- Đi ra, là nữ tử kia, thế nhưng vì sao tên kia lại không đi ra?
- Sẽ không chơi quá điên cuồng, chết ở trong phòng chứ.
- Nữ nhân kia, ngươi nhìn mông, bộ ngực xem, vừa nhìn là biết mị tận xương, người bình thường sợ là không chịu nổi.
Mấy đại hán của Cuồng Hùng Bang cười hắc hắc, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử diễm lệ kia, không khỏi âm thầm tưởng tượng, vừa rồi nữ tử diễm lệ kia ở trên giường, sẽ phong tao phóng đãng bực nào.
- Không đúng, có khả năng tiểu tử kia đã phát hiện chúng ta.
Sắc mặt Nhị Hùng nhất thời đại biến.
Tô Dật ra Dịch thành, không chút do dự, nhanh chóng rời đi, nếu người Cuồng Hùng Bang đuổi theo, không may chính là mình.
Còn về cái kia diễm lệ nữ nhân, Tô Dật tiến gian phòng, giao thù lao, trực tiếp thì từ sau cửa sổ nhảy xuống lập tức rời đi.
Tô Dật còn không muốn thân xử nam của mình mất ở trong kỹ viện, cũng không muốn lần thứ nhất của mình, giao cho một nữ tử kinh doanh da thịt.
Sau khi ra khỏi thành, lưu ý lấy sau lưng, Tô Dật thi triển thân phận, nhanh chóng rời đi.
Tuy cõng trọng kiếm ngàn cân, nhưng tốc độ của Tô Dật không chậm.
Bất quá sau một canh giờ, Tô Dật cảm ứng được sau lưng có người đuôi theo.
Rốt cục đến rồi.
Tô Dật đã sớm dự liệu, khóe miệng không khỏi cười lạnh, chui vào một khu vực vắng vẻ.
- Nhanh, đuổi theo tên kia, ngay ở phía trước!
- Chính là tên kia, đừng để hắn chạy!
Trên đường, hơn mười bóng người lướt đi, đi đầu chính là ba huynh đệ của Cuồng Hùng Bang.
Từ trong miệng nữ tử diễm lệ, Cuồng Hùng Bang biết Tô Dật đã trốn, vậy khẳng định là ra khỏi thành, lập tức thông báo mọi người tìm kiếm.
Trên đường Tam Hùng hỏi thăm được tin tức, dù sao bộ dạng của Tô Dật quá đáng chú ý, truy một canh giờ, rốt cục đuổi kịp.
- Ngay ở phía trước, động thủ, nhanh!
Tam Hùng ma quyền sát chưởng, mắt lộ ra hàn ý, nơi đây chính là địa phương thích hợp động thủ, nhẫn lâu như vậy, biệt khuất lâu như vậy, rốt cục có thể động thủ.
- Oanh!
Nói xong, dưới chân Tam Hùng nguyên khí phun trào, nguyên khí biến hóa, một con Man Thú Hoa Báo thành hình.
- Rống!
Báo rống trầm thấp, nhất thời gào thét lao nhanh, nhanh chóng đuổi theo Tô Dật.
Tam Hùng là Nguyên Linh cảnh, nhưng hắn ngưng tụ thú ảnh lại là tẩu thú, không phải phi cầm.
Bình thường tới Nguyên Linh cảnh, ngưng tụ thú hình đều là phi cầm, như vậy không thể nghi ngờ sẽ thuận tiện hơn không ít.
Thế nhưng cũng có ngoại lệ, có ít người không ngưng tụ phi cầm.
Tam Hùng cũng là một trong những võ giả không ngưng tụ phi cầm, có điều tốc độ của Hoa Báo cực nhanh, nhanh chóng đuổi theo Tô Dật.
Sơn lâm, cự thạch, đại thụ che trời.
Dây leo to lớn, giống như Cầu Long, cắm rễ quấn quanh cự thạch và đại thụ.
- Ta nói rồi, tuyệt đối không nên để ta ở ngoài thành nhìn thấy ngươi, khặc khặc!
Tam Hùng rốt cục đuổi kịp Tô Dật, Hoa Báo giống như vật sống, khí thế hung hãn, khí tức chấn động bốn phía, làm mặt đất cát bay đá chạy.
Tô Dật dừng bước, nhìn Tam Hùng đuổi theo, thần sắc bình tĩnh nói:
- Hiện tại mới đuổi theo, ngược lại chậm hơn ta tưởng tượng một chút.
Nghe Tô Dật nói, Tam Hùng không khỏi sững sờ, sau đó trừng mắt nói:
- Lúc này ngươi còn giả thần giả quỷ, không biết chữ chết viết như thế nào sao?
- Chết khẳng định là ngươi, ngươi tin không?
Tô Dật cười nhạt nói.
- Hừ, giả thần giả quỷ, muốn chết.
Tam Hùng giận, khí tức phun trào, chấn động hư không, muốn xuất thủ.
- Chờ một lát.
Tô Dật nhìn Tam Hùng nói.
- Thế nào, bây giờ muốn cầu xin tha thứ, quỳ xuống dập đầu ba cái, ta chỉ lấy ngươi nửa cái mạng, như thế nào!
Tam Hùng ngừng lại, nhìn Tô Dật cuồng tiếu, tên này rốt cuộc muốn cầu xin tha thứ.
- Chờ trợ thủ của ngươi tới đã, ta không muốn nhiều phiền phức.
Tô Dật lạnh nhạt nói.
Sưu sưu.
Tô Dật nói xong, đám người Đại Hùng Nhị Hùng lần lượt tới nơi.
- Hỗn đản, ngày hôm nay ngươi cầu xin tha thứ cũng vô dụng.
Tam Hùng giận dữ.
- Tin tưởng ta, ngươi sẽ hối hận.
Tô Dật cười nhạt.
- Trong từ điển của ta, chưa từng có hai chữ hối hận.
Tam Hùng giận không thể nuốt, đã sớm nhịn không được.
- Vậy ta có trách nhiệm nói cho ngươi, từ điển của ngươi khẳng định là sách giả.
Tô Dật nói, mây trôi nước chảy.
- Hỗn đản, ngày hôm nay lão tử nhất định phải đập ngươi thành mảnh nhỏ!
Tam Hùng quát một tiếng, lúc này tên kia còn dám trêu chọc mình, trong mắt hàn quang lấp lóe, nguyên khí dâng trào, khí tức cường hãn.
- Lão tam cẩn thận, không thích hợp.
Thần sắc của Nhị Hùng hồ nghi, thái độ của đối phương quá khác thường, vội vàng gọi Tam Hùng lại, cũng cảm giác được bầu không khí bốn phía không thích hợp, tự dưng cảm thấy bất an.
- Nếu không phải ta một đường cố ý lưu lại tung tích, ngươi nghĩ đám các ngươi có thể đuổi kịp ta sao, cái này là chính các ngươi muốn chết, vậy thì không nên trách ta, đều đi chết đi!
Tô Dật mở miệng, trong mắt sát ý phun trào.
- Khặc khặc, hỗn đản, khẩu khí không khỏi quá lớn đi, chẳng lẽ người cho rằng mình có thể là đối thủ của chúng ta.
Tam Hùng bị Nhị Hùng gọi lại, đang rất khó chịu, giờ phút này nghe Tô Dật nói, đã giận đến cực hạn, chẳng qua còn chưa nói xong, sắc mặt của Tam Hùng không khỏi cứng đờ.
- Tê tê.
Một con Kim Sắc Đại Mãng lặng yên xuất hiện, bò ở bên người Tô Dật, một con hắc thử và một tiểu điêu màu đỏ nghênh ngang đi ra, đứng ở bên cạnh.
- Ào ào ào.
Một con bướm và một con phi điểu xuất hiện ở giữa không trung, thể tích không lớn, nhưng khi vỗ cánh lại mang theo phong bạo.
- Rống.
Mọi người còn đang kinh ngạc, lại có tiếng hổ gầm như sấm.
Ở sau lưng đám người Cuồng Hùng Bang, một con đại hổ rít gào chậm rãi xuất hiện, nhìn chằm chằm bọn hắn, há mồm gầm nhẹ, răng nanh trong vắt, khí thế hung hãn không khỏi.
Oanh.
Thời điểm sáu con Man Thú xuất hiện, sáu cổ khí tức đáng sợ tràn ngập.
- Không tốt, là Man Thú!
- Hoàng Kim Mãng, U Minh Thử, Bạch Ngọc Huyền Điểu, Hỏa Tình Man Hổ, đều là Yêu Linh cảnh.
- Làm sao lại có nhiều Yêu Linh cảnh như thế!
- Không tốt, bang chủ làm sao bây giờ!
- …
Người Cuồng Hùng Bang hoảng sợ phát run, từng gương mặt trở nên kinh hãi.
Những khí tức cường đại kia, bọn họ làm sao lại cảm giác không ra, tất cả đều là Yêu Linh cảnh.
Man Thú Yêu Linh cảnh, đến một con cũng đủ để bọn hắn không may, huống chi hiện tại tới sáu con.
- Giết!
Tô Dật phất tay nói.