Thần Đế

Chương 45: Chương 45: Tâm tư của Vương Toàn Đức!




Sắc mặt của Tô Uyển Nhi và Tô Kính Đình đại biến, vội vàng đến bên người Tô Vân Thiên.

- Cha, ngài thụ thương?

Khuôn mặt Tô Kính Đình ngưng trọng, rất là lo lắng, từ nhỏ hắn ở Tô gia, coi Tô Vân Thiên giống như cha ruột, hiện tại hắn có hết thảy, đều là lão nhân trước mắt này ban cho.

- Vương Toàn Đức kia không hổ là đến từ Thánh Sơn, rất mạnh, ta không sao!

Tô Vân Thiên lắc đầu, nhìn Tô Kính Đình nói:

- Giúp ta hộ pháp, ta muốn trị thương cho Dật nhi, những danh y trong Man Thành kia, sợ là không được tác dụng gì.

- Thế nhưng cha, ngài đã thụ thương, nếu lấy nguyên khí của mình giúp Tô Dật trị thương, sợ là thương thế sẽ tăng thêm, huống chi ngài đang chuẩn bị đột phá, nếu giờ phút này giúp Tô Dật trị thương, sợ là hậu quả khó mà lường được, để con tới đi!

Tô Kính Đình rất rõ ràng, phụ thân đã bị thương không nhẹ, nếu giờ phút này lại tiêu hao nguyên khí giúp Tô Dật trị thương, tuyệt đối sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Tu vi của phụ thân đã dừng lại rất lâu, nếu như thương tổn càng thêm thương tổn, như vậy ảnh hưởng sẽ rất to lớn, khả năng không còn cách nào tiếp tục đột phá.

- Ngươi cũng bị thương, huống chi tu vi của ngươi sợ là còn chưa đủ, đi hộ pháp đi, Uyển Nhi, cháu cũng lui ra.

Tô Vân Thiên tâm ý đã quyết, hết thảy đều không trọng yếu bằng cháu trai.

Tô Kính Đình biết tính cách của phụ thân, tuy trong lòng không muốn, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không nói thêm gì nữa.

Tô Uyển Nhi lo lắng nhìn Tô Dật hôn mê, cùng Tô Kính Đình lui ra ngoài.

Theo Tô Kính Đình và Tô Uyển Nhi lui ra, Tô Vân Thiên nâng Tô Dật ngồi xếp bằng, cạy hàm răng Tô Dật nhét vào một viên thuốc, sau đó ngồi xếp bằng ở phía sau Tô Dật.

Soạt...

Thủ ấn ngưng kết, áo bào quanh người Tô Vân Thiên khẽ nhúc nhích, có nguyên khí tuôn ra, bàn tay nhẹ dán vào huyệt đạo sau lưng Tô Dật, nguyên khí chầm chậm đưa vào.

- Ồ!

Thời điểm nguyên khí đưa vào trong cơ thể Tô Dật, Tô Vân Thiên mới chính thức phát giác được trong cơ thể Tô Dật đặc biệt, kinh hãi ồ một tiếng.

Trước kia hắn từng kiểm tra Tô Dật, mặc dù không có bệnh tật gì, nhưng không cách nào chứa đựng nguyên khí.

Nhưng giờ phút này Tô Vân Thiên lại rõ ràng cảm giác được thân thể Tô Dật cường hãn, gân cốt kinh mạch thậm chí ngay cả da thịt cũng khác biệt thường nhân, da thịt nhìn như ôn ngọc, trên thực tế lại cực kỳ cường hãn, giống như Man Thú cường đại.

Càng làm Tô Vân Thiên chấn kinh là kinh mạch trong cơ thể Tô Dật, rõ ràng rộng lớn hơn cùng cảnh giới không biết bao nhiêu lần.

Điều này đại biểu nguyên khí ở trong kinh mạch vận chuyển và hội tụ, sẽ mạnh hơn người cùng cảnh giới mấy lần, lực công kích tự nhiên cũng sẽ cường hãn hơn không ít, sợ rằng đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tô Dật có thể chống lại Kỷ Siêu.

Giờ phút này, Tô Vân Thiên cơ hồ có thể xác định, ba năm này Tô Dật ở trong Man Yêu Sâm Lâm, tất nhiên là trải qua kỳ ngộ gì.

Mơ mơ màng màng, Tô Dật cảm giác toàn thân mình giống như bao phủ ở trong nước nóng ấm áp, toàn thân dễ chịu nói không nên lời.

Mà trong đầu, giống như bị cưỡng ép truyền không ít tin tức, tràn ngập cả thức hải.



Đêm, trăng mờ sao sáng.

Liễu gia, trong đình viện thanh tịnh, là nơi cường giả Thánh Sơn nghỉ lại, không có bất kỳ người nào dám tới quấy rầy.

Trên giường, Kỷ Siêu ngồi xếp bằng, khí tức uể oải, sắc mặt trắng bệch.

Thần sắc Kỷ Siêu uể oải, giờ phút này nắm tay phải quấn đầy băng gạc, có vết máu thẩm thấu, đó là ban ngày bị Tô Dật gây thương tích, cơ hồ kém chút chấn vỡ xương tay.

- Biểu thúc công, tiểu tử kia quá quỷ dị, lợi hại đến không bình thường!

Nhớ tới ban ngày cùng Tô Dật đối chiến, Kỷ Siêu vẫn lòng còn sợ hãi.

Tiểu tử kia đột nhiên bạo phát ra khí thế, bá đạo sắc bén, uy nghiêm hủy diệt, để hắn sợ mất mật, cho tới bây giờ còn chưa phục hồi tinh thần lại.

- Xác thực lợi hại đến không bình thường, Nguyên Hồn cảnh nhất trọng, lại có thể chống lại ngươi.

Ánh mắt của Vương Toàn Đức cũng trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

- Biểu thúc công, tiểu tử kia chết không, nếu như không chết, nhất định không thể đáp ứng hôn ước kia, đệ tử Thánh Sơn ta, không phải hắn có thể xứng được.

Kỷ Siêu nhìn Hộ pháp Vương Toàn Đức nói, khuôn mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.

Cho dù là đến bây giờ, Kỷ Siêu vẫn khó có thể tưởng tượng, rác rưởi thiên tư tạp dịch kia, lại để hắn bị thương nặng như vậy, nếu như truyền về Thánh Sơn, sợ là sẽ trở thành trò cười cho các sư huynh đệ.

- Ta biết tâm tư của ngươi cũng ở trên người Nhược Hi, nhưng ngươi nên biết, lấy thân phận của ngươi bây giờ ở Thánh Sơn, sợ là cũng không có cơ hội.

Vương Toàn Đức nhìn Kỷ Siêu, tâm tư của cháu mình, hắn làm sao không biết, trầm mặc một hồi, ánh mắt hắn lấp lóe, hơi ngước mắt nhìn ánh sao, tiếp tục nói:

- Còn về hôn ước, kia vốn dĩ đã không có khả năng, chỉ là trước mắt không cách nào nói nhiều mà thôi, có điều...

Tiếng nói hơi dừng lại, sắc mặt Vương Toàn Đức âm trầm cười lạnh, nói:

- Nếu tiểu tử kia chết thì thôi, nếu còn có thể sống, vậy cũng chỉ có thể mang về Thánh Sơn.

- Biểu thúc công, mang tiểu tử kia về Thánh Sơn, đến lúc đó không phải phiền toái hơn sao?

Kỷ Siêu kinh ngạc, rất không hiểu hỏi.

- Ngươi biết cái gì, đến lúc đó ta tự có sắp xếp, ta là thật hi vọng tiểu tử kia không chết, có lẽ đây là cơ duyên của Vương Toàn Đức ta, nếu có thể càng tiến một bước, tăng thêm quan hệ trong tộc, trở thành nội sơn hộ pháp sẽ mười phần chắc chín!

Vương Toàn Đức trầm giọng nói, trong ánh mắt có chờ mong, cũng có lãnh ý.

Mặt trời mới lên, sơn phong như ẩn như hiện, giống như một bức tranh sơn thủy tú lệ.

Vù vù...

Trên ngọn núi, một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, trong tay bốc lên kiếm quyết, cổ tay chuyển động chuôi kiếm, bảo kiếm tràn ngập ánh sáng, theo dáng người chập chờn chậm rãi chuyển động.

Bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, áo đỏ như lửa, như chim yến nhẹ nhàng, nương theo âm thanh xé gió ‘vù vù’, bảo kiếm tựa như tia sét nhanh chóng chớp động, kiếm quang lóng lánh, lại cùng áo đỏ như lửa dung hợp lẫn nhau, tự nhiên thiên thành.

Dần dần, bảo kiếm trong tay thiếu nữ áo đỏ càng chuyển càng nhanh, cuốn lại cánh hoa và đá vụn trên đất, không trung tung bay hương hoa nhàn nhạt, đá vụn lại cuốn lên phong bạo.

Giờ khắc này, nữ tử áo đỏ cảm thấy kiếm như rắn phun lưỡi, lại như du long xuyên qua, khi thì nhẹ nhàng như yến, khi thì như thiểm điện...

Nếu có người ở đây, tất nhiên sẽ nghẹn họng nhìn trân trối, nữ tử tuổi còn nhỏ, lại có tạo nghệ như vậy, sợ là ở thế gian này, cũng chỉ phượng mao lân giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.