Trong núi rừng, Yêu thú gào thét, không ít bóng người khí tức sắc bén hung hãn, tràn ngập mùi huyết tinh.
- Phong tỏa các địa phương, tìm cho ta, nhất định phải tìm được một già một trẻ kia!
Đi đầu là một lão giả tầm năm mươi tuổi, mái tóc màu đỏ, hai con ngươi lại lộ ra màu đen quỷ dị, áo bào bao phủ thân thể gầy gò, như làn váy theo gió bay phất phới.
Nhưng giờ phút này, sắc mặt lão giả âm trầm đến cực hạn, trong mắt ứa ra hàn quang.
Sưu sưu...
Có thân ảnh lướt tới, quỳ một gối ở trước người lão giả nói:
- Đại trưởng lão, phát hiện tung tích người kia, đang ở phía trước!
- Đi!
Sắc mặt lão giả tóc đỏ âm trầm, nghe vậy hàn quang phun trào.
- Hô...
Trong không gian thần bí, Tô Dật thu lại thủ ấn, khí tức trên người dần dần nội liễm, phun ra một ngụm trọc khí.
Cảm giác tình huống trong thân thể một chút, Tô Dật không khỏi vui mừng.
Dùng một viên Cố Hồn Đan, giờ phút này có thể rõ ràng cảm giác được tu vi mình củng cố hơn không ít.
Nguyên khí bị áp súc càng thêm ngưng thực, khí tức trên người vốn ở Nguyên Hồn cảnh lục trọng trung kỳ, nhưng giờ phút chỉ còn Nguyên Hồn cảnh lục trọng sơ kỳ.
Nhưng loại cảm giác sung mãn này, lại không phải lúc trước có khả năng so sánh.
- Đan dược không tệ.
Tô Dật âm thầm kinh hãi, Cố Hồn Đan này thực không tệ, nhìn như tu vi của mình lui bước. Nhưng trên thực tế loại cảm giác ngưng thực kia, lại không phải lúc trước có khả năng so sánh.
Nếu luận chiến lực, Tô Dật cảm giác, khẳng định là bây giờ mạnh hơn.
Đứng dậy dãn cái lưng mệt mỏi, Tô Dật đánh giá hết thảy trong không gian thần bí, lực lượng thiên địa vẫn rất tràn đầy, dược liệu trồng xuống đều sống, bắt đầu tỏa ra sinh cơ.
Cái không gian thần bí này, để Tô Dật càng ngày càng giật mình, lực lượng thiên địa tràn đầy, có thể trợ giúp tu luyện, đề thăng đẳng cấp đan dược, còn có linh dịch kia, hết thảy đều rất lợi hại.
Điều này làm cho Tô Dật càng thêm khẳng định, chùm sáng thần bí kia có lai lịch rất lớn, là trọng bảo, mang ngọc có tội, tuyệt đối không thể để người khác biết.
Tính toán thời gian, sợ là đã qua không ít ngày, Tô Dật thu thập một chút, thu hồi không gian thần bí, đi ra khe núi.
Xem chừng người Hắc Sát môn còn chưa tìm tới nơi đây.
Tô Dật suy nghĩ, muốn trở thành cường giả, chỉ có thể dựa vào mình, Man Yêu Sâm Lâm cũng là một chỗ rèn luyện không tệ.
…
Thánh Sơn, một trong thập đại thế lực của toàn bộ đại lục, phạm vi sơn môn liên miên mấy ngàn dặm.
Mấy ngàn dặm linh khí tràn đầy, dãy núi trùng điệp, được thế gian xưng là Thánh Sơn.
Thánh Sơn to lớn tráng lệ, cực kỳ thần thánh, là thánh địa và thiên đường của tất cả võ giả!
Thánh Sơn, trên một sơn phong.
Một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, áo đỏ như lửa, tầm mười lăm mười sáu tuổi, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp vô ngần, dung mạo tuyệt lệ.
- Hắn chết, chết thật sao.
Trên khuôn mặt tuyệt lệ của thiếu nữ, giờ phút này lại nhíu mày, thân thể nhịn không được có chút phát run, tinh thần chán nản.
- Hết thảy đều là ngoài ý muốn, Vương trưởng lão không kịp xuất thủ cứu giúp.
Một thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng đã trổ mã đến cấp độ hồng nhan họa thủy, thân thể thon dài, váy lụa bó sát người, hiện ra đường cong ôn nhu chấn động nhân tâm, đôi mắt yêu kiều, giống như đang lóe lên dụ hoặc vô hình.
Thiếu nữ này là Liễu Diễm Ny, lúc trước đồng hành cùng Tô Dật, giờ phút này đi vào Thánh Sơn, nhìn thiếu nữ áo đỏ chầm chậm nói:
- Có điều tên kia thật có chút đặc biệt, trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm hoàn hảo vô khuyết, thiên tư tạp dịch, nhưng khiêu chiến Kỷ Siêu lưỡng bại câu thương, không rơi vào thế hạ phong.
- Yến Ny tỷ, ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết không?
Thiếu nữ áo đỏ quay người, nhìn Liễu Diễm Ny, khuôn mặt hơi trắng bệch.
- Không, có điều hẳn không sai được, Vương hộ pháp cũng không kịp cứu.
Nhìn thiếu nữ áo đỏ, Liễu Diễm Ny giống như đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nói:
- Có điều tên kia rất bướng bỉnh, một mực muốn cắn lấy hôn ước, chỉ tiếc có lẽ đây là thiên ý, lấy địa vị của ngươi ở Thánh Sơn bây giờ, hỗn đãn kia đến Thánh Sơn, sợ là cũng không sống yên lành được.
- Lúc trước tuy hắn hạ lưu một chút, nhưng...
Thiếu nữ áo đỏ lẩm bẩm, trên ngọn núi thanh phong nhè nhẹ, áo đỏ áp sát vào đường cong lả lướt, tư thái ngây ngô cũng có lồi có lõm, cực kỳ mê người, đợi một thời gian, sợ là còn hồng nhan họa thủy hơn Liễu Diễm Ny.
- Thế nào, không phải nha đầu ngươi nhớ hỗn đãn kia chứ.
Liễu Diễm Ny mỉm cười.
- Ta sao có thể nhớ hắn, ta chỉ là muốn tự tay giết hỗn đãn kia mà thôi.
Thiếu nữ áo đỏ khẽ nhíu mày, môi đỏ hơi mím, ra vẻ trấn định.
Nhưng giờ phút này, trong nội tâm nàng cảm thấy đau đớn, vì cái gì nghe được tin hỗn đãn kia chết, nàng sẽ khổ sở như vậy.
…
Rừng rậm, bên cạnh thâm cốc đã đen kịt, thông qua đại thụ rậm rạp che trời, ngôi sao bắt đầu lấp lóe ở trên bầu trời mênh mông.
Thiếu niên quần áo tả tơi dựa vào một gốc đại thụ, khóe miệng hơi nhếch, trong cứng cỏi mang theo chút tà khí.
Thiếu niên chính là Tô Dật, từ Man Thành đến Man Yêu Sâm Lâm, cũng đã hơn tháng thời gian.
Lúc trước ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, Tô Dật đã quen loại rèn luyện cô độc này.
- Tiếp tục tu luyện!
Tô Dật đứng dậy, trong mắt có quang mang lấp lóe.
Sau khi rời hẻm núi, Tô Dật cẩn thận đề phòng người Hắc Sát môn, nhưng cũng không lười biếng, ra sức tu luyện Thất Thương Quyền và Xích Viêm Chưởng.
Thất Thương Quyền và Xích Viêm Chưởng, đều là vũ kỹ Soái phẩm, mặc dù không bằng Phù Diêu Bách Biến Bộ, nhưng không phải loại bình thường.
Phù Diêu Bách Biến Bộ, Bá Vương Quyền, Bát Hoang Nộ, Tô Dật còn không thể tu luyện đến cực hạn, mỗi lần sử dụng tiêu hao cũng rất to lớn.
Tô Dật xem chừng, lấy tu vi của mình bây giờ, vũ kỹ quá cao cấp ngược lại không thích hợp.
Trẻ con cầm đại đao, căn bản không phát huy ra thực lực nên có, vũ kỹ cấp thấp chút, nhưng nếu như có thể vận dụng thuần thục, có lẽ hiệu quả sẽ càng to lớn.
Tô Dật đứng dậy, đã đả thông kinh mạch đặc thù để tu luyện Thất Thương Quyền và Xích Viêm Chưởng.