Thần Đế

Chương 67: Chương 67: Tìm kiếm bảo vật...




Chủ nhân của thanh âm tang thương kiến thức rộng rãi, hắn chứng kiến qua quá nhiều thiên tài, thế nhưng chưa từng nhìn thấy một lần liền có thể tu luyện thành công vũ kỹ tầng thứ này.

Tuy hắn chỉ điểm một câu, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, hắn chỉ điểm chẳng qua là cơ bản nhất.

Bởi vì Tô Dật giống như gà mờ tu luyện, cái gì cũng không biết mà thôi.

Phàm là có sơn môn hay sư phụ chỉ đạo, đều biết những kiến thức cơ bản nhất này, căn bản không cần hỏi nhiều.

Tô Dật lảo đảo, thân thể mềm nhũn, sau cùng trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không có một chút sức lực.

- Tiêu hao quá lớn.

Tô Dật kinh ngạc, giờ phút này khí hải khô kiệt, vừa rồi sử dụng Bát Hoang Nộ tầng thứ nhất Nhất Cước Trấn Sơn Hà, liền tiêu hao sạch sẽ, nếu nguyên khí của mình hơi yếu hơn một chút, sợ là không có khả năng sử dụng.

Bát Hoang Nộ hết thảy có ba cấp độ, tầng thứ nhất Nhất Cước Trấn Sơn Hà đã tiêu hao lớn như vậy.

Tô Dật thầm than, sợ là tầng thứ hai tầng thứ ba của Bát Hoang Nộ, lấy tu vi của mình bây giờ, sợ là căn bản không có cách nào thôi động.

Bò người dậy, Tô Dật ngồi xếp bằng, ngưng kết thủ ấn, thổ nạp điều tức, bắt đầu khôi phục.

- Tiểu tử này thật đúng là có chút đặc biệt.

Thanh âm tang thương lẩm bẩm, sau đó không nói gì nữa.

Sáu con Man Thú cũng bình tĩnh trở lại, nhưng không có rời đi, đều phủ phục ở miệng sơn cốc, giống như đang lẳng lặng chờ đợi cái gì.

Rống...

Trong thâm cốc, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thú gào ngẫu nhiên không biết từ nơi nào truyền đến.

Vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, quanh người bao phủ ánh sáng, đến hôm sau mới cảm giác được khôi phục.

Thu lại thủ ấn, dừng tu luyện, cảm giác nguyên khí trong thân thể, Tô Dật kinh ngạc phát hiện, nguyên khí so với hôm qua thì nhiều hơn một chút, giống như sau khi tiêu hao đến cực hạn, ngược lại sẽ để cho mình càng tiến một bước.

Dãn cái lưng mệt mỏi, hai con ngươi ánh sáng nội liễm, Tô Dật đứng dậy, quần áo trên người lam lũ, nhưng ở trong thâm cốc này cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận.

- Xoẹt...

Bỗng dưng, bàn chân hắn phun trào nguyên khí, bóng người giống như mũi tên bắn ra, lao thẳng đến cửa vào hạp cốc.

- Ngao ô...

Sáu con Man Thú nhất thời khẩn trương, ánh mắt lấp loé không yên.

Oanh...

Nhưng cùng lúc, ở trước cửa vào hạp cốc, một vết lõm không gian xuất hiện, mang theo khí thế cường đại bao phủ.

- Thu!

Thời điểm vết lõm không gian xuất hiện, nguyên khí đột nhiên thu lại, thân thể cấp tốc lùi ra sau, thần thanh khí nhàn, lãnh đạm như người không có việc gì, đứng chắp tay, xoay người rời đi.

- Tiểu tử, đừng nghĩ lấy trốn, ngươi là không thể nào đào thoát.

Thanh âm tang thương truyền ra, lộ vẻ rất đắc ý, hết thảy ở trong bàn tay của hắn, tiểu tử này làm sao có thể đào thoát.

- Ai muốn trốn, ta chẳng qua là giãn gân cốt mà thôi.

Tô Dật nhàn nhạt nói, quan sát bốn phía, chỉ thấy xương thú um tùm, còn có di hài của nhân loại.

- Không biết có bảo vật hay không.

Ánh mắt Tô Dật lấp lóe, không biết tại sao trong thâm cốc có thể có nhiều Man Thú và di hài nhân loại như vậy, nhưng hẳn là sẽ có bảo vật còn sót lại, có thể thử một lần.

Đặc biệt là trong truyền thuyết, Man Thú đến Yêu Linh cảnh, trong thân thể sẽ ngưng kết Thú Đan.

Thú Đan, đây chính là bảo vật, nghe nói có giá trị không nhỏ!

Thâm cốc không nhỏ, đường kính trên trăm trượng, diện tích chỉnh thể lớn hơn.

Nhưng để Tô Dật rất thất vọng, trong đống xương thú um tùm, lại không có dấu vết Thú Đan trong truyền thuyết.

Không biết những Man Thú này chưa đến Yêu Linh cảnh, hay những Thú Đan kia đã bị phong hóa trong năm tháng dài đằng đẵng, để Tô Dật không có bất kỳ thu hoạch gì.

Da lông và một số bộ phận khác của Man Thú, bản thân cũng là vật có giá trị không nhỏ.

Nghe kể một ít Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư, có thể dùng tài liệu trên người Man Thú luyện chế đan dược và binh khí.

Nhưng giờ phút này thi thể Man Thú đã sớm xói mòn, chỉ còn lại một đống bạch cốt âm u.

Khi tìm tới một vài di hài nhân tộc, Tô Dật có phát hiện, khai quật ra mấy thanh binh khí.

Chỉ là những binh khí này đều đã tàn khuyết, thuộc về phế liệu, không có bao nhiêu giá trị đáng nói.

Ban đầu Tô Dật còn nghĩ sẽ tìm được Túi Không Gian lưu lại.

Túi Không Gian, đây chính là bảo vật, lúc trước nhìn thấy ở trên tay người Thánh Sơn, bên trong có không gian độc lập, có thể cất giữ không ít thứ.

Nhưng kết quả cũng làm cho Tô Dật thất vọng, căn bản không nhìn thấy có Túi Không Gian gì.

- Một chút thu hoạch cũng không có.

Tô Dật không khỏi thất vọng, tìm hơn nửa ngày, lại không có bất kỳ thu hoạch gì.

Thanh âm tang thương kia cũng không có tiếp tục nói chuyện, tựa hồ yên tĩnh dò xét Tô Dật.

- Tiểu tử, đừng nghĩ tìm được cái gì, trong này căn bản không có bất kỳ vật gì, ngươi muốn tìm vũ kỹ, đan dược, hay cái khác...

Thanh âm tang thương cảm thấy nhịn không được, vừa cười vừa nói:

- Bằng không ngươi đáp ứng ta, theo ta năm mươi năm, trong năm mươi năm này ta cho ngươi mấy bộ vũ kỹ cao cấp cũng không phải việc khó, như thế nào?

- Không có hứng thú.

Tô Dật ngước mắt nhìn bốn phía thâm cốc, hôm qua tu luyện Bát Hoang Nộ, ngược lại cũng may có người thần bí này nhắc nhở, xem như thiếu một phần nhân tình, nên không có quá lạnh nhạt.

Sau đó hắn tiếp tục ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện nguyên khí.

Bá Vương Quyền và tầng thứ nhất của Bát Hoang Nộ đều đã tu luyện thành công, trên người cũng không có cái gì khác cần tu luyện, chỉ có thể nỗ lực tăng cao tu vi.

Tuy tự biết ở trong không gian thần bí tu luyện sẽ nhanh hơn không ít, chỉ là giờ khắc này ở trong thâm cốc, hết thảy bị người giám thị, Tô Dật không dám gọi ra không gian thần bí.

- Tiểu tử, cùng lão hủ nói mấy câu được không, nói không chừng lão hủ cao hứng, có thể cho ngươi một bộ vũ kỹ, người khác là cầu còn không được nha.

- Tiểu tử, một mực tu luyện sẽ không có ích lợi gì, công pháp của ngươi rất bất phàm, có điều không có danh sư chỉ điểm, khó có thể có đại thành tựu.

- Tiểu tử, ta nói chuyện ngươi không nghe thấy sao!

- Uy, tiểu tử, ngươi nói một câu được không?

- ...

Thanh âm tang thương không ngừng quanh quẩn ở trong tai Tô Dật, nhưng Tô Dật lại chẳng quan tâm, hoàn toàn không để ý tới.

- Hảo tiểu tử, thật đúng là có thể nhịn, tính cách cứng cỏi, ta thích.

Thanh âm tang thương rất bất đắc dĩ, hắn truyền âm đến trong tai tiểu tử kia, cố ý muốn ảnh hưởng đối phương, để Tô Dật không cách nào tu luyện.

Nhưng hắn không nghĩ tới, tiểu tử kia lại một mực nhẫn nại không động, cái này nhìn như đơn giản, trên thực tế lại không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.