- Tô Dật, ngươi cả gan làm loạn như thế, khinh các trưởng lão Tô gia không tồn tại sao!
Cửu trưởng lão quát lớn, gương mặt nghẹn thành màu gan heo.
Trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bị đạp thê thảm, Cửu trưởng lão lại bất lực, cũng không biết tai tinh kia dùng độc gì, lại để hắn hoàn toàn không có khí lực, càng lo lắng nếu tu vi bị phế, về sau phải làm sao bây giờ.
- Cửu trưởng lão, ngươi vẫn là tiết kiệm chút khí lực đi, vạn nhất độc khí công tâm ra bệnh tật gì, vậy thì rất phiền phức.
Tô Dật nhìn Cửu trưởng lão nói:
- Sự tình ngươi dạy nữ nhi không đúng này, đợi sau khi gia gia xuất quan, ta sẽ nói cho gia gia biết, đến lúc đó ngươi đi giải thích với lão gia tử đi.
Nghe Tô Dật nói, Cửu trưởng lão nhất thời không dám nói nữa, thật đúng là sợ ra bệnh tật gì, nhưng cực kỳ biệt khuất, ánh mắt gắt gao trừng Tô Dật, khuôn mặt không ngừng run rẩy.
Giờ phút này nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ là ánh mắt này của Cửu trưởng lão, cũng đủ để giết Tô Dật mười lần.
- Tô Dật, ngươi đến cùng hạ độc gì, thật vô pháp vô thiên!
- Tô Dật lớn mật, ngươi quá làm càn!
- ...
Bên người Cửu trưởng lão, mấy trưởng lão khác cũng cực kỳ hoảng sợ.
Hiện tại bọn họ và Cửu trưởng lão toàn thân rã rời, căn bản không có một chút khí lực.
Mấy lão nhân khác cách khá xa thì không có nhận đến ảnh hưởng gì, đã sớm đứng dậy kiểm tra người trúng độc, thần sắc ngưng trọng, cũng rất tức giận.
- Chỉ là một đồ chơi nhỏ, lấy tu vi của các ngươi, nửa canh giờ sẽ khôi phục.
Ánh mắt Tô Dật đảo qua đám trưởng lão Tô gia, tâm lại có chút nhỏ máu, đây chính là đồ tốt bảo mệnh, trên người cũng chỉ có ngần ấy.
Bởi vì biết thực lực của Tô Kiều không yếu, còn có Cửu trưởng lão, Tô Dật tự biết mình chính thức động thủ, rất khó có thể đối phó Tô Kiều, đặc biệt là Cửu trưởng lão.
Bởi vậy Tô Dật mới dùng bảo bối của mình.
Thứ này có thể vô thanh vô tức tan theo gió, để Tô Kiều và Cửu trưởng lão bị ảnh hưởng.
Nguyên bản Tô Dật chỉ muốn đối phó Tô Kiều và Cửu trưởng lão mà thôi, những người chung quanh hoàn toàn là tai bay vạ gió.
Nhưng nghĩ đến có thể thay Uyển Nhi trút giận, vậy dùng cũng không sao.
Nghe Tô Dật nói, các trưởng lão mới bán tín bán nghi buông lỏng một hơi.
Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh nói:
- Tô Dật, ngươi đã trở về, ngày hôm nay vừa vặn muốn tuyển chọn mấy danh ngạch tham gia Thánh Sơn kiểm trắc, nếu ngươi có hứng thú, vậy ra sân đọ sức một phen đi.
- Thánh Sơn...
Ánh mắt Tô Dật hơi động, tiểu nha đầu Liễu Nhược Hi đã sớm đến Thánh Sơn a.
Hơi suy tư, Tô Dật có chút thất thần, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Kính Đình nói:
- Đọ sức thì thôi, phiền đại bá lưu cho ta cái danh ngạch, trời sáng Thánh Sơn kiểm trắc, ta sẽ tham gia.
Nói xong Tô Dật quay người đến bên người Uyển Nhi, nắm tay nàng nói:
- Chúng ta trở về.
Lúc này Uyển Nhi mới tỉnh hồn lại, vừa rồi giống như cũng bị hù dọa.
Nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia tức giận như thế.
Hết thảy đều là vì nàng.
Nhìn thiếu niên đi tới, trong mắt Uyển Nhi vô cớ xuất hiện một loại tình cảm, duỗi tay nắm chặt bàn tay kia, gật gật đầu, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Giờ khắc này, nàng cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Mà nhìn thái độ của Tô Dật, toàn trường cũng có chút ngạc nhiên.
Danh ngạch Thánh Sơn kiểm trắc, có thể nói lưu là lưu sao.
Mỗi một danh ngạch Thánh Sơn kiểm trắc, đều là cực kỳ quý giá.
Chỉ có người tiềm lực mạnh nhất mới có cơ hội thông qua Thánh Sơn kiểm trắc, cái này trực tiếp quan hệ đến tương lai của Tô gia, quyết không thể bất cẩn.
Bằng không ngày hôm nay gia chủ và các trưởng lão, cũng sẽ không xuất hiện ở trên diễn võ trường.
- Tô Dật, việc này không thể hồ nháo, muốn danh ngạch, ngươi phải tự mình tranh thủ, người nào cũng không thể ngoại lệ!
Tô Kính Đình mở miệng, nhìn Tô Dật rời đi nói, thanh âm trầm thấp.
Tô Dật hơi ngừng bước, nhìn Tô Kính Đình mỉm cười nói:
- Đại bá, ta không có tất yếu động thủ nha, dù sao trong Tô gia cùng thế hệ cũng không khả năng có người là đối thủ của ta, yên tâm lưu danh ngạch cho ta là được.