Thần Đế

Chương 180: Chương 180: Yêu Đan!




- Chỗ kia ở đâu?

Tô Dật hỏi, cũng âm thầm cảnh giác, nữ nhân này không đơn giản, nhưng lần trước lại không thành công, chứng minh chỗ kia khẳng định rất nguy hiểm.

- Chẳng lẽ ngươi sợ?

Mạc Nguyệt nhìn Tô Dật cười một tiếng, tuy tư thái còn mang theo ngây ngô, lại cực kỳ vũ mị, da thịt tuyết trắng hiện ra ánh sáng lộng lẫy mê người, bị ánh bình minh bao phủ, làm người nói không rõ đây là Tinh Linh thánh khiết hay ma nữ dụ hoặc.

- Nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nói đi, chỗ kia có cái gì, tu vi như thế nào?

Tô Dật hỏi.

- Vừa đi vừa nói chuyện.

Mạc Nguyệt mở miệng, thần sắc lộ ra mấy phần nghiêm túc.

- Ta nhận được tin tức, có một sào huyệt của Sí Thiên Giao Yêu Hư cảnh cửu trọng đỉnh phong ở phía trước không xa, nếu như chúng ta có thể giết Sí Thiên Giao, đạt được Yêu Đan của nó, đây chính là trọng bảo nha!

Trên đường, từ trong miệng Mạc Nguyệt, Tô Dật rốt cuộc biết Mạc Nguyệt muốn làm cái gì.

- Gặp lại.

Tô Dật nghe vậy, nhìn Mạc Nguyệt một chút, không chút do dự xoay người rời đi.

Sí Thiên Giao Yêu Hư cảnh cửu trọng đỉnh phong, muốn giết nó đoạt Yêu Đan, lấy thực lực của hắn và Mạc Nguyệt, con mẹ nó thuần túy là đi tự sát a.

Yêu Đan, đó là nội đan của Man Thú đến Yêu Hư cảnh mới có thể hình thành.

Một Yêu Hư cảnh cửu trọng đỉnh phong, còn là Sí Thiên Giao, huyết mạch cực cao, cái kia giá trị không thể đo lường.

Yêu Đan của Sí Thiên Giao, tuyệt đối là trọng bảo.

Tô Dật muốn bảo vật không sai, bất quá đối mặt loại tình huống này, Tô Dật còn không muốn đi tự sát, bảo vật mê người, nhưng mệnh mình quan trọng hơn.

- Đừng đi nhanh như vậy, ta được tin tức xác thật, Sí Thiên Giao kia bị thương, tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc, tuyệt đối không thể khôi phục, hoặc có lẽ bây giờ đã chết.

Mạc Nguyệt nói.

- Ngươi xác định.

Tô Dật nhìn Mạc Nguyệt hỏi.

- Ta xác định.

Mạc Nguyệt rất khẳng định, tin tức của nàng không sai được.

- Nếu như thế, sao ngươi không tự mình đi?

Tô Dật không thể không hoài nghi, nếu như Sí Thiên Giao đã trọng thương, thậm chí vẫn lạc, vậy tại sao Mạc Nguyệt không tự mình đi.

- Ta đương nhiên muốn tự mình đi, lần trước chính là tự mình đi, cho nên mới bị đám Hàn Băng Man Lang kia truy sát, nếu không có ngươi cứu ta, hiện tại ta đã chết.

Mạc Nguyệt nhìn Tô Dật, nở nụ cười xinh đẹp, hàm răng trong suốt, môi son khẽ mở, tiếp tục nói:

- Ta tìm được sào huyệt của Sí Thiên Giao, có điều Sí Thiên Giao kia lại thu một đàn Hàn Băng Man Lang làm thủ hạ, ta một người căn bản không đối phó được nhiều Hàn Băng Man Lang như vậy.

- Những Hàn Băng Man Lang kia không phải đều bị giết không sai biệt lắm sao?

Tô Dật bảo trì thái độ hoài nghi, dù sao nữ nhân này nói, là tuyệt đối không thể tin hết.

- Đây chẳng qua là một bộ phận, một đàn Hàn Băng Man Lang ít thì trên trăm, nhiều thì hơn ngàn, lần trước Hàn Băng Man Lang truy sát ta, chỉ là một bộ phận rất nhỏ, ta suy đoán Lang Vương mạnh nhất kia khả năng đã là Yêu Chân cảnh.

Mạc Nguyệt mở miệng nói.

- Yêu Chân cảnh, ngươi có thể đối phó Lang Vương kia?

Khóe miệng Tô Dật co rút, Hàn Băng Man Lang Yêu Chân cảnh, chẳng khác gì cường giả Nguyên Chân cảnh, mình vẫn chỉ là Nguyên Huyền cảnh nhất trọng mà thôi, căn bản không có khả năng đối phó.

- Ách, con Lang Vương kia, ta cũng không có cách nào.

Mạc Nguyệt ngượng ngùng cười cười, nhìn đám Man Thú phía sau Tô Dật, nháy mắt nói:

- Thế nhưng ngươi có nhiều Man Thú như vậy, Lang Vương kia có lẽ còn chưa tới Yêu Chân cảnh, chúng ta đồng loạt ra tay, cơ hội sẽ rất lớn, huống hồ ngươi hẳn có thủ đoạn đối phó Man Thú nha.

Tô Dật nhất thời trừng mắt, nhìn chằm chằm Mạc Nguyệt nói:

- Ngươi là muốn tay không bắt sói, muốn ta và Man Thú của ta đi đối phó đám Hàn Băng Man Lang, ngươi lại núp ở phía sau kiếm chỗ tốt.

Tô Dật khinh thường, nữ nhân này không khỏi quá khôn đi.

Sự tình mạo hiểm như vậy, Tô Dật không muốn làm, mình lại không ngốc.

- Dĩ nhiên không phải, chúng ta chỉ là liên thủ, ngươi phải biết, loại Man Thú như Sí Thiên Giao, trời sinh thích thu thập các loại kỳ trân dị bảo, sào huyệt của nó cũng là bảo địa, tuyệt đối cất giấu bảo tàng, chỉ cần chúng ta đối phó được Hàn Băng Man Lang, thì có thể được Yêu Đan và bảo tàng của Sí Thiên Giao!

Mạc Nguyệt nhìn Tô Dật cười, như trời sinh mang theo dụ hoặc nói:

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, ta cam đoan tin tức ta nhận được đều là thật, nhưng nếu ngươi không dám đi, vậy coi như thôi, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, mời cường giả đến giúp đỡ. Nếu như ngươi muốn đi, thì chúng ta liên thủ, cơ hội rất lớn, một khi thành công, vậy thì phát tài.

Tô Dật đang suy nghĩ, nếu như Lang Vương kia là Yêu Chân cảnh, vậy thì rất phiền phức, khó có thể đối phó, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công của mình, không biết có thể chấn nhiếp Man Thú Yêu Chân cảnh hay không.

Có điều nếu như Lang Vương kia còn chưa tới Yêu Chân cảnh, đám thú Hoàng Kim Mãng cộng thêm Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, có lẽ có cơ hội.

- Thế nào, cầu phú quý trong nguy hiểm, nói không chừng trong bảo tàng của Sí Thiên Giao, có thể có không ít bảo bối kinh người!

Mạc Nguyệt cười, nhìn thần sắc của Tô Dật.

- Tốt, có điều ta bảy ngươi ba, bởi vì một khi động thủ, ngươi chỉ có một người, ra sức đều là ta.

Tô Dật khẽ cắn môi, mình và đám thú Hoàng Kim Mãng, Hỏa Tình Man Hổ, Ngân Linh Yêu Điệp… đều ra tay.

Nhưng Mạc Nguyệt chỉ có một người, một khi động thủ, vậy dĩ nhiên là mình ra sức càng nhiều hơn, chia năm năm quá không công bằng.

- Tin tức là của ta, vì đạt được tin tức này, ta bỏ ra không ít công sức.

Mạc Nguyệt nói.

- Ta còn cứu mạng ngươi, bằng không bây giờ ngươi có tin tức cũng vô dụng.

Tô Dật nói.

Mạc Nguyệt nhìn Tô Dật, quệt miệng nói:

- Ngươi 6 ta 4, bằng không nhất phách lưỡng tán!

- Thành giao.

Tô Dật gật đầu, lộ ra mỉm cười, 6:4 đã không tệ, cũng là dự định trong lòng, hắn không cho rằng Mạc Nguyệt sẽ đồng ý bảy ba.

- Ngươi thật biết tính toán, quỷ hẹp hòi!

Nhìn thấy Tô Dật gật đầu, Mạc Nguyệt trừng hắn một cái, khuôn mặt mang theo ý cười, vẫn giống như Tinh Linh, nhưng lộ ra dụ hoặc của ma nữ.



Mấy canh giờ sau, trước một ngọn núi lớn, Mạc Nguyệt đứng xa xa, váy dài phất phới, eo thon yêu kiều, mềm mại không xương, chỉ sơn phong phía trước, nói:

- Chúng ta đến rồi, là ở chỗ này.

- Lạnh quá!

Tô Dật nhìn sơn phong xa xa, cao ngất trong mây, hùng vĩ đứng vững, chỉ là bốn phía lại tràn ngập khí tức băng hàn, để cho mình lạnh lẽo, âm thầm vận dụng nguyên khí, mới cảm giác dễ chịu hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.