Thần Đế

Chương 75: Chương 75: Trứng nở!




- Tiểu tử, còn không đi, nếu như ta đột nhiên đổi ý, ngươi sẽ đi không nổi.

Thanh âm tang thương thăm thẳm truyền ra.

Tô Dật khom lưng mỉm cười, cung kính hành lễ nói:

- Tô Dật cảm tạ tiền bối dạy bảo, không biết tôn tính đại danh của tiền bối, để tiểu tử nhớ kỹ trong lòng.

Giờ phút này trong lòng Tô Dật rất cảm kích, không nói vũ kỹ Hoàng phẩm và Ngự Thiên Quyết giá trị liên thành như thế nào.

Tô Dật càng cảm kích là người thần bí này chỉ đạo, còn trọng yếu hơn đạt được vũ kỹ Phù Diêu Bách Biến Bộ.

- Ha ha ha ha, Tô Dật, ngươi muốn làm gì, muốn bái sư, đừng nghĩ nhiều, muốn trở thành đệ tử của ta, chờ ngươi đột phá Nguyên Tông cảnh, mới miễn cưỡng có cơ hội!

Thanh âm tang thương cười to.

- Đại ân của tiền bối, như lão sư nhập môn của tiểu tử, tiểu tử hành lễ với lão sư, đó là cần phải, nếu cần đột phá Nguyên Tông cảnh mới có thể trở thành đệ tử của tiền bối, vậy chờ tiểu tử đột phá Nguyên Tông cảnh, tất nhiên sẽ tới chính thức bái sư!

Tô Dật hành lễ, bóng người thẳng tắp, áo bào lam lũ, nhưng không thể che hết ngạo khí, không phải Nguyên Tông cảnh sao, một ngày nào đó có thể đột phá, nếu không nói gì đạp vào Thánh Sơn.

- Tốt, đột phá Nguyên Tông cảnh, đủ cuồng, hợp khẩu vị của ta.

Thanh âm tang thương cười nói:

- Chờ ngươi thật đến Nguyên Tông cảnh, lão hủ sẽ thu ngươi làm đệ tử, có điều trước đó, danh hiệu của ta ngươi không nên biết mới tốt, đi đi.

- Lão sư, còn có vũ kỹ gì không, bảo vật cũng được, sắp chia tay rồi, nên cho chút đồ vật làm kỷ niệm a?

Tô Dật yếu ớt hỏi.

- Cút, nhanh cút!

Thanh âm tang thương tức giận trả lời, tiểu tử này căn bản không biết Ngự Thiên Quyết là cái gì, thế mà còn không biết xấu hổ mở miệng xin thêm.

- Không cho thì thôi.

Tô Dật ngẩng đầu liếc mắt, quay người nhìn Bạch Ngọc Huyền Điểu nói:

- Có thể mang ta đi lên không?

- Chiêm chíp...

Bạch Ngọc Huyền Điểu gật đầu, giương cánh phủ phục ở trước người Tô Dật.

Một chân nhẹ nhàng chạm đất, giờ phút này tu luyện Phù Diêu Bách Biến Bộ, thân ảnh của Tô Dật nhẹ nhàng rơi vào trên lưng Bạch Ngọc Huyền Điểu, nhìn thâm cốc phất tay nói:

- Đi, đừng tiễn, chờ ta trở lại!

Lời vừa dứt, Bạch Ngọc Huyền Điểu vỗ cánh, thân ảnh nhất thời bay lên trời.

- Ngao ô...

- Chi chi...

Hỏa Tình Man Hổ, Xích Hỏa Yêu Điêu, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử, Hoàng Kim Mãng nhanh chóng đuổi theo.

Thâm cốc khôi phục yên tĩnh.

- Lão sư, ha ha, tiểu tử này...

Thanh âm tang thương không người nghe thấy, lẩm bẩm nói:

- Chung quy là không nhịn được, cũng không biết là phúc hay họa, lấy tính cách của tiểu tử này, sợ là sau khi ra ngoài, sẽ để cho thế gian náo nhiệt.

Trên đỉnh núi, bốn phía mây mù phiêu miểu, vách đá cao ngất như mây.

Thời điểm Bạch Ngọc Huyền Điểu xuất hiện ở trên đỉnh núi, Tô Dật nhảy xuống, không khỏi hít một hơi thật sâu, đại nạn không chết, rốt cục chạy thoát.

- Ngao ô...

Ngân Linh Yêu Điệp vỗ cánh, Hỏa Tình Man Hổ, Xích Hỏa Yêu Điêu, U Minh Thử, Hoàng Kim Mãng cũng tuần tự bò lên vách đá, quay chung quanh ở bên người Tô Dật.

- Quên, không biết trứng của ngươi thế nào rồi.

Nhìn Hoàng Kim Mãng, Tô Dật nhớ tới hai quả trứng còn ở trong không gian thần bí.

Trên vách đá vắng vẻ, Tô Dật cũng không chủ quan, tìm một chỗ ẩn núp, tiến vào không gian thần bí.

Cảm giác được không gian thần bí lan tràn ra khí tức, Hoàng Kim Mãng, Hỏa Kim Man Hổ, Bạch Ngọc Huyền Điểu… vô cùng kính sợ.

Không gian thần bí vẫn như cũ, diện tích mười trượng không có biến hóa.

Lần trước Tô Dật đột phá, để năng lượng trong không gian mỏng manh đi không ít, có điều những ngày gần đây đã nồng đậm trở lại.

- Vỡ...

Thời điểm Tô Dật vào trong không gian thần bí, nhìn thấy hai quả trứng, nhất thời sắc mặt đại biến, chỉ thấy hai quả trứng đã vỡ vụn.

- Không đúng, là trứng nở...

Nhưng lập tức, ánh mắt Tô Dật sáng lên, ở bên cạnh vỏ trứng vỡ vụn, giờ phút này có hai tiểu xà màu vàng cỡ ngón tay, dài một tấc đang uể oải ngọ nguậy.

Toàn thân tiểu xà màu vàng phát ra ánh sáng vàng kim nhạt, thấy Tô Dật và Hoàng Kim Mãng đi vào, giống như cảm giác được cái gì, ánh mắt lộ ra vẻ vui thích, thân thể nho nhỏ lập tức vọt tới bên người Hoàng Kim Mãng.

- Tê tê...

Hai tiểu xà màu vàng một trái một phải quấn quanh, lưỡi tím của Hoàng Kim Mãng phun ra nuốt vào, ánh mắt lộ ra vui sướng, còn mang theo một loại tình thương của mẹ.

Bạch Ngọc Huyền Điểu, U Minh Thử… cũng tò mò đánh giá hai tiểu xà.

Xoẹt...

Hai tiểu xà và Hoàng Kim Mãng thân mật một lúc, một con lại trực tiếp lướt đi, rơi vào trên bờ vai Tô Dật, lưỡi tím nho nhỏ phun ra nuốt vào, cái đầu nhỏ cọ cọ sợi tóc của Tô Dật, lộ ra rất thân mật.

Cảm giác tiểu xà không có ác ý, giống như thân cận mình, Tô Dật đưa tay nâng tiểu xà ở trong lòng bàn tay.

- Cảm thấy không giống a.

Tô Dật hơi kinh ngạc, không biết có phải bởi vì tiểu xà này còn chưa lớn lên hay không, luôn cảm giác tiểu xà và Hoàng Kim Mãng có chút khác biệt, vảy rắn trên người càng thêm trong suốt.

Thậm chí ở trên người tiểu xà, Tô Dật có thể cảm giác được khí tức kỳ diệu, trong lúc vô hình cùng mình có liên hệ nào đó.

- Xùy...

Một tiểu xà khác thấy thế, cũng lập tức lướt lên người Tô Dật.

- Thật kỳ quái!

Đánh giá tiểu xà thứ hai, Tô Dật càng thêm xác định hai tiểu xà có chút khác Hoàng Kim Mãng, đều có liên hệ vô hình nào đó với mình.

Một lát sau, trên vách đá.

Tô Dật nhìn sáu con Man Thú nói:

- Các ngươi không cần lại theo ta, trở về đi!

- Ngao ô.

Sáu con Man Thú thấp giọng gào thét, đều lắc đầu, như hạ quyết tâm muốn đi theo Tô Dật.

Tô Dật buồn bực, không biết những Man Thú này làm sao lại khác thường như thế.

Cho dù ở trong thâm cốc lâu như vậy, mấy con Man Thú kia cũng không hề rời đi, giống như đã thần phục mình.

- Các ngươi theo ta cũng không tiện, về tu luyện đi, chờ có một ngày các ngươi cường đại, nói không chừng thật có thể giúp ta!

Tô Dật cười nhạt một tiếng, tuy đây là trong Man Yêu Sâm Lâm, trước mắt mình còn không biết phải đi đâu, nếu mấy con Man Thú này đi theo mình, thật đúng là có chút không tiện.

- Ngao ô.

Sáu con Man Thú giống như không muốn, mắt nhìn chăm chăm Tô Dật, không muốn rời xa.

- Trở về tu luyện đi, chờ ngày nào đó các ngươi trở nên cường đại, đến lúc đó còn nguyện ý theo ta lại nói.

Tô Dật phất tay, quay người rời đi, mới đầu rất sợ mấy con Man Thú kia, đặc biệt là Hoàng Kim Mãng, nhưng giờ phút này không khỏi có chút không nỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.