Thần Đế

Chương 192: Chương 192: Thoái hóa đạo đức, nhân tâm không còn!




Gà trọc lông nói một hơi.

- Nói cũng có lý.

Tô Dật gật đầu nói, kém chút bị thuyết phục.

- Ngươi thừa nhận ta nói có đạo lý, vậy nhanh tới cứu ta, ta là Khổng Tước a, nữ nhân kia làm sao bỏ được đi thiêu chết một con Khổng Tước chứ, phát rồ rồi!

Gà trọc lông rất biệt khuất, nó là Khổng Tước nha, giờ phút này lại bị cột vào trên đống lửa, nữ nhân kia quả thực phát rồ.

- Ngươi căn bản đánh không lại nữ nhân kia, luôn miệng nói mình là Khổng Tước, ngươi có điểm nào giống Khổng Tước trong truyền thuyết, hiện tại còn bị cột vào giá nướng, cứu ngươi thì có ích lợi gì.

Một con gà trọc lông không rõ lai lịch, Tô Dật không thể không đề phòng.

Đã bị nữ nhân kia hố, cũng không thể lại bị con gà trọc lông này hố thêm một lần.

Khóe miệng hiện lên ý cười, Tô Dật nhìn gà trọc lông, tiếp tục nói:

- Huống chi, nếu ngươi thật là Khổng Tước, lại bị nướng chín, mùi vị hẳn rất ngon, ta cũng muốn biết Khổng Tước là mùi vị gì!

- Ngươi lại muốn ăn Khổng Tước...

Gà trọc lông sững sờ, hai mắt trừng Tô Dật, giống như muốn lòi ra, lập tức lắc đầu, thở dài nói:

- Thật sự là thoái hóa đạo đức, nhân tâm không còn a, thoái hóa đạo đức, nhân tâm không còn...

- Nói đi, ngươi đến cùng có lai lịch gì?

Tô Dật trợn trắng mắt, gặp một con gà trọc lông như vậy, cũng coi như kỳ hoa.

- Ta thật sự là Khổng Tước.

Gà trọc lông rất ủy khuất, đường đường Khổng Tước, thế mà bị người cột lên đống lửa, nó tuyệt đối là con Khổng Tước thứ nhất a.

- Nếu như ngươi là Khổng Tước, vì sao bộ dáng thảm như vậy, ngay cả nữ nhân kia cũng đánh không lại.

Tô Dật cười lạnh, không thể không hoài nghi.

- Ta cũng không biết tại sao ta sẽ như vậy, ta thật không nhớ nổi.

Gà trọc lông cười khổ.

Tô Dật nhíu mày, nhìn gà trọc lông, thật không biết có nên tin tưởng nó không.

- Thiếu niên, thiện chí giúp người đi, ngày hôm nay ngươi cứu ta, như vậy chính là kết thiện duyên với ta, ngày nào đó chờ ta khôi phục, nhất định sẽ hậu báo!

Gà trọc lông nói với Tô Dật.

Tô Dật nhìn gà trọc lông, có chút do dự.

Hắn không phải muốn con gà trọc lông hậu báo, cũng không tin tưởng nó có hậu báo gì, không hố mình đã cảm ơn trời đất rồi.

Tuy con gà trọc lông này lai lịch bí ẩn, rất là kỳ dị, nhưng mà có thể chứng minh nó rất bất phàm, chí ít sẽ không đơn giản.

Sau cùng, Tô Dật vẫn quyết định giúp con gà trọc lông một lần, dù sao nó bị nướng cũng không có bất kỳ thương tổn gì. Sợ là không bao lâu nữa, chờ khí lực trên người nó khôi phục, sẽ tự động thoát ra.

Tô Dật chầm chậm bò dậy, cởi trói cho nó.

- Phát rồ rồi, ta nhất định sẽ không bỏ qua nữ nhân kia, ta đã nói nữ nhân kia quá độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà a!

Gà trọc lông ngồi trên mặt đất, toàn thân bất lực, miệng lại không ngừng mắng to.

Tô Dật không để ý đến nó, miễn cưỡng ngồi xếp bằng, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, bắt đầu thổ nạp điều tức.

Theo nguyên khí vận chuyển, Tô Dật rõ ràng cảm giác được những nơi nguyên khí đi qua, cảm giác bất lực đang chầm chậm biến mất, hết thảy đang khôi phục.

Sau nửa canh giờ, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử, Hỏa Tình Man Hổ… thức tỉnh, cũng toàn thân bất lực, bắt đầu vận công khôi phục.

Gà trọc lông cũng ngừng chửi, hai mắt nhắm chặt, trên người tràn ngập ra một loại ánh sáng, giống như thần huy.

Không bao lâu, Tô Dật hoàn toàn khôi phục, cảm giác bất lực trong thân thể đều bị khu trừ.

Mà cảm ứng nguyên khí trong thân thể, Tô Dật hơi có chút kinh ngạc.

Không biết có phải nhờ Linh Ngọc Bửu Kê hay không, nguyên khí trong cơ thể Tô Dật càng thêm tràn đầy, tu vi tiến bộ một chút.

Tô Dật đứng dậy, đám thú Ngân Linh Yêu Điệp còn đang khôi phục, Đại Bảo và Tiểu Linh chưa thức tỉnh, vẫn còn trong hôn mê.

Lo lắng đám thú Hỏa Tình Man Hổ ở bên ngoài sơn động, Tô Dật đi ra quan sát.

Hỏa Tình Man Hổ, Tuyết Ngọc Man Viên, Hoàng Kim Mãng đều đang khôi phục, nhưng muốn khỏe hẳn còn cần một đoạn thời gian.

Bên ngoài sơn động, Tô Dật thuận tiện điều tra tình huống một chút.

Đứng ở chỗ cao, ánh mắt Tô Dật nhìn qua, núi lửa phun trào tác động đến bốn phương, còn có thể nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn.

Khí tức nóng bỏng từ xa tràn ngập đến, có bụi núi lửa thật dày phiêu đãng ở trên không trung.

- Ngao ô...

Trong dãy núi, hạp cốc… bốn phía, liên tục truyền ra tiếng thú hống tê minh.

Trên hư không có hung cầm giương cánh, không ít Man Thú ẩn hiện, bay về bốn phương, giống như đang tìm kiếm cái gì.

- Có chút không đúng.

Tô Dật mượn nhờ núi đá che lấp thân thể, thu liễm khí tức, mày hơi nhíu lại.

Mặc dù nói núi lửa bạo phát và Sí Thiên Giao đại chiến ảnh hưởng không nhỏ, nhưng không đến mức đi xa như vậy còn có động tĩnh lớn thế, giống như vạn thú bạo động.

Vù vù...

Bỗng dưng lúc này, từ dưới đỉnh núi, một con Man Thú cao vài trượng leo ra.

Đây là một con thằn lằn to lớn, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Tô Dật.

Con thằn lằn này ánh mắt phát sáng, lưỡi phun ra nuốt vào, phát ra thanh âm tê minh, cái đuôi trái phải diêu động, núi đá bốn phía bị chấn vỡ.

- Ô ô…

Nhìn thấy Tô Dật, con thằn lằn này phát ra thanh âm hưng phấn khát máu, ánh mắt dữ tợn.

- Lại phát hiện một nhân loại, đi chết đi!

Thú ngữ rơi vào trong tai Tô Dật, nghe rất rõ ràng.

- Là chuyên môn tìm nhân loại.

Tô Dật lo lắng, nhưng không có bỏ chạy.

Trong sơn động, đám thú Hỏa Tình Man Hổ còn đang khôi phục. Mà con Kim Cương Yêu Tích này, nhìn khí tức, hẳn là Yêu Huyền cảnh lục trọng, còn chưa tới trình độ để Tô Dật nhanh chân bỏ chạy.

Lúc trước thời điểm ở Nguyên Hồn cảnh cửu trọng, đối mặt Man Thú Yêu Huyền cảnh tam trọng tứ trọng, Tô Dật còn không có trốn.

Giờ phút này đã là Nguyên Huyền cảnh nhất trọng, vừa vặn có thể nghiệm chứng thực lực của mình.

- Vù vù!

Thời điểm Tô Dật suy tư, Kim Cương Yêu Tích đã động, lưỡi phun ra, giống như một cây trường tiên, bao phủ về phía Tô Dật.

Lưỡi còn nhanh hơn trường tiên, đặc biệt là mùi huyết tinh kia, khiến người ta buồn nôn.

Hưu!

Lưỡi dài xẹt qua không trung, trực tiếp lướt tới.

Tô Dật vẫn âm thầm cảnh giác, nhưng hơi giật mình với tốc độ của Kim Cương Yêu Tích.

Oanh!

Trong chớp mắt, dưới chân tuôn ra nguyên khí, thi triển Phù Diêu Bách Biến Bộ, nhanh chóng tránh đi công kích của Kim Cương Yêu Tích.

Thời điểm Tô Dật hiểm hiểm tránh đi, phía sau lại có hàn ý sắc bén, khí tức đáng sợ bao phủ, cái đuôi của Kim Cương Yêu Tích như trường mâu đâm đến.

- Bá Vương Quyền!

Không chút do dự, Tô Dật quay người, nắm đấm siết chặt, thi triển Bá Vương Quyền.

Oanh!

Một cổ lực lượng bá đạo uy nghiêm tản ra, va chạm về phía cái đuôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.