“Hoàng
Hậu thân thể không khỏe?” Nghe Vĩnh Phúc báo lại, Hạ Hầu Dận nhíu mày, khuôn
mặt anh tuấn không có một chút lo lắng, chỉ bình thản hỏi: “Đã mời thái y
chưa?”
Vĩnh
Phúc cúi đầu đáp, “Hạ Hỉ nói Hoàng Hậu chỉ bị chút phong hàn, đã tìm thái y kê
thuốc cho Hoàng Hậu dùng, nhưng mà Hoàng Hậu sợ phong hàn trong người ảnh hưởng
long thể Thánh Thượng, có lẽ đêm nay không nên thị tẩm.”
Nhưng
thái độ Hạ Hỉ khi hồi báo có vẻ như đang nói quanh co làm cho hắn cảm thấy có
điểm kỳ quái.
Nhưng
Vĩnh Phúc cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng không có khả năng Hoàng Hậu nương
nương giả bị bệnh cự tuyệt thị tẩm chứ? Xì, chuyện này căn bản không có khả
năng, làm sao có thể có người cự tuyệt việc được Thánh Thượng ân sủng chứ?
Hạ
Hầu Dận trầm ngâm một chút, thuận miệng nói: “Lấy mấy căn nhân sâm, cỏ linh chi
cùng tuyết liên mà Ngôn quốc tiến cống đưa đến Phượng Nghi cung, cũng dặn thái
y chú ý nhiều hơn tới phượng thể của Hoàng Hậu.”
“Tuân
lệnh.” Vĩnh Phúc cúi đầu đáp lại. Hắn
từ nhỏ đã đi theo Hoàng Thượng, cũng hiểu rõ tâm tư Hoàng Thượng, lần này không
cần đến Phượng Nghi cung nữa, trong lòng Hoàng Thượng nhất định thở phào nhẹ
nhõm. Trong cung ai chẳng
biết Hoàng Hậu không được yêu thương? Phượng Nghi cung to như vậy cũng chỉ có
hai cung nữ hầu hạ, nếu không phải có Thái hậu làm chỗ dựa, nếu không phải
Hoàng Hậu khiêm tốn dịu dàng ngoan ngoãn cũng được đại thần ủng hộ, thì riêng
việc Hoàng Hậu đến nay còn chưa có mang bầu thì chỉ sợ địa vị đã sớm khó giữ
được.
“Vậy
Hoàng Thượng đêm nay còn muốn đi Phượng Nghi cung hay không, hay là muốn tiểu
nhân thông báo cho Thanh Linh cung?” Gần đây Thanh phi rất được Hoàng Thượng
yêu thích, gần nửa năm qua hầu như đều là Thanh phi thị tẩm.
Hạ
Hầu Dận khóe môi hơi nhếch lên, cười mà như không cười nhìn tâm phúc bên người,
“Vĩnh Phúc, ngươi thật đúng là biết tâm tư trẫm.”
Vĩnh
Phúc trộm liếc mắt một cái dò xét Hoàng Thượng, thấy chủ tử không giận, lập tức
ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, “Đương nhiên, tiểu nhân từ nhỏ đã đi theo bên người
ngài, đại sự tiểu nhân không hiểu nên không thể vì ngài mà chia sẻ, thế thì
những việc nhỏ đương nhiên muốn hầu hạ tốt để Hoàng Thượng hài lòng.”
Nghe
được lời Vĩnh Phúc nói, Hạ Hầu Dận khẽ cười ra tiếng,“Ngươi, tiểu tử này, vậy
mà cũng có thể nói.” Có tri kỷ như vậy kề cận bên người, quả thật đã bớt cho
hắn không ít việc, “Truyền lệnh xuống, đêm nay trẫm dùng bữa ở Thanh Linh
cung.” Nói xong, hắn cúi đầu tiếp tục xem tấu chương trên bàn.
“Tuân
lệnh.” Vĩnh Phúc cúi đầu rời đi, xoay người thông báo cho người bên Thanh Linh
cung chuẩn bị.
Hạ
Hầu Dận chuyên tâm phê duyệt tấu chương, đối với chuyện đáp ứng Thái hậu hắn đã
nhanh chóng vứt ra sau đầu. Với
hắn mà nói, nữ nhân hậu cung đều chỉ là công cụ giải sầu, đối với nữ sắc hắn
không hề coi trọng. Thân là ngôi cửu ngũ
chí tôn, muốn loại nữ nhân nào, với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, đối với
chuyện nữ nhân hậu cung tranh thủ tình cảm như thế nào, hắn cũng không có hứng
thú để quản, chỉ cần không cần quá phận, hắn cũng tùy các nàng đi.
Hắn
đương nhiên biết Hoàng Hậu không được sủng ái thì việc quản lý hậu cung khó
khăn, nhưng như vậy thì sao chứ? Tô Tú Dung thân là Hoàng Hậu, quản lý hậu cung
chính là chuyện của nàng, nếu ngay cả bổn phận của chính mình cũng làm không
tốt, vậy hắn cần Hoàng Hậu này để làm gì?
Hiện
tại Hoàng Hậu có thể dựa vào Thái hậu, vậy nếu Thái hậu mất, chỉ sợ Hoàng Hậu
Tô Tú Dung này chắc chắn rốt cuộc sẽ bị hậu cung tần phi ức hiếp?
Nghĩ
đến cá tính Tô Tú Dung nhát gan, bút lông sói trên tay ngừng lại, Hạ Hầu Dận
hơi hơi nhíu mi, ngay sau đó lại thôi, hắn nhếch môi cười không sao cả, tiếp
tục cầm lấy bản tấu chương khác.
Nếu
đến lúc đó Tô Tú Dung thực sự quản lý hậu cung không tốt, vậy hắn cũng chỉ cần
tìm một phi tử khác hỗ trợ nàng, hắn sẽ không hủy bỏ vị trí hoàng hậu của Tô Tú
Dung. Bởi nếu làm như vậy thì
sau đó cũng sẽ phiền toái, đại thần tuyệt đối phản đối, hơn nữa như vậy thì với
cậu bên kia cũng không có đúng công đạo, Tô Tú Dung vẫn sẽ là Hoàng Hậu, chỉ là
không có thực quyền thôi.
Cho
nàng cả đời phú quý an ổn, như vậy cũng coi như đối đãi không tệ với nàng chứ?
Hạ
Hầu Dận tâm tình vui vẻ nhìn tấu chương, không thể không nói, đêm nay không cần
phải đi Phượng Nghi cung với hắn mà nói thật sự là một việc đại hỷ.
Nghĩ
đến Thanh phi ôn nhu kiều mỵ, nhìn thế nào cũng đều tốt hơn nhiều so với một Tô
Tú Dung tẻ ngắt.
Đêm
nay chắc chắn không phải là một đêm nhàm chán!
Tới thời
gian dùng bữa, Hạ Hầu Dận bãi giá đến Thanh Linh cung.
Hắn
chắp tay sau lung, ưu nhàn đi tới, vài tên thái giám đi theo phía sau, còn Vĩnh
Phúc thì cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường. Đột
nhiên, Vĩnh Phúc dừng bước.
“Hoàng
Thượng.” Vĩnh Phúc hơi chần chờ quay đầu, trước cửa Thanh Linh cung có một nữ
quan đang quỳ, nhìn thấy nữ quan kia, sắc mặt Vĩnh Phúc liền cứng lại.
Hạ
Hầu Dận đương nhiên cũng nhìn thấy, đó là cung nữ bên người Thái hậu.
“Lục
Tụ khấu kiến Hoàng Thượng.” Nữ quan cung kính cúi đầu.
Hạ
Hầu Dận không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
“Hoàng
Thượng, Thái hậu lệnh cho Lục Tụ ở chỗ này chờ ngài, thay Thái hậu truyền một
câu.”
“Câu
gì?”
“Quân
vô hí ngôn.” (= Vua không nói xạo, haha)
Hay
cho một câu ‘quân vô hí ngôn’! Hạ Hầu Dận cảm thấy thái dương giật giật, mẫu
hậu không buông tha cho hắn? Hắn cũng có thể mặc kệ không cần để ý tới, thế
nhưng có thể suy ra được rằng chẳng cần qua bao lâu thì mẫu hậu cũng sẽ đích
thân tới Thanh Linh cung. Hạ Hầu Dận thì còn lạ gì cá tính của mẫu thân cơ chứ.
Hạ
Hầu Dận bất đắc dĩ nhắm mắt, xoay người.
“Hoàng
Thượng?” Vĩnh Phúc nhanh chóng mở miệng.
“Đến
Phượng Nghi cung.” Không đợi Vĩnh Phúc, Hạ Hầu Dận tự mình cất bước hướng
Phượng Nghi cung,“Vĩnh Phúc đi theo là được, còn lại cho lui.”
Vĩnh
Phúc nhanh chóng chạy theo phía sau chủ tử, hắn thông minh mà ngậm chặt miệng,
biết rằng giờ này khắc này cái gì cũng không nên nói, đỡ khiến cho chủ tử tâm
tình đã kém lại càng kém.
Khi
đến Phượng Nghi cung, hắn mới thật cẩn thận mở miệng, “Hoàng Thượng, có cần
tiểu nhân đi vào trước thông báo...”
“Không
cần.” Dù sao thông báo hay không thông báo cũng giống nhau, đêm nay nhất định
thực nhàm chán, “Trực tiếp tiến...”
Hạ
Hầu Dận dừng bước, mày nhăn lại.
“Hoàng
Thượng làm sao vậy?” Vĩnh Phúc cũng dừng lại theo, hắn nghi hoặc nhìn vương tử,
“Có cái gì không... A? Sao lại có mùi gì?”
Hắn
ngẩng đầu dùng sức ngửi ngửi, “Mùi này...” Sao lại có cảm giác như là từ trong
Phượng Nghi cung bay ra?
Hạ
Hầu Dận không nói chuyện, chỉ bước vào Phượng Nghi cung, Vĩnh Phúc cũng vội
vàng đuổi theo.
Càng
đến gần, mùi cũng càng nồng, Vĩnh Phúc liếm liếm môi, nhịn không được vẫn hít
lấy hít để mùi hương kia, nước miếng không ngừng trào ra, lại tiến thêm vài
bước, khi tới gần cổng vòm nội cung, chợt nghe được thanh âm từ bên trong
truyền ra.
“Nương
nương, cái này thực sự có thể ăn sao?”
“Đương
nhiên có thể, phao câu gà chính là món ăn ngon của nhân gian.”
“Thật
không......”
“Không
tin em ăn thử một cái.”
“Ưm......
Nóng quá nóng quá...... A? Thực sự ăn rất ngon
nha! Hạ Hỉ, ngươi cũng ăn một miếng xem.”
“Chờ
một chút, nương nương, đùi gà nướng được rồi.”
“A,
ngon , á...... Nóng quá!”
“Nương
nương cẩn thận!”
“Không
có việc gì, đừng chỉ lo cho ta, các em cũng ăn đi.”
Nghe
mẩu đối thoại này, Hạ Hầu Dận nhíu mày. Hắn
đi vào cổng vòm, lập tức nhìn thấy ba người ngồi vây quanh, ở giữa đặt một tảng
đá, trên tảng đá đặt lưới sắt, ở trên để vài miếng thịt, trong cái bát bên cạnh
có rất nhiều thịt tươi, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ tay cầm bút lông, chấm vào một cái
bát đựng tương, lại phết lên trên miếng thịt, mà mùi chính là phát ra từ lưới
sắt.
Mà
Hoàng Hậu của hắn...
Hạ
Hầu Dận mặt mày càng nhăn chặt lại, Tô Tú Dung dịu ngoan rụt rè, ăn mặc đúng
mực, giờ phút này chỉ mặc một bộ độc y mỏng manh -- thật đúng là một bộ mà
thôi, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, không chỉ lộ ra da thịt, ngay cả một
khoảng ngực màu hồng đào cũng đều lộ ra hết, mái tóc tết thành bím tùy ý lấy
châu sai búi lại, nàng ngồi trên ghế, hai chân thô lỗ để trên bàn, tay phải cầm
lấy một cái đùi gà, há mồm thật to ra mà cắn.
Vĩnh
Phúc đương nhiên cũng thấy được, hắn vội vàng cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn
Hoàng Hậu, nhưng trong lòng cũng bị rung động.
Ông
trời! Hắn có nhìn lầm hay không, kia thật là Hoàng Hậu sao?
“Hạ
Hỉ, ta muốn ăn cánh gà.” Miệng đầy thịt, Giang
Sơ Vi ậm ờ nói, vừa nhai đùi gà, tay lại cầm lấy bầu rượu bên cạnh, mà nàng
cũng không đổ ra chén rượu, thực hào khí trực tiếp đổ vào miệng uống, sau đó
thở ra thực thỏa mãn.
“Rượu
hoa quế này thật không tồi.” Nàng chậc lưỡi, tuy rằng không có nhạc, nhưng rượu
hoa quế này uống cũng không tệ, đáng tiếc không có ít đá, bằng không uống rượu
lạnh nhất định rất ngon!
Đối
với hành động phóng khoáng của chủ tử, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ sớm thành thói quen,
các nàng cũng từng nghi hoặc, làm sao mà chỉ qua một đêm mà chủ tử lại thay đổi
lớn như vậy? Tuy nhiên, nhìn chủ tử thật sự rất vui vẻ, các nàng cũng thấy vui
vẻ, không hề nghiên cứu tại sao chủ tử lại có biến hóa như vậy.
“Nếu
nương nương thích, bên này vẫn còn.” Xuân Hỉ lập tức lại lấy ra một bầu hoa
rượu quế, “Nhưng nương nương, rượu hoa quế này ngấm cực chậm, ngài cũng đừng
uống nhiều quá.”
“Được
rồi, ta biết.” Một ngụm rượu một miếng thịt, Giang Sơ Vi ăn thật sự thỏa mãn,
nàng còn không quên nói:“Hạ Hỉ, cánh gà!”
“Dạ,
Hạ Hỉ biết.” Hạ Hỉ quay đầu cười, chuẩn bị lấy cánh gà từ bàn, khóe mắt lại
nhìn thấy có người đang đứng ở cổng vòm! Nàng sợ tới mức kêu lên sợ hãi, vội
vàng đứng dậy, “Hoàng… Hoàng Thượng?!”
Hạ Hỉ
đứng lên, Xuân Hỉ cũng nhìn thấy Hạ Hầu Dận đứng ở cổng vòm, nàng sợ tới mức
chiếc đũa trên tay rơi xuống, vội vàng đứng dậy, “Hoàng Thượng!”
Giang
Sơ Vi vẫn còn gặm đùi gà, hàm răng còn gắn vào miếng thịt, nghe thấy hai nha
đầu kêu lên như thế, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía cổng vòm, thẳng tắp mắt đối
mắt với Hạ Hầu Dận.
Nàng
trừng mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng. Với
việc hắn còn trẻ nàng không bất ngờ bởi trước đó đã biết được tuổi của hoàng đế
từ trong miệng Hạ Hỉ, điều mà nàng không ngờ chính là vị hoàng đế này... bộ
dạng cũng không tệ lắm! Được rồi, coi như là nàng dùng con mắt tổng biên tập
tạp chí dành cho phái nữ mà phát biểu đi, phải nói là thực hoàn hảo.
Nàng
tưởng rằng hoàng đế ở trong cung, sống an nhàn sung sướng, việc nặng gì cũng
không phải làm, hẳn là bộ dạng sẽ ẻo lả, bằng không thì là loại hạ lưu bại hoại
có cái bụng cực lớn -- nàng vẫn còn ghi hận chuyện thị tẩm, không ngờ rằng thực
tế bộ dạng hắn lại nằm ngoài suy đoán của nàng.
Nàng
nhìn ra, nam nhân này hẳn là cao hơn 1m80, lam bào thêu ngũ trảo bàn long(=
áo bào màu lam thêu rồng vươn 5 móng vuốt) tỏa
ra khí thế cao quý, hoàn toàn không giống loại lùn tịt trắng nõn ẻo lả như nàng
tưởng tượng. Màu da Hạ Hầu Dận mặc dù không ngăm đen, nhưng nhìn vào lại không
có chút nào yếu ớt, dáng người cao lớn cường tráng, đừng nói bụng to, nàng nghĩ
có khi hắn còn có cơ bụng sáu múi!
Bộ
dạng hắn cũng không thuộc loại âm nhu thanh tú, mà rất có vị nam nhân, ngũ quan
góc cạnh rõ ràng, vẻ thì tuấn mỹ nhưng không lộ vẻ âm nhu (= yếu ớt, nữ tính),
đôi mắt hẹp dài khiến nàng nghĩ đến Thái hậu -- thời gian vừa qua, Thái hậu có
đôi khi cũng sẽ đến Phượng Nghi cung thăm nàng. Ngay
lần đầu tiên gặp mặt là nàng đã biết Thái hậu này không đơn giản, sẽ không dễ
dàng bị lừa giống như hai nha đầu bên người nàng, bởi vậy khi đối với mặt Thái
hậu, nàng liền giả dạng bộ dáng Tô Tú Dung.
Điểm
này cũng không khó, chỉ cần giả bộ dáng vẻ dễ bảo vâng lời, lại bày ra bộ dáng
suy yếu, nàng đã dễ dàng lừa gạt được Thái hậu khôn khéo; mà hoàng đế này, ánh
mắt của hắn rất giống của Thái hậu, tuy rằng thuộc loại nam nhân dương cương,
nhưng trong mắt có sự khôn khéo và lạnh lùng nghiêm nghị, khiến nàng hiểu được
lần này sẽ không may mắn vượt qua như vậy.
Cắn
khối thịt tiếp theo, Giang Sơ Vi hạ ánh mắt, miệng vẫn không quên nhai thịt, cố
gắng nghĩ xem phải giải quyết tình huống hiện tại này như thế nào.
Khi
Giang Sơ Vi đánh giá hắn, Hạ Hầu Dận cũng đem phản ứng của nàng thu hết vào
trong mắt, trong cặp mắt kia hiện lên sự kinh ngạc, rồi lập tức khôi phục trấn
tĩnh, thậm chí còn có thể tiếp tục cắn đùi gà trong tay.
Điểm
này cũng không giống với Tô Tú Dung trong trí nhớ của hắn.
“Nô
tỳ khấu kiến Hoàng Thượng.” Kinh hoảng qua đi, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ vội vàng quỳ
xuống, Xuân Hỉ không quên vụng trộm nhìn về phía chủ tử, dùng ánh mắt ra hiệu
với chủ tử nên nhanh chóng hướng Hoàng Thượng hành lễ một chút.
Nhưng
Giang Sơ Vi đang mải suy tư xem sẽ giải quyết tình hình trước mắt này như thế
nào nên nhất thời quên mất chuyện thấy hoàng đế là phải cung kính hành lễ.
“Tất
cả lui ra.” Hạ Hầu Dận xua tay, mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Sơ Vi.
Hạ Hỉ
cùng Xuân Hỉ cùng liếc mắt một cái, tuy rằng bất an, nhưng cũng không dám cãi
lại mệnh lệnh của Hoàng Thượng, đành phải đứng dậy đi theo Vĩnh Phúc rời khỏi
Phượng Nghi cung.
Giang
Sơ Vi hoàn hồn, vừa vặn nghe được lời Hạ Hầu Dận vừa nói, ngẩng đầu nhìn Hạ Hỉ
cùng Xuân Hỉ rời đi, trước khi đi, còn không quên lo lắng quay đầu nhìn nàng.
Nàng
nhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm
làm cho người ta thấy không rõ suy nghĩ, nhưng cũng đủ để nàng hiểu, nếu cửa
này nàng không khôn khéo mà vượt qua được, cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ không
đảm bảo được.
Bỏ
lại miếng xương gà chẳng còn bao nhiêu thịt, nàng cầm lấy khăn mặt xoa xoa tay,
bình tĩnh đứng dậy, lúc này rốt cuộc mới nhớ ra được là gặp Hoàng Thượng thì
phải làm sao. Nàng khuỵ gối nhún
người.
“Nô
tì khấu kiến Hoàng Thượng.”
Đối
phương không lên tiếng, Giang Sơ Vi cắn môi một chút, rồi cũng không tính cứ
cúi người như vậy, liền đứng thẳng thân mình, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Dận.
Thái
độ của nàng tuyệt không cung kính, ánh mắt nhìn hắn không có một chút sợ hãi
nào, nếu hắn không nhìn lầm, nàng đối với hắn còn thực khinh thường.
Hạ
Hầu Dận bước về phía trước, đến khi cách nàng khoảng hai bước thì dừng lại, mà
nàng cũng không lui lại, vẫn đứng vững vàng, cặp mắt kiêu ngạo kia vẫn dõi theo
hắn.
“Ngươi
không phải Tô Tú Dung.” Tô Tú Dung không có loại ánh mắt này, càng không có
loại dũng khí này.
Ánh
mắt Hạ Hầu Dận lạnh đi, bàn tay bất ngờ vung ra bắt lấy khiến Giang Sơ Vi không
kịp phòng thủ, bàn tay to lớn nắm chặt như muốn bẻ gãy cổ tay nàng, “Ngươi là
ai, Tô Tú Dung ở nơi nào?”
Đột
nhiên bị nắm chặt, cổ tay đau làm cho Giang Sơ Vi nhíu mày, “Này! Buông tay!”
Nàng muốn giãy dụa, nhưng Hạ Hầu Dận lại nắm càng chặt, xương cốt của nàng như
muốn nhanh chóng vỡ vụn.
Giang
Sơ Vi nổi giận, nàng trực tiếp giơ chân đá vào cẳng chân hắn, Hạ Hầu Dận tránh
được, nàng lại dùng chân gạt chân hắn, một tay bắt lấy cánh tay hắn, thân mình
nhỏ nhắn tiến lên tấn công, tính quật ngã hắn.
Nhưng
nàng đã quên, thân thể này là của Tô Tú Dung, cho dù Giang Sơ Vi nàng nhanh
nhẹn dũng mãnh, cho dù nàng là cao thủ đai đen Taekwondo, nhưng khối thân thể
này không chỉ gầy yếu, mà còn cực kỳ nhu nhược vô lực.
“Shit!”
đánh không được, hai tay của nàng bị chế trụ, khóa trái ở sau người, xương tay
truyền đến cảm giác đau đớn khiến mặt nàng vặn vẹo. “Đợi chút, ngừng! Chúng ta
đều đừng kích động, mà trước tiên hãy tỉnh táo lại, lấy phương thức của người
văn minh đến giải quyết.”
Trong
thời điểm này, nếu đánh không lại, nàng đương nhiên biết nên cầu xin tha thứ.
Giang
Sơ Vi nuốt nước miếng bày ra khuôn mặt tươi cười, vội vàng dùng ánh mắt điềm
đạm đáng yêu lấy lòng mà xem xét Hạ Hầu Dận, “Hoàng Thượng, thân là vua của một
nước, đối đãi như vậy với một nữ nhân cũng không tốt đâu?”
Hạ
Hầu Dận cũng không để ý tới, lại hỏi: “Tô Tú Dung đâu?”
“Ta
chính là a a a --” Cổ tay đau làm cho nàng cắn răng, nàng tức giận trừng hắn,
“Chết tiệt! Ngươi nếu không tin sao không thử sờ xem!”
Giang
Sơ Vi kiễng cao mũi chân, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như kề sát mặt hắn, “Ngươi sờ
đi ngươi sờ đi, sờ xem khuôn mặt này có phải là của Tô Tú Dung hay không!”
Hạ
Hầu Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt đang kê gần sát, không có chỗ nào khả nghi,
ngay cả hai bên mặt cũng không có gì khác thường, tìm không ra dấu vết dịch
dung nào.
Mày
nhíu lại, hắn vươn tay trái sờ mặt Giang Sơ Vi, cũng không tìm ra một chút sơ
hở nào, không thể nào, ngay cả thuật dịch dung lợi hại cũng không có khả năng
không để lại chút dấu vết.
Người
này thật sự là Tô Tú Dung? Hạ Hầu Dận buông tay phải ra.
Vừa
được tự do, Giang Sơ Vi lập tức xoa cổ tay đã sớm ứ máu sưng đỏ, ánh mắt ngạo
nghễ nhìn Hạ Hầu Dận.
“Như
thế nào, tin chưa?”
Ha
ha! Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Hạ Hầu Dận, tâm tình Giang Sơ Vi cuối cùng
cũng tốt hơn chút, dù là hoàng đế vừa anh minh lại thần võ này cũng tuyệt đối
không thể ngờ được loại sự tình xuyên qua đổi hồn này đi?
“Ngươi
là ai?” Người trước mắt đúng là Tô Tú Dung, nhưng hắn cũng biết giờ phút này
người đang đắc ý nhìn hắn cũng không phải là Hoàng Hậu của hắn.
Hắn
không cho rằng Tô Tú Dung trước giờ là cố ý giả thành bộ dáng mềm mại nhu
thuận, Tô Tú Dung không cần phải làm loại sự tình này, hơn nữa nữ nhân trước
mắt cảm giác cùng Tô Tú Dung khác nhiều lắm, căn bản là giống hai người khác
nhau.
Giang
Sơ Vi xoa cổ tay, tròng mắt khẽ chuyển, lập tức lộ ra tươi cười với Hạ Hầu Dận,
cười đến nheo mắt lại, “Ta gọi là Giang Sơ Vi, về phần Tô Tú Dung... Nàng đã
chết rồi.”
Nhìn
thấy Hạ Hầu Dận nhíu mày, nàng cũng thực bất đắc dĩ mà thở dài, miệng cũng thực
tự nhiên phun ra một chuyện hoang đường, “Kỳ thật, ta là một cô hồn dã quỷ vẫn
phiêu du tại thế gian này. Thực
đáng thương nha! Lúc ta đang bay bay, vừa vặn nhìn thấy Tô Tú Dung rơi xuống
hồ, sau đó trước mắt ta liền tối sầm, khi tỉnh lại, đã biến thành Tô Tú Dung
rồi.”
Loại
sự tình xuyên qua huyền bí này, nàng nghĩ cổ nhân trước mắt này dù gì cũng
không biết, dù sao nàng cũng không có nói sai, nàng quả thật là sau khi tỉnh
lại không hiểu sao đã biến thành Tô Tú Dung.
Đúng
như Giang Sơ Vi nghĩ, trong mắt Hạ Hầu Dận hiện lên ánh giảo hoạt, hắn hừ lạnh,
khóe môi nhếch lên trào phúng, “Ngươi cho là loại chuyện ma quỷ này trẫm sẽ tin
tưởng?”
Nằm
mơ cũng biết là không, nếu không phải nàng tự mình trải qua, nàng cũng sẽ không
tin tưởng!
“Loại
chuyện ma quỷ này, người ngu xuẩn không biết đương nhiên sẽ không tin tưởng.”
Giang Sơ Vi mắt tà nghễ nhìn hắn, nhanh chóng triển khai tươi cười nịnh nọt.
“Nhưng
Hoàng Thượng ngài là Thiên Tử nha! Thiên
Tử là gì? Chính là con trời nha! Ngài có được thân phận tôn quý như vậy, chẳng
lẽ lại là cái loại người ngu xuẩn không biết gì này sao?” Nàng từ trên xuống
dưới đánh giá Hạ Hầu Dận, chỉ thiếu động tác kinh hô ngạc nhiên.
Nữ
nhân này...... Hạ Hầu Dận nhíu mày, ý châm chọc trong mắt càng tăng lên. “Ngươi
cho là trẫm sẽ vì những lời này của ngươi mà buông tha ngươi?”
Được
rồi, nhận ra rằng không nên trêu chọc vị hoàng đế này, Giang Sơ Vi cũng thu hồi
khuôn mặt tươi cười, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm lên, “Bằng không ngươi
muốn như thế nào? Giết ta? Nhưng thân thể này thật sự là Tô Tú Dung, ngươi muốn
nói ta không phải, cũng không có người tin?” Nàng nhún vai, sau đó hé môi lộ ra
nụ cười giả dối nhìn hắn.
“Hơn
nữa, nếu ngươi thực sự đụng đến một sợi lông tơ của ta, chỉ sợ cũng không phải
phép đối với Thái hậu và quốc cữu đi?” Đối với hậu trường của Tô Tú Dung, nàng
đã sớm hỏi thăm rành mạch.
Nhìn
chằm chằm nụ cười đắc ý của nàng, Hạ Hầu Dận cũng không giận, chỉ thản nhiên mở
miệng: “Ngươi đây là uy hiếp trẫm?” Nên nói nàng to gan lớn mật hay là ngốc
nghếch đây, tại loại thời điểm này mà cũng dám khiêu khích hắn?
Giang
Sơ Vi lắc lắc ngón trỏ, “Nói uy hiếp hơi khó nghe, ngươi là hoàng đế nha! Ta
nào dám uy hiếp ngươi?” Tròng mắt khinh chuyển, nàng cười meo meo nói: “Hoàng
Thượng, chúng ta coi như làm một cuộc giao dịch đi!”
Hạ
Hầu Dận nhướng mày, “Giao dịch gì?” Hắn thú vị hỏi, nữ nhân kêu Giang Sơ Vi này
hoàn toàn khiến hắn thấy hứng thú.
Thấy
có hi vọng giao dịch, Giang Sơ Vi cười càng vui vẻ, tay vỗ vỗ ngực hắn, “Yên
tâm, giao dịch này đối với ngươi tuyệt đối chỉ có lợi mà không có hại.”
Hạ
Hầu Dận cúi mắt nhìn chằm chằm tay nàng, trên đời này không có người nào dám
làm thế với hắn.
Giang
Sơ Vi cũng không để ý đến, tiếp tục nói: “Nghe nói, ngươi rất kiêng kị thế lực
của Thái hậu cùng quốc cữu.” Nàng đã trộm dò xét hắn, đoán rằng nam nhân này
hẹp hòi, một khi bị nói toạc ra sẽ thẹn quá thành giận.
Hạ
Hầu Dận mặt không đổi sắc, cũng không đáp lại, Giang Sơ Vi coi như hắn cam
chịu.
Đáng
thương, làm con rối hoàng đế cũng không tốt!
“Ngươi
cưới Tô Tú Dung, cũng là bị bất đắc dĩ chứ? Còn phải vất vả miễn cưỡng ép mình
đến Phượng Nghi cung.” Giang Sơ Vi lắc đầu cảm thông, “Nhưng ngươi yên tâm, ta
không phải Tô Tú Dung, cho nên sẽ không miễn cưỡng ngươi, tuy rằng bộ dạng
ngươi không tồi, thể trạng thoạt nhìn cũng tốt lắm, cũng không biết năng lực
như thế nào......”
Năng
lực?
Hạ
Hầu Dận nhìn thấy ánh mắt của nàng chuyển xuống dưới bụng hắn, thực rõ ràng chữ
“Năng lực” là chỉ “Phương diện kia”, con ngươi đen hiện lên một chút hứng thú.
Nữ
nhân lớn mật này thật sự ngoài dự kiến của hắn, lời của nàng nếu tùy tiện trích
một câu thôi là cũng đã có thể làm cho nàng khó giữ được cái mạng nhỏ
này. Hơn nữa, từ lúc hắn tới
cho đến bây giờ, nàng cũng không để ý là trên người hiện tại chỉ mặc một bộ đơn
độc, cứ áo yếm quần manh như vậy mà cùng hắn nói chuyện, không có một chút mất
tự nhiên nào.
“Khụ
khụ...” Phát hiện mình lạc đề, Giang Sơ Vi ho nhẹ một tiếng, làm như không có
việc gì thu hồi tầm mắt, “Về phần ta, ta sẽ ngoan ngoãn sắm tốt vai Tô Tú Dung,
làm một Hoàng Hậu không có tiếng tăm, nếu gặp Thái hậu cùng quốc cữu cũng sẽ
nói tốt cho ngươi; Còn ngươi, muốn sủng ái phi tử nào cũng được, muốn đối phó
Thái hậu và quốc cữu, ta cũng có thể giúp ngươi thu thập tin tức, như thế nào,
giao dịch này xem như không tệ chứ?”
“Quả
thật không tệ.” Nghe qua đúng là có lợi cho hắn, “Chẳng qua, ngươi nghĩ sai một
chút rồi, trẫm cũng không muốn đối phó Thái hậu và quốc cữu.”
Giang
Sơ Vi trong nháy mắt lập tức sáng tỏ, gật gật đầu, “Nga, ta biết.” Xem ra đây
là một tên vô dụng!
Liếc
mắt một cái cũng lập tức nhìn ra nàng đang nghĩ cái gì, Hạ Hầu Dận nhếch môi,
thản nhiên nói: “Thái hậu cùng quốc cữu chưa bao giờ là địch nhân của trẫm.”
Sao?
Giang
Sơ Vi nhíu mày nhìn hắn, nghĩ hắn có khi nào là nam nhân tự tôn bị quấy phá
liền nổi sung, nhưng nhìn vẻ mặt hắn lại không giống. Nàng
hồi tưởng lại gần đây có gặp mặt Thái hậu vài lần, đó là một nữ nhân khôn khéo
giỏi giang, có khi Thái hậu cũng nhắc tới hoàng đế, trong giọng nói như trách
cứ, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ...
Giang
Sơ Vi lập tức mở to mắt, đó là vẻ mặt mẫu thân yêu thương tiểu hài tử của mình.
Lúc
trước nàng xem nhẹ những biểu hiện này, giờ hồi tưởng lại, nếu Thái hậu thực sự
nắm quyền thế, vậy hoàng đế sẽ nhất định mỗi ngày đều đến ôm đùi Tô Tú Dung,
sao có thể xa cách với nàng.
“Sao,
nghĩ thông suốt chưa?” Cuối cùng cũng nhìn thấy được vẻ mặt kinh ngạc của nàng,
Hạ Hầu Dận cảm thấy thật vừa lòng dùng ngón tay nâng cằm nàng.
“Giang
Sơ Vi.” Hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp nhớ kỹ tên nàng.
“Cái
gì?” Giang Sơ Vi trừng hắn, chuẩn bị gạt tay hắn ra, nhưng câu tiếp theo của
hắn lại làm nàng đứng bất động.
“Ngươi
rất thú vị, thú vị hơn so với Tô Tú Dung.” Cái gì cô hồn dã quỷ chứ, Hạ Hầu Dận
không tin lời của nàng, nhưng hắn cũng từng đọc trong sách, cũng đã xem qua một
ít miêu tả của việc di hồn chuyển thế. Mặc
kệ như thế nào, Hạ Hầu Dận chỉ cảm thấy Giang Sơ Vi này rất thú vị -- so với Tô
Tú Dung dịu ngoan thì thú vị hơn nhiều!
Giang
Sơ Vi hé miệng, không biết vì sao, nhìn thấy chút suy tính trong mắt nam nhân
đối diện, trong lòng nàng lại sợ hãi.
“Giao
dịch thành lập, ngươi có thể tiếp tục sống trong cung.” Hắn hé môi mỉm cười,
tươi cười tuấn mỹ đến khiến cho Giang Sơ Vi nổi da gà da vịt.
Thấy
nàng mở to mắt, Hạ Hầu Dận lại từ từ phun ra bốn chữ. “Hoàng, hậu, của, ta.”
Đêm
hè vẫn còn nắng chói chang, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời Giang Sơ Vi lại
lạnh run.
Tổn
thọ nha, sao nàng lại có cảm giác tự chui đầu vào rọ thế này?