Thần Đế

Chương 170: Chương 170: Ta yêu quý hòa bình!




- Oanh!

Khí tức này không thể coi thường, lực lượng chấn động tứ phương!

Dạng khí tức này xác thực rất cường đại, Tô Dật bị đánh bay, ngã ở ngoài mấy trượng.

Bích Huyết Linh Tham cũng tránh thoát khỏi tay Tô Dật, bóng người như điện, muốn tiếp tục bỏ chạy.

- Long!

Bỗng dưng, trên không gian thần bí có hào quang óng ánh, như lôi đình bắn xuống.

Ánh sáng này như sấm, mang theo uy áp cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp rơi vào trên người Bích Huyết Linh Tham.

Ầm!

Quanh người Bích Huyết Linh Tham phủ đầy hồ quang điện, thân thể hư thoát rơi xuống đất, toát ra khói đen.

- A...

Bích Huyết Linh Tham kêu thảm, như đụng phải Thần Phạt, không ngừng lăn lộn ở trên mặt đất, lăn qua lăn lại.

- Ngao ô...

Đám thú Hỏa Tình Man Hổ, Hoàng Kim Mãng phủ phục, nhìn trên không giống như quỳ bái, khí tức uy nghiêm kia để chúng nó run như cầy sấy.

Tô Dật đứng dậy, tuy vừa rồi bị đánh bay, nhưng không có thụ thương gì.

Nhìn hết thảy trước mắt, Tô Dật cũng âm thầm kinh ngạc, giống như không gian thần bí này đang xuất thủ đối phó củ cải giả mạo kia.

Mà giờ khắc này, sau khi Bích Huyết Linh Tham bị oanh một kích, đã cực kỳ thê thảm.

Phiến lá toát ra khói đen, toàn thân không hề sáng long lanh, giống như quả cà tím khô héo.

- Có bản lĩnh tiếp tục chạy xem!

Tô Dật không biết vì sao không gian thần bí lại xuất thủ, nhưng không quá kinh ngạc, cũng không thể lại để cho cây củ cải kia chạy, lập tức xông tới, xách Bích Huyết Linh Tham lên.

- Tiểu tử, ngươi đến cùng muốn thế nào?

Bích Huyết Linh Tham giống như còn chưa hết khiếp sợ, đạo lực lượng vừa rồi kia thật quá đáng sợ.

Quan trọng hơn là, trong lực lượng kia ẩn chứa uy áp cực lớn, như Hoàng giả chí tôn, để nó rùng mình, căn bản không có khả năng phản kháng.

- Ăn nhiều linh dịch của ta như vậy, vậy ta chỉ đành hầm ngươi!

Tô Dật nghiến răng nghiến lợi nói, nhiều linh dịch như vậy bị cây củ cải giả này nuốt, mình cũng chỉ có thể bắt nó nấu canh uống, nhìn xem có thể lấy về chút tổn thất hay không.

Tô Dật xem chừng, dù cây củ cải giả này không phải Bích Huyết Linh Tham, nhưng cũng không đơn giản, nói không chừng mình sẽ không thua thiệt bao nhiêu.

- Không phải là một chút linh dịch sao, tiểu tử, chúng ta thương lượng một chút, chờ ta khôi phục, tùy tiện nhổ ra ít đồ, cũng đủ đền bù những linh dịch kia.

Bích Huyết Linh Tham bị Tô Dật xách ở trong tay, sợi rễ uể oải, khí thế tiêu tán, ánh sáng toàn thân ảm đạm, giống như đã không còn khí lực bỏ chạy.

- Ngươi nói ta sẽ tin sao?

Tô Dật tức giận cười một tiếng, làm sao có thể tin tưởng cây củ cải giả này nói.

- Ta là Bích Huyết Linh Tham, Bích Huyết Linh Tham Yêu Hư cảnh, cho dù là một sợi rễ của gia gia ta, cũng hơn đan dược Thần phẩm của nhân loại các ngươi.

Bích Huyết Linh Tham bất đắc dĩ nói, đây là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Long du nước cạn bị tôm trêu, mình đường đường Bích Huyết Linh Tham Yêu Hư cảnh, giờ phút này lại bị một nhân loại nho nhỏ xách ở trong tay, nơi nào còn có bộ dáng của Yêu Hư cảnh.

Bích Huyết Linh Tham không nói còn may, vừa nói ra, Tô Dật càng giận không chỗ phát tiết.

Nguyên bản Tô Dật còn muốn lấy nó để gia gia trị thương khôi phục, ai biết lại gặp phải một cây củ cải giả, hố linh dịch của mình không nói, đến lúc này còn lừa gạt mình.

- Bích Huyết Linh Tham, ngươi còn nói mình là Bích Huyết Linh Tham, ta nhìn ngươi chính là hàng giả a!

Tô Dật càng nghĩ càng giận, xách lấy Bích Huyết Linh Tham không ngừng đung đưa, tuy cây củ cải giả này rất giống Bích Huyết Linh Tham, nhưng bây giờ biểu hiện, làm sao có thể là Bích Huyết Linh Tham Yêu Hư cảnh.

- Tiểu tử, ta thật là Bích Huyết Linh Tham Yêu Hư cảnh, ngươi có con mắt nhìn người hay không hả!

Bích Huyết Linh Tham cực kỳ thê thảm, lá cây bốc lên khói đen, tức giận đến dựng râu trừng mắt, rất là ủy khuất.

- Bích Huyết Linh Tham Yêu Hư cảnh, làm sao lại rơi vào trong tay ta.

Tô Dật nơi nào sẽ tin tưởng cây củ cải giả này.

- Ta là Bích Huyết Linh Tham, không phải Man Thú, ta yêu quý hòa bình, huống chi ta độ kiếp thất bại, không chết đã may mắn, không phải là đối thủ của ngươi.

Bích Huyết Linh Tham mở miệng, thật sự sợ Tô Dật sẽ hầm nó, nói rất chân thành.

Tô Dật chuyển mắt, thần sắc hồ nghi, cũng không biết Bích Huyết Linh Tham này nói thật hay giả.

- Ta nói là thật, ta là Bích Huyết Linh Tham, tuy đến Yêu Hư cảnh, có điều không phải Man Thú, ta căn bản không có bao nhiêu lực lượng đối phó kẻ thù, ta chỉ am hiểu chạy trốn mà thôi.

Giống như nhìn ra Tô Dật hồ nghi, Bích Huyết Linh Tham tiếp tục nói.

- Ngươi độ kiếp thất bại?

Tô Dật nhìn chằm chằm Bích Huyết Linh Tham, có chút hiếu kỳ.

- Không sai, trước đây không lâu ta đột phá Yêu Hư cảnh, đang muốn độ Sơ Kiếp, lại bị mấy Yêu Hoàng cảnh ảnh hưởng, không thể không chạy trối chết.

- Tuy ta bị không ít ảnh hưởng, nhưng độ kiếp lửa sém lông mày, không có thời gian chuẩn bị đầy đủ. Ta cưỡng ép muốn độ kiếp, kết quả thất bại, trùng hợp nhìn thấy không gian này, cảm thấy có thể bảo hộ ta an toàn liền chạy vào, sau đó liền thấy ngươi và linh dịch, kết quả hiện tại ngươi đều biết rồi.

Bích Huyết Linh Tham nói rất ủy khuất, kém chút chảy ra nước mắt.

Nó cũng coi như không may, thật vất vả đột phá Yêu Hư cảnh, kết quả bị Yêu Hoàng cảnh phát hiện, Sơ Kiếp thất bại, hiện tại lại rơi vào trong tay tiểu tử quỷ dị này.

- Sơ Kiếp...

Tô Dật cũng đã được nghe nói, Yêu thú và linh vật không giống nhân loại, đến Yêu Hư cảnh phải độ Sơ Kiếp.

Đến Yêu Hoàng cảnh, còn phải độ Hóa Hình Kiếp.

- Ngươi độ kiếp thất bại, sẽ như thế nào?

Tô Dật nhìn Bích Huyết Linh Tham hỏi, vẫn còn có chút hoài nghi cây củ cải giả này không phải Bích Huyết Linh Tham.

- Vốn không chết cũng sẽ bị đánh về nguyên hình, nhưng không gian quỷ dị này của ngươi cứu ta, bất quá ta độ kiếp thất bại, Yêu Hư cảnh bất ổn, qua một đoạn thời gian, sợ là sẽ hạ cảnh giới, phải tiếp tục trùng kích Sơ Kiếp, nhưng khi đó khó càng thêm khó, cơ hội không tới một phần vạn.

Thanh âm của Bích Huyết Linh Tham có chút cô đơn, nó chung quy là kẻ thất bại a.

- Tuy ngươi nói có vẻ thật, bất quá ta vẫn không tin tưởng ngươi.

Tô Dật lắc đầu, đây đều là củ cải giả nói, không nhất định là thật.

- Tiểu tử, Tham gia ta sống mấy trăm năm, còn cần lừa gạt tiểu tử ngươi sao.

Bích Huyết Linh Tham quát, tiểu tử này còn không tin nó.

- Trừ khi ngươi có thể chứng minh ngươi chính là Bích Huyết Linh Tham, bằng không hiện tại ta sẽ hầm ngươi uống.

Tô Dật nhìn Bích Huyết Linh Tham trong tay, hoàn toàn không có ý tứ nói đùa.

- Ngươi...

Bích Huyết Linh Tham tức giận dựng râu trừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Dật, nhưng không thể làm gì, sau cùng giống như đang cắn răng nói:

- Như vậy đi, ngươi có thể rút ra một sợi rễ của ta ăn vào, tuy hiện tại ta rất suy yếu, có điều vẫn có thể mang cho ngươi chỗ tốt cực lớn.

- Như vậy sao.

Tô Dật hồ nghi, đang do dự trong này có lừa gạt hay không, vạn nhất cây củ cải giả này hố mình, trong rễ có độc thì làm sao bây giờ.

- Được, ta quyết định tin tưởng ngươi một lần!

Một lát sau, Tô Dật làm ra quyết định, từ trên người Bích Huyết Linh Tham nhổ xuống một sợi rễ lớn.

- A…

Bích Huyết Linh Tham lại kêu thảm, nhổ rễ thống khổ không phải bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.