Thần Đế

Chương 383: Chương 383: Ý chí chiến đấu! (2)




Một người khác thoạt nhìn chưa tới năm mươi tuổi, dáng người to lớn, màu da đồng đỏ với đường nét ngũ quan rõ ràng, đôi con ngươi thâm thúy có màu đỏ, lộ ra một khí chất vương giả uy chấn thiên hạ.

- Ngươi thấy Tô Dật này thế nào?

Người trung niên mở miệng. Người này mặc áo bào bằng vàng tư thế oai hùng hơn người, chính là Yêu Hoàng Xích Kình.

- Rất không đơn giản, Nguyên Huyền cảnh nhất trọng không ngờ lại có thể đánh bại Xích Nô, hình như vẫn có thừa sức!

Lão già áo bào màu vàng rất chấn động, có phần có tin nói với Xích Kình:

- Trong những người cùng thế hệ, thiếu niên nhân loại như vậy đúng là xuất sắc.

- Dường như còn mạnh hơn sự tưởng tượng của ta rất nhiều!

Ánh mắt Xích Kình thâm thúy, mí mắt rũ xuống như đang suy nghĩ gì, bất giác phát ra áp lực!

- Một thiếu niên nhân loại như vậy, một ngày kia trưởng thành lên, đúng là một cường giả đáng sợ của nhân loại, nếu như bây giờ giết chết hắn, nhân loại sẽ bớt đi một cường giả!

Ánh mắt lão già áo bào màu vàng lộ ra ánh sáng sắc bén, một thiếu niên nhân loại như vậy quá mạnh mẽ, một khi trưởng thành lên sẽ là họa lớn của Yêu tộc.

- Yêu tộc và Nhân tộc đã sớm đình chiến, đã không phải là thời kỳ đặc biệt nữa.

Xích Kình khẽ ngẩng đầu cười, nói với lão già áo bào màu vàng:

- Mấy con Man Yêu thú này cũng không tầm thường, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử, Hoàng Kim Mãng, Bạch Ngọc Huyền Điểu, Xích Hỏa Yêu Điêu, Hỏa Tình Man Hổ, bình thường huyết mạch đều không cao, nhưng khí tức trên người chúng rất phức tạp, làm cho ta cũng nhìn không thấu.

- Lẽ nào có liên quan tới báu vật mà Thiên Yêu tông lưu lại sao?

Lão già áo bào màu vàng suy nghĩ nói.

- Ta cũng càng lúc càng thấy tò mò về Thiên Yêu tông,...

Xích Kình chậm rãi nói.

...

Lại một ngày trôi qua.

Buổi đêm, ánh trăng sáng ngời làm các vì sao dường như bị lu mờ.

- Gia gia, bây giờ ngài thế nào? Phụ thân, mẫu thân, các ngươi lại ở đâu thế, có còn ở nhân thế hay không!

Tô Dật ngồi một mình bên cạnh con sông nhỏ đang chảy róc rách, dưới bóng đêm bao phủ, nhìn từng gợn sóng lăn tăn mà thất thần, lo lắng cho vết thương trên người gia gia, cũng nhớ cha mẹ của kiếp này.

Thượng Quan Hề Vi từ cách đó không xa đi tới, dưới ánh trăng dáng người uyển chuyển càng thêm quyến rũ. Nàng thấy Tô Dật thất thần thì hơi do dự, lúc này mới chậm rãi đi lên.

- Sao nàng lại tới đây?

Tô Dật hoàn hồn, thấy Thượng Quan Hề Vi đi tới khi vẻ mặt khôi phục lại như cũ, mỉm cười hỏi.

- Ta thấy ngươi ở đây nên tới xem một chút.

Thượng Quan Hề Vi nhìn Tô Dật, hỏi:

- Có phải ngươi nhớ nhà hay không?

- Đúng là có hơi nhớ thật.

Tô Dật trả lời rất thẳng thắn. Hắn đúng là có chút nhớ nhà, lo lắng cho vết thương của gia gia, nhớ nha đầu Tô Uyển Nhi kia, vẫn có Vương mập, cũng không biết các nàng và “hắn” thế nào.

- Gần đây ngươi đã phải chịu nhiều cực khổ rồi. Nếu không nhờ có ngươi, sợ rằng bây giờ mọi người còn chẳng biết thế nào, ta thay mặt mọi người cám ơn ngươi!

Thượng Quan Hề Vi ngồi trên bên cạnh Tô Dật, nhìn hắn, trong bóng đêm, ánh mắt của nàng sáng tới chói mắt.

Nàng biết rất rõ ràng, từ sau khi Tô Dật bước vào thôn Linh Cổ đến bây giờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, may đều có Tô Dật giúp đỡ, bằng không bây giờ mọi người còn không biết làm thế nào.

Lần này bọn họ có thể đến trong Thương Lan thành để ở, cũng là công lao của một mình Tô Dật.

- Không cực khổ.

Tô Dật cười, trong thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, mấy lần gặp nạn, nhưng mình cũng có được thu hoạch kinh người.

Bây giờ Thiên Yêu tông cũng là trách nhiệm của mình, mình nhận được Thiên Yêu Cổ Kinh, cũng nhận lời Yêu tôn đời trước thì sẽ phải chịu trách nhiệm tới cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.