Thần Đế

Chương 55: Chương 55: Nếu ta không chết, tất đạp Thánh Sơn!




Tô Dật giãy dụa đứng lên, cảnh giác nhìn Vương Toàn Đức hỏi:

- Ngươi đến cùng muốn cái gì?

Tô Dật rất rõ ràng, nếu Vương Toàn Đức chỉ muốn giết mình mà nói, sợ là sớm đã trực tiếp động thủ, sau đó giống như vị đoàn trưởng kia, ném thi thể mình xuống vách núi, cũng đủ để hủy thi diệt tích, căn bản không cần phiền toái như vậy.

Hắn đã như vậy, thì nhất định còn có mưu đồ.

Vương Toàn Đức nhìn Tô Dật, cảm thấy có chút kinh ngạc, trầm giọng nói:

- Giao ra công pháp ngươi tu luyện, còn có bảo vật trên người, có lẽ còn có thể lưu ngươi một mạng, nếu không ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Thì ra là thế!

Ánh mắt Tô Dật run lên, thì ra là thế, Vương Toàn Đức quả nhiên có ý đồ khác.

Nhưng Tô Dật rất rõ ràng, chùm sáng thần bí trong đầu của mình chưa từng bại lộ qua, có lẽ là Hỗn Nguyên Chí Tôn Công để Vương Toàn Đức nhìn ra cái gì.

- Ta tu luyện là Tử Nguyên Quyết của Tô gia, ngươi muốn lấy cứ lấy, sợ là cường giả Thánh Sơn như ngươi cũng chướng mắt, còn về bảo vật, trên người của ta có thể có bảo vật gì, cũng chỉ có mấy viên Nguyên Linh Đan mà thôi, ngươi muốn thì cầm lấy đi, cần gì phiền phức như vậy, hiếu kính Vương hộ pháp cũng là việc nên làm.

Thần sắc của Tô Dật không lưu dấu vết thay đổi, ánh mắt mang theo mỉm cười nói.

- Tiểu tử, không cần giả vờ giả vịt, tính nhẫn nại của ta có hạn!

Vương hộ pháp nhìn Tô Dật, vẻ mặt cười lạnh.

Tiểu tử này làm sao có thể lừa gạt được hắn, ban đầu ở lúc kiểm trắc, Trắc Nguyên Thạch bị hủy, hắn đã có hoài nghi.

Trắc Nguyên Thạch trải qua cường giả Thánh Sơn luyện chế, tuy trên lý luận có khả năng mất đi hiệu lực, nhưng căn bản không đến mức trực tiếp hủy, nhất định là trên người tiểu tử này có loại bảo vật nào đó.

Về sau tiểu tử này lại lấy tu vi Nguyên Hồn cảnh nhất trọng đánh bại Kỷ Siêu.

Đặc biệt là sau cùng Tô Dật bạo phát ra khí thế đáng sợ kia, tuyệt đối không thể nào là công pháp bình thường, này mới khiến Vương Toàn Đức khẳng định, Tô Dật tuyệt đối không tầm thường.

Một Tô gia nho nhỏ, sao có thể có đệ tử như vậy, khí thế kia còn mạnh hơn công pháp Vương phẩm mà Kỷ Siêu tu luyện.

Tô gia làm sao có thể có công pháp như vậy, giải thích duy nhất là trên người Tô Dật có bảo vật, có lẽ là được kỳ ngộ gì đó.

- Ta sao dám lừa bịp Vương hộ pháp.

Tô Dật cúi đầu, ra vẻ giật mình, nhưng giờ phút này trong lòng ngưng trọng đến cực hạn, xem ra hôm nay Vương Toàn Đức là triệt để nhằm vào mình.

- Là chính ngươi giao ra, hay để ta lục soát, ta cam đoan ở trước mặt ta, ngươi sẽ không có chút ẩn tàng, không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Ánh mắt Vương Toàn Đức lạnh lẽo nhìn Tô Dật, trên mặt xuất hiện vẻ mỉm cười nói:

- Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, ta lưu ngươi một mạng chưa chắc không thể, nói không chừng nể tình ngươi thành thật, ta tự mình thu ngươi làm đệ tử cũng không có gì, về sau ở Thánh Sơn phong sinh thủy khởi, ngươi trở thành đệ tử của ta, hôn ước với Liễu Nhược Hi cũng không phải không thể được, cũng coi như danh chính ngôn thuận.

- Lão hồ ly, đạo hạnh của ngươi còn quá non.

Nhìn vẻ mặt vui cười của Vương Toàn Đức, trong lòng Tô Dật thầm mắng, đừng nói chùm sáng thần bí kia mình căn bản không biết làm sao lấy ra, huống chi nếu mình thật giao ra Hỗn Nguyên Chí Tôn Công và chùm sáng thần bí trong đầu, sợ là sẽ chỉ chết càng nhanh, đạo lý này Tô Dật làm sao không hiểu.

- Nếu Vương hộ pháp thật muốn thu ta làm đệ tử, Tô Dật vô cùng cảm kích.

Ánh mắt Tô Dật lộ ra kinh hỉ, kích động đến chân tay luống cuống lui ra phía sau mấy bước.

Bỗng dưng lúc này, trong mắt Tô Dật hiện ra vẻ cứng cỏi, cắn chặt hàm răng, trực tiếp nhảy xuống vách đá vạn trượng.

Vô luận có giao ra Hỗn Nguyên Chí Tôn Công hay không, Tô Dật cũng biết ngày hôm nay mình hẳn phải chết không nghi ngờ, nhảy xuống vách đá vạn trượng cũng là chết, nhưng nếu có kỳ tích, chí ít mình còn có một đường sinh cơ.

Huống chi chết ở trong tay Vương Toàn Đức, còn không bằng chết ở trong tay mình.

- Tiểu tử, ngươi còn quá non.

Chỉ là theo Tô Dật thả người nhảy xuống, thanh âm của Vương Toàn Đức đã vang lên bên tai Tô Dật, lực lượng vô hình bao phủ xuống, toàn thân bị giam cầm khó có thể động đậy.

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Vương Toàn Đức vang lên, bóng người nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Tô Dật, một tay nắm lấy đầu vai của hắn.

Oanh...

Đồng thời Tô Dật cảm giác được có nguyên khí to lớn cưỡng ép tràn vào ở trong cơ thể, như muốn đè nát lục phủ ngũ tạng, còn có một cỗ lực lượng mịt mờ xông vào trong đầu, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Nhưng theo lực lượng mịt mờ kia tiến vào não hải, Tô Dật rõ ràng cảm giác được chùm sáng thần bí tự động ẩn nặc, đã không còn bất cứ ba động gì.

- A...

Mấy tức sau, Vương Toàn Đức có chút kinh ngạc, sau đó bàn tay tìm kiếm ở trên người Tô Dật, nhưng chỉ tìm được một bình ngọc chứa Nguyên Linh Đan.

Đây không phải thứ Vương Toàn Đức muốn tìm, nhìn cũng không liếc nhìn một cái, trực tiếp ném xuống vách núi, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm ở trên người Tô Dật, nhưng trừ một cây chủy thủ, thì không còn cái gì khác.

- Tiểu tử, đến cùng giấu bảo vật ở thì sao?

Vương Toàn Đức biến sắc, thần sắc đã âm trầm đến cực hạn, lần nữa ném Tô Dật xuống đất, hắn phí nhiều thời gian như vậy, làm sao có thể không thu hoạch được gì.

- Phốc...

Trong miệng Tô Dật phun ra một ngụm máu tươi, nguyên khí cường đại chấn khí huyết hắn cuồn cuộn, giãy dụa bò lên lần nữa, đã triệt để vạch mặt, thì không cần dối trá ứng đối, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Toàn Đức nói:

- Tốt một cái Thánh Sơn, tốt một cái Thánh Sơn hộ pháp, sau lưng lại cẩu thả như thế, thật làm cho ta mở mang tầm mắt!

- Tiểu tử, giao bảo vật và công pháp ra, không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của ta!

Vương Toàn Đức lạnh lùng nhìn Tô Dật, trên người tiểu tử này nhất định có bí mật to lớn.

- Ngươi vô sỉ bỉ ổi như thế, không sợ báo ứng sao?

Tô Dật nhìn Vương Toàn Đức, Thánh Sơn, cái gọi là thiên đường và thánh địa của võ giả kia, ở thời khắc này, Tô Dật xem như cũng nhìn thấu, hi vọng sau cùng tan nát.

- Báo ứng, cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, cạnh tranh sinh tồn, cái này vốn là thiên lý, muốn trách, thì trách tiểu tử ngươi không có mắt, thực sự quá yếu, khặc khặc…

Vương Toàn Đức cười lạnh, cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, cái này vốn là chân lý của thế giới này.

- Ha ha, không sai, cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, cái này vốn là thiên lý!

Tô Dật bật cười, trong tiếng cười có chút đắng chát, sau khi cười xong, khóe miệng càng thêm dữ tợn, ánh mắt cứng cỏi mà băng lãnh nhìn chằm chằm Vương Toàn Đức nói:

- Cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, ngày hôm nay nếu Tô Dật ta không chết, tất có một ngày đạp vào Thánh Sơn, ngàn đao bầm thây ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.