Thần Đế

Chương 307: Chương 307: Một mặt khác của thôn trưởng (1)




Trong bộ lạc Liệp Hổ có một lão nhân, người này nét mặt uy nghiêm, khí chất không giận tự uy, địa vị hắn có vẻ cực cao, tuy cũng không hy vọng bộ lạc Man Hùng giành được phần thắng, nhưng cũng không thể đủ để một người người khiêu chiến thay cho Linh Cổ Thôn khiêu chiến, cái đó không hợp với tổ quy.

Đúng vậy, người ngoài không thể khiêu chiến thay Linh Cổ Thôn, cũng không thể ở lại nơi này lâu.

Trong bộ lạc Man Hùng, lão giả có tuổi kia cũng mở miệng, hắn là đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng, địa vị rất cao, luận niên kỷ còn lớn hơn Thượng Quan Trình Nhã không ít.

Thượng Quan Trình Nhã ánh mắt bình tĩnh, lướt qua trên thân hai lão giả bộ lạc Man Hùng và Liệp Hổ, bình tĩnh nói:

- Ta nói qua, thiếu niên Dịch Túc này không phải người ngoài.

Không phải người ngoài

Nghe vậy, toàn trường không khỏi sá dị, tức thì truyền ra không ít tiếng thì thầm khe khẽ.

Lúc này, ngay cả người trong Linh Cổ Thôn cũng đều nghi hoặc không thôi, không biết thôn trưởng nói vậy là có ý gì.

- Thiếu niên Dịch Túc này đã nhận lão thân làm nãi nãi, vậy chính là cháu trai của Thượng Quan Trình Nhã ta, cho nên, tự nhiên cũng không tính người ngoài.

Thượng Quan Trình Nhã nói.

Cháu trai…

Toàn trường kinh ngạc, lập tức rối loạn.

- Cái này…

- Ha ha, Dịch Túc đích xác là người của Linh Cổ Thôn chúng ta.

Linh Cổ Thôn sửng sốt, lập tức có người cười lớn, vì đó cao hứng không thôi.

Sau thoáng chốc kinh ngạc, khóe miệng Tô Dật cũng lập tức cuộn lên một tia ý cười, trong lòng hắn quả thực sớm đã xem bản thân là một thành viên Linh Cổ Thôn.

- Trình Nhã, thế này có hơi gượng ép!

- Làm vậy đúng thật không hợp quy củ!

Lão giả uy nghiêm của bộ lạc Liệp Hổ và đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng đưa mắt nhìn Thượng Quan Trình Nhã, ánh mắt tuy có chút kiêng sợ, nhưng thế này đích xác không hợp quy củ.

- Sao lại không hợp quy củ, chẳng lẽ Thượng Quan Trình Nhã ta nhận một đứa cháu còn phải cần các ngươi đồng ý?

Ánh mắt Thượng Quan Trình Nhã vốn đang rất bình tĩnh, đột nhiên tựu vì đó đại biến, ngước nhìn lão giả uy nghiêm và đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng, ngữ điệu lộ vẻ thề không bỏ qua, nói:

- Lại đây, các ngươi ngược lại nói thử ta nghe. Ta nhận đứa cháu, sao nó lại thành không phải người Linh Cổ Thôn. Hôm nay mà nói không rõ ràng, ta không xong với các ngươi, đừng tưởng một bà già như ta làm thôn trưởng, liền cho rằng Linh Cổ Thôn dễ bắt nạt!

- Cái này...

Thấy Thượng Quan Trình Nhã đột nhiên phát nộ, lão giả uy nghiêm và đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng đối mặt nhìn nhau, thần sắc rất đành chịu, không khỏi cười khổ.

Thượng Quan Trình Nhã dễ bắt nạt, đây tuyệt đối là chuyện cười, ai không biết Thượng Quan Trình Nhã khó chơi, khăng khăng thực lực còn rất cường hãn.

Từ sau khi nàng lên làm thôn trưởng Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng từng chịu thiệt không ít.

Đặc biệt là ba mươi năm trước, đối với một ít người già của bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng mà nói, chuyện xưa còn rành rành trong mắt.

Ba mươi năm trước, tiểu bối trong Linh Cổ Thôn và bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng phát sinh tranh chấp, sau cùng kinh động trưởng bối, đương thời nữ nhân Thượng Quan Trình Nhã này vừa vặn lên làm thôn trưởng Linh Cổ Thôn, tự nhiên đứng ra nói Linh Cổ Thôn có lý.

Bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng tất nhiên là không phục, thủ lĩnh đi ra nói chuyện.

Chỉ là hai vị thủ lĩnh còn chưa mở miệng nói mấy câu, thì đã bị Thượng Quan Trình Nhã lấy một địch hai, đánh cho tối tăm mặt mũi ngay trước mặt bao người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.