Thần Đế

Chương 27: Chương 27: Vì Man Thành làm rạng rỡ




Sau đó ánh mắt Tô Dật không khỏi hơi nhíu, ngày hôm nay ở dưới tràng diện này, nếu mình không thông qua Thánh Sơn kiểm trắc, vậy thì quá mất mặt.

- Người Tô gia đến!

- A, đây không phải tai tinh kia sao!

- Tô Dật, hắn quả nhiên trở về!

Theo người Tô gia đến, cũng gây nên bạo động cực lớn, vô số ánh mắt rơi vào trên người Tô Dật.

Có người trẻ tuổi ánh mắt giận dữ, cũng có người ánh mắt xem thường, nếu không phải giờ phút này có cường giả Tô gia hộ vệ, sợ là đã có người nhịn không được xông lên.

Phải biết sự tình ba năm trước Tô Dật làm ra, là khiến cả Man Thành công phẫn.

Đối với bốn phía nghị luận, Tô Dật không thèm để ý đến, vì nằm trong dự liệu.

Theo người Tô gia, Tô Dật từ cửa vào chuyên dụng đi lên ban công.

Đây là vị trí của ngũ đại gia tộc, thậm chí trong ngũ đại gia, cũng chỉ có cao tầng và thủ lĩnh mới có thể ngồi.

Bốn phía còn có một số ghế, là thiết trí cho vài nhân vật nổi tiếng và các thế lực nhỏ trong Man Thành.

Lần này dẫn đầu Tô gia là Tô Kính Đình, còn có mấy trưởng lão và cường giả Tô gia, đủ thấy bọn họ coi trọng lần kiểm trắc này.

Lần này Tô gia chỉ có sáu người tham gia kiểm trắc, trừ Tô Dật còn có hai thiếu niên và một thiếu nữ, cái cuối cùng là Tô Vĩ được người nâng.

Tô Vĩ trọng thương, sắc mặt trắng bệch, trên nắm tay quấn băng gạc nhuốm máu, trong đêm được mấy vị trưởng lão Tô gia ra sức trị liệu, phí không ít tâm huyết, lúc này mới có thể miễn cưỡng đứng lên, tới tham gia kiểm trắc.

Ban công hình bán nguyệt, ghế không nhiều, chỉ có số ít người trong đại gia tộc mới có tư cách ngồi, người còn lại chỉ có thể đứng xem.

Thời điểm Tô Dật lên ban công, người ngũ đại gia tộc đã ngồi, có người hàn huyên, có người cúi đầu nói chuyện với nhau, lộ ra rất náo nhiệt.

Man Thành cực lớn, diện tích cũng không tính là nhỏ.

Những năm gần đây, trong năm đại gia tộc, mặc dù âm thầm có không ít giao phong, nhưng bề ngoài còn tính hòa thuận.

- Kính Đình huynh đệ.

- Tô Đại trưởng lão!

Theo người Tô gia đến, bốn phía đều có người ngẩng đầu nhiệt tình chào hỏi.

- Chư vị tới thật sớm.

Tô Kính Đình ôm quyền, trên mặt mang theo mỉm cười.

- Là ngươi tới chậm nha.

Mấy gia tộc khác cũng rất khách khí, người ở hiện trường đều rõ ràng, mặc dù Tô Kính Đình chỉ là con nuôi của Tô lão gia tử, cũng chỉ là Tô gia đại gia chủ (*gia chủ đại diện), nhưng những năm gần đây, năng lực và khí phách của Tô Kính Đình sớm đã được toàn bộ Man Thành nhận đồng.

Đương nhiên, loại nhận đồng này trọng yếu nhất vẫn là thực lực.

Thực lực của Tô Kính Đình để người của các gia tộc hiểu rõ, đây tuyệt đối là một tồn tại khó chơi.

Vù vù...

Mà giờ khắc này, Tô Dật vừa mới lên ban công, đã cảm giác được không ít ánh mắt nhìn mình.

Ngước mắt nhìn theo, Tô Dật phát hiện không ít thân ảnh quen thuộc, mà quen thuộc nhất là ba thiếu niên trong Tống gia, Mạc gia, Hạ gia.

Giờ phút này, ba thiếu niên khí chất không bình thường kia, ánh mắt đều đang lườm Tô Dật.

Trong ánh mắt kia, giống như đang bốc lên hỏa diễm, hận không thể ăn Tô Dật.

- Tô Dật, ngươi cái vô sỉ hạ lưu này, cũng dám trở về!

- Tô Dật, tới nhất tuyệt tử chiến!

- Tốt lắm Tô Dật, ngày hôm nay nhất định phải giúp Nhược Hi báo thù!

Ba thiếu niên khí chất không tầm thường, cơ hồ là cùng lúc không thể kìm được, từng cái lửa giận ngút trời, muốn xông về phía trước tìm Tô Dật tính sổ.

Đám người Tô Kính Đình nhìn thấy một màn này, cũng có chút cứng ngắc.

- Làm càn, còn thể thống gì!

Chỉ là giờ phút này, trong ba nhà Tống, Mạc, Hạ đều truyền ra tiếng quát uy nghiêm.

Nghe được tiếng quát này, ba thiếu niên kia chỉ có thể nhẫn nại, tựa hồ có điều cố kỵ, chỉ là ánh mắt lại còn đang chăm chú nhìn Tô Dật, giống như muốn phun ra lửa.

- Để Kính Đình huynh đệ chê cười.

Trong Tống gia, có người nhìn Tô Kính Đình cười khổ.

- Mấy vị hiền chất còn nhỏ, không có gì đáng ngại, ngược lại là nhìn phong thái của mấy vị hiền chất, ngày hôm nay kiểm trắc hẳn đều có thể thông qua, đến lúc đó tiến vào Thánh Sơn, không bao lâu nữa sẽ danh chấn một phương, vì Man Thành ta vẻ vang!

Tô Kính Đình cười nói.

- Ha ha, hy vọng như vậy.

Mấy vị gia chủ cười vui vẻ, cảm thấy có chút hưởng thụ.

- Tiểu hài tử!

Nhìn ba thiếu niên trong mắt muốn phun ra lửa kia, Tô Dật không có để ý nhiều, không cần thiết chấp nhặt với mấy tiểu hài tử, đều là nha đầu Liễu Nhược Hi kia gây ra.

Đối với ba thiếu niên này, Tô Dật tự nhiên nhận biết, tuổi tác tương đương mình, Hạ gia Hạ Tam, Tống gia Tống Vô Cầu, Mạc gia Mạc Bất Phàm.

Trên ban công đang ngồi, Tô Dật cơ hồ đều biết, vừa rồi mở miệng quát ba người Hạ Tam, chính là Hạ gia gia chủ Hạ Nhất Khoan, Mạc gia gia chủ Mạc Lai, còn có Tống gia gia chủ Tống Minh.

Thời điểm Tô Dật nhìn qua, lại thấy ánh mắt đám người Hạ Nhất Khoan, Mạc Lai, Tống Minh cũng rơi ở trên người mình.

- Ba năm không thấy, hiền chất ngược lại lộ ra thiên tư!

- Có thể an toàn trở về, hiền chất không đơn giản nha!

- Hiền chất có thể an toàn trở về, thật đáng mừng!

Tống Minh, Mạc Lai, Hạ Nhất Khoan nhìn Tô Dật, khuôn mặt mỉm cười nói.

Chỉ là ánh mắt đám người Hạ Nhất Khoan đều hơi nghi hoặc.

Bọn họ đã sớm nhìn thấy Tô Vĩ trọng thương, khí tức uể oải, xem ra hôm qua nhận được tin tức hơn phân nửa là thật.

Nhưng nếu Tô Vĩ thật bị Tô Dật trọng thương, vậy Tô Dật khẳng định là Nguyên Hồn cảnh, chẳng lẽ tiểu tử này thật trở thành thiên tài, hay ở trong Man Yêu Sâm Lâm đạt được cơ duyên kỳ ngộ.

Trên đài còn có không ít ánh mắt, giờ phút này đều hữu ý vô ý nhìn Tô Dật, trong mắt dò xét không chút che giấu.

- Gặp qua chư vị thúc bá gia gia.

Tô Dật ôm quyền hành lễ, cực kỳ khách khí, không có để ý ánh mắt chung quanh.

- Hiền chất không cần khách khí, hi vọng ngày hôm nay có thể có thành tích tốt, đến lúc đó làm rạng rỡ cho Man Thành ta.

Mạc Lai mỉm cười, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi béo, khóe mắt mị mị, thời điểm nói lời này, cũng không khỏi có chút cứng ngắc, để tiểu tử này làm rạng rỡ Man Thành, mình có suy nghĩ nhiều hay không, không tai họa Man Thành cũng đã thắp nhang cầu nguyện rồi.

- Ta nhất định nỗ lực.

Tô Dật gật đầu, rất nghiêm túc trả lời.

- Mọi người ngồi đi, cường giả Thánh Sơn cũng sắp đến rồi.

Hạ Nhất Khoan mở miệng.

Mọi người hàn huyên ngồi xuống, người còn lại chỉ có thể đứng ở phía sau.

Tô Dật tự nhiên cũng không có tư cách ngồi, cách đó không xa, Tống Vô Cầu, Mạc Bất Phàm, Hạ Tam còn một mực nhìn chằm chằm hắn.

Tô Dật cười khổ, không để ý đến.

Người của tứ đại gia tộc đều đến, Liễu gia cũng tới một số người, thậm chí có mấy trưởng lão đã ngồi xuống.

Sau lưng mấy trường lão Liễu gia đứng mấy thiếu niên thiếu nữ, Tô Dật cũng đều biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.