- Những hùng chưởng này cùng thịt của Liệt Nham Yêu Hổ có thể giữ lại một ít, ngày mai để người của Liệp Hổ bộ lạc cùng Man Hùng bộ lạc cũng nếm thử, Dịch Túc, ngươi cảm thấy thế nào?
Có lão giả mắt mang ý cười, hỏi Tô Dật.
Tô Dật xoay chuyển ánh mắt, hiểu ý cười, gật đầu với lão giả, nói:
- Tất cả nghe trưởng lão.
- Được rồi, giữ lại một ít, còn lại một ít thì cho đám hậu sinh các ngươi bồi bổ thân thể, trong thôn ngoại lệ, lấy ra một ít rượu bách quả chúc mừng Dịch Túc đại nạn không chết.
Lão giả nói, ông ấy là trưởng lão trong thôn, có địa vị cực cao trong những trưởng lão.
- Quá tốt rồi, có thể được uống rượu bách quả rồi!
- Còn có thịt hổ ăn, thật tốt quá.
Một đám thanh niên hưng phấn không ngừng, lại có thể được uống rượu bách quả rồi.
Tô Dật cáo biệt mọi người, quay lại đình viện mà mình ở.
Trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã nãi nãi không biết đã đi đâu rồi, không ở lại trong đình viện.
Tô Dật vào phòng, đang muốn thổ nạp điều tức một hồi thì ngoài cửa truyền tới tiếng động, có người đến đây.
Tô Dật đi ra khỏi đình viện, gặp rất nhiều đại thẩm.
- Hài tử à, những xiêm y này đều sạch sẽ, ngươi mang đi tắm rửa đi, nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, nhanh đi tắm.
Mấy phụ nhân mang một vài xiêm y cho Tô Dật.
- Cảm ơn các thím.
Tô Dật rất cảm kích, những xiêm y này cũng không hoa lệ, rất giản dị tự nhiên, trong lòng có tình cảm ấm áp tràn qua.
Tiễn mấy đại thẩm đi, Tô Dật đứng đờ ra trong đình viện, từ trên người mấy vị đại thẩm kia lại thầm nổi lên một thân ảnh mơ hồ trong đầu. Không biết mẫu thân của mình hiện tại ở đây, có mạnh khỏe hay không.
- Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Giọng nói sâu kín truyền tới, truyền vào tai Tô Dật.
Tô Dật quay đầu lại, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt hiền hòa, khuôn mặt không có nếp nhăn, sắc mặt hồng nhuận, lưng hơi còng một chút, đầu tóc đã trắng bạc, chính là trưởng thôn.
- Thượng Quan nãi nãi.
Tô Dật hành lễ.
- Nhìn ngươi đang ngẩn người, là đang nhớ nhà hay là nhớ người thân thế?
Thượng Quan Trình Nhã khẽ mỉm cười nói, trên khuôn mặt hiền hòa, ánh mắt bình tĩnh giống như có thể nhìn thấu Tô Dật vậy.
- Vâng.
Tô Dật khẽ gật đầu, cười xấu hổ.
- Đợi ngày mai sau khi đọ sức, hy vọng Linh Cổ Thôn có thể thắng lợi, đến lúc đó có thể thực hiện cam kết đã đồng ý với ngươi, sau đó sớm về nhà.
Thượng Quan Trình Nhã cười nói:
- Đương nhiên, về sau Linh Cổ Thôn cũng là ngôi nhà thứ hai của ngươi, muốn về lúc nào thì liền về lúc đó.
- Cảm tạ Thượng Quan nãi nãi.
Tô Dật gật đầu.
- Đừng khách khí, nếu thật muốn cảm ơn ta thì liền trò chuyện với ta đi! Những năm gần đây cũng chỉ có nha đầu Hề Vi kia trò chuyện với ta thôi, nha đầu kia và ta sống nương tựa lẫn nhau, ta chỉ có một tôn nữ là nó, hiện tại tự nhiên lại có thêm một tôn tử, trong lòng rất vui.
Thượng Quan Trình Nhã nói.
- Vậy ta sẽ nói chuyện với Thượng Quan nãi nãi.
Tô Dật gật đầu.
Khe núi nước chảy, kỳ hoa dị thảo, cây tốt xanh um.
Chòi nghỉ mát dưới cổ mộc, Tô Dật và Thượng Quan Trình Nhã ngồi ngay ngắn, mắt nhìn khe núi phía xa xa như có điều suy nghĩ.
- Nha đầu Hề Vi kia có kể chuyện cha mẹ của nó cho ngươi biết không?
Thượng Quan Trình Nhã hỏi, giọng nói yếu ớt, mắt nhìn xa xa, hơi mông lung. Nếu không phải trên người vô hình trung tỏa ra áp lực thì cũng giống như một lão thái thái bình thường vậy.