“Phượng
thể Nương nương vốn gốc hàn, trời sinh thân thể yếu nhược, trong lòng không nên
có sầu lo hay kích thích quá lớn, lần này là do khó thở công tâm nên mới ngất
đi, vi thần sẽ kê đơn thuốc điều dưỡng thể chất cho nương nương...”
Khi
Giang Sơ Vi tỉnh lại chợt nghe được vài lời này của thái y, nàng không mở mắt
ra mà tiếp tục nằm im trên giường, cho dù thái y đã rời đi, nàng vẫn không hé
răng.
Nàng
biết, hắn vẫn còn trong phòng.
“Bình
tĩnh vậy sao?” Hạ Hầu Dận đứng ở bên giường lên tiếng, hắn biết nàng đã tỉnh.
Giang
Sơ Vi không nói lời nào, mắt vẫn nhắm lại không thèm nhìn hắn.
Nàng
đã bình tĩnh lại, sau cơn náo loạn phát tiết nóng nảy vừa rồi, khí lực toàn
thân vẫn còn chưa hồi phục, nhưng như thế không có nghĩa là nàng đã tha thứ cho
hắn.
Hành
động giấu diếm của hắn, còn có việc tự cho là đúng mà ép buộc nàng, vẫn làm cho
nàng phẫn nộ. Nàng không phải là Tô
Tú Dung, đương nhiên sẽ không có khả năng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Chuyện
giúp hắn sinh một tiểu hài tử nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng cũng không nghĩ
là nàng sẽ vẫn ở lại nơi này, cho dù thân thể này là Tô Tú Dung, nhưng nàng
không thể nào cứ giả dạng Tô Tú Dung mà sống suốt đời được.
Hơn
nữa, nàng cũng không nghĩ là sẽ sống bám cả đời bên cạnh hắn, sống một cuộc
sống phải dựa dẫm vào nam nhân như vậy. Nàng
không thể nào tự ép mình biến thành người như thế.
Đối
diện với sự coi thường của nàng, sắc mặt Hạ Hầu Dận cũng đang lạnh như
băng. Nàng đang nghĩ cái gì
chẳng lẽ hắn không biết? Cho tới bây giờ nàng
chưa từng nghĩ là sẽ ở cạnh bên hắn.
Đối
với nàng mà nói, chỗ ngồi này trong hoàng cung chỉ là một nơi dùng làm bước đệm
tạm thời, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ rời nơi này mà đi, không có chút gì phải
lưu luyến, đương nhiên nàng sẽ càng không vì hắn mà sinh hạ con cái để nối dòng
nối dõi.
Nhưng
làm sao hắn có thể cho phép nàng làm như vậy? Nàng càng mong muốn rời đi, hắn
càng không cho nàng đi, thấy nàng cố sống cố chết dốc toàn lực kháng cự hắn,
trong ngực hắn liền dâng lên một nỗi bực mình.
Nàng
thực sự chán ghét hắn đến như vậy sao?
Hắn
đối với nàng chỗ nào không tốt? Hắn thương yêu nàng, dung túng hành động làm
càn của nàng, dễ dàng tha thứ tính tình tùy hứng của nàng, ban những đồ vật tốt
nhất cho Phượng Nghi cung… Hắn chưa từng bao giờ sủng một nữ nhân đến như vậy.
Nhưng
nàng cũng vẫn giữ thái độ khinh thường như vậy. Hắn
là một đế vương luôn được người người nịnh hót, nên hiện giờ hắn đã đạt đến cực
hạn rồi, hắn sẽ không dễ dãi tha thứ phóng túng nàng nữa.
“Cho
dù ngươi không muốn làm Tô Tú Dung, ngươi cũng không thay đổi được sự thật
này.” Cho dù nàng không muốn làm Tô Tú Dung, nàng cũng phải tiếp tục làm!
“Thân
thể của ngươi là Tô Tú Dung, hết thảy những vinh hoa phú quý mà ngươi đang được
hưởng cũng đều thuộc về nàng a!” Hạ Hầu Dận trào phúng cười nhạo, trong mắt
không hề có một tia ôn nhu, “Giang Sơ Vi, ngươi luôn miệng nói ngươi thèm làm
Tô Tú Dung, giờ lại hưởng hết thảy những thứ thuộc về nàng, ngươi không biết là
sự thanh cao chính trực của ngươi thực buồn cười sao?”
Giang
Sơ Vi lạnh lùng trợn mắt, những lời hắn nói nàng không thể phản bác được bởi
chúng đều là sự thật, nàng ngồi dậy, không hề kiếm cớ trốn tránh mà trực diện
nghênh chiến, “Ta đây không làm Tô Tú Dung, ngươi có lập tức khẳng định là sẽ
thả cho ta rời đi không?”
“Không
làm là sao? Chẳng lẽ linh hồn của ngươi có thể rời đi à? Chẳng lẽ Tô Tú Dung
còn có thể sống trở lại nữa sao?” Mà hắn, hắn sẽ cho nàng cơ hội này sao?
“Nếu
Tô Tú Dung đã có thể chết một lần, vì sao không có khả năng chết lần thứ hai?”
Chỉ cần Tô Tú Dung chết đi là nàng có thể rời khỏi hoàng cung này, “Hạ Hầu Dận,
hãy để cho ta rời đi.”
Chỉ
cần hắn nguyện ý thì chắc chắn sẽ có cách làm cho Tô Tú Dung không còn sống
nữa, để cho nàng có thể vụng trộm rời khỏi hoàng cung này.
Yêu
cầu lớn mật của nàng làm hắn nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ khinh
nhờn trào phúng, giống như đang cười cho sự ngu ngốc của nàng, “Giang Sơ Vi,
tại sao ngươi có thể nghĩ rằng ta sẽ thả ngươi đi?” Chẳng lẽ là hắn đã quá sủng
ái nàng đến nỗi nàng nghĩ rằng chỉ cần mở miệng yêu cầu thì hắn sẽ đáp ứng sao?
“Vì
sao không? Ngươi giữ ta lại làm gì?” Giang Sơ Vi không hiểu, vì sao hắn lại
không cho nàng rời đi, vì sao hắn phải kiên trì giữ nàng lại?
Chẳng
lẽ chỉ bởi vì muốn Tô Tú Dung giúp hắn sinh tiểu hài tử? Nhưng mà trong hậu
cung có nhiều phi tần như vậy, mỗi người các nàng đều nguyện ý vì hắn mà sinh
đứa nhỏ nha!
Giữ
nàng lại làm cái gì? Hạ Hầu Dận cũng không biết hắn muốn giữ lại cái nữ nhân
chỉ biết suốt ngày khinh thường hắn này để làm cái gì? Nhưng nếu bảo hắn thả
nàng đi, hắn lại rất không cam lòng.
Dựa
vào cái gì mà nàng có thể khuấy đảo hoàn toàn suy nghĩ của hắn, xong rồi nghĩ
muốn đi là đi? Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn bị nàng ảnh hưởng đến rối loạn, mà
nàng thì vẫn không thèm quan tâm đến tâm tình của hắn?
Hơn
nữa, giờ này khắc này, hắn cũng không thể để cho nàng rời hắn mà đi.
“Ta
sẽ không để cho ngươi mang theo tiểu hài tử của ta rời đi.” Nàng mang thai, đã
hơn một tháng.
Giang
Sơ Vi kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng đưa tay vuốt bụng, “Ngươi… ngươi nói
cái gì?” Tiểu hài tử? Nàng…nàng có thai?
Có
nghe thế này nàng mới chợt giật mình nhớ ra rằng đã lâu không thấy kinh nguyệt,
bởi vì chu kỳ hành kinh của Tô Tú Dung vốn không cố định cho nên nàng cũng
không quan tâm lắm, cũng không hề nghĩ là mình đã dính bầu.
“Thái
y nói, thân thể ngươi suy yếu, phải điều dưỡng cho tốt, hắn sẽ kê thuốc bổ đồng
thời an thai cho ngươi, vì đứa nhỏ, ngươi nên...”
“Không
cần!” Giang Sơ Vi kinh hoảng lắc đầu, lời của hắn nàng hoàn toàn không nghe vào
tai được chữ nào bởi trong lòng đang khủng hoảng cực độ, nàng hoảng hốt thốt
ra, “Ta không muốn có đứa nhỏ này, ta không muốn!”
Nàng
ngẩng đầu nhìn hắn hét toáng lên: “Hạ Hầu Dận, ta không muốn sinh hắn ra!”
Mặt
Hạ Hầu Dận tức thì xanh mét, hắn bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao bóp chặt, thanh
âm như băng giá khiến người khác cảm thấy lạnh đến rùng mình, “Ngươi không muốn
sinh hắn ra, vậy ngươi muốn đánh rớt à?”
“Xoá
sạch...” Giang Sơ Vi thấp giọng, ánh mắt bối rối không thể trấn định nổi. Sắc
mặt hắn lại càng lúc càng trở nên lạnh như băng, không cho nàng cơ hội mở miệng
nói thêm lời nào nữa, “Giang Sơ Vi! Ngươi đừng mơ tưởng!”
Nàng
thật sự muốn xoá sạch đứa nhỏ của hắn, nữ nhân chết tiệt này, nàng thế mà lại
thực sự nghĩ như vậy? Bàn tay to càng lúc
càng nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn, dường như muốn bóp nát nàng.
Giang
Sơ Vi cắn môi không dám than vãn, bởi nàng biết mình đã thực sự chọc giận hắn,
nhưng mà đối mặt với tính tình ngang ngược của hắn, nàng cũng không muốn tỏ ra
yếu thế.
Hắn
lấy gì mà dám hung hăng với nàng? Tính nàng thì lại thích mềm chứ không thích
cứng, huống chi, chuyện nàng mang thai còn không phải là do hắn sai hay sao?
Hắn biết rõ rằng nàng chưa hề muốn sinh tiểu hài tử.
Ngàn
sai vạn sai, đều là do hắn sai!
Tất
cả mọi nỗi sợ hãi, bối rối, phẫn nộ đều đang xoắn xuýt trong lòng nàng, làm cho
lý trí của nàng trở nên hỗn loạn, nên khi hắn tỏ ra ngang ngược bá đạo thì cuối
cùng cũng làm cho nàng hoàn toàn bùng nổ.
Nàng
căm tức trừng trừng nhìn hắn, miệng gằn từng chữ nạt hắn, “Cho dù ta muốn thì
ngươi làm gì được ta? Hạ Hầu Dận, ngươi không ngăn cản được ta!”
“Phải
không?” Thấy nàng còn hợp tình hợp lý mà thốt ra như thế, Hạ Hầu Dận lạnh lùng
nở nụ cười, trong mắt không còn chút gì vẻ lo lắng mà hoàn toàn trở nên lạnh
như băng làm cho người ta càng thêm run sợ. “Chúng ta thử xem thế nào.”
*
Giang
Sơ Vi bị đưa vào lãnh cung.
Chính
xác mà nói là bị nhốt tại lãnh cung thì đúng hơn, mà Hạ Hỉ, Xuân Hỉ vốn đang
hầu hạ nàng cũng bị thay bằng một mama tuỳ thân lớn tuổi, bên ngoài còn có thị
vệ canh chừng vòng trong vòng ngoài, ngoại trừ phòng ở và sân xung quanh thì
nàng không được bước chân đến bất cứ nơi nào.
Giang
Sơ Vi đương nhiên nổi giận, tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà đối xử như vậy
với nàng?
Nhưng
mà có nổi giận hay phát khùng thì nàng cũng không thay đổi được sự thật, sao
nàng có thể quên nhỉ, tên kia là hoàng đế nha! Sau khi bị chuyển vào ở trong
lãnh cung thì nàng mới giật mình nhớ đến điều này.
Hắn
là hoàng đế nha!
Một
hoàng đế đảm lược nắm quyền sinh sát trong tay đương nhiên có thể ràng buộc
được nàng rồi, nàng có là cái đinh gì đâu chứ? Chỉ là một u hồn đã vô tình xâm
chiếm cái thân thể mang chức danh hoàng hậu này mà thôi, ah, đã vậy còn hưởng
dụng thân phận của Tô Tú Dung một cách đáng xấu hổ nữa chứ, hưởng thụ một cuộc
sống an nhàn sung sướng ở trong hoàng cung, đã không hề biết cảm ơn mà lại còn
chọc giận hoàng đế tôn quý. Bởi
vậy rốt cuộc phải rơi vào cái thảm trạng này.
Vuốt
ve cái bụng lồ lộ đã được năm tháng, Giang Sơ Vi thở dài thườn thượt.
Nàng
vào lãnh cung cũng đã hơn bốn tháng, đương nhiên đứa nhỏ không bị lưu
rớt. Chỉ vì khi đó nàng bị
dọa hoảng sợ, hơn nữa lại đang nổi giận, cho nên mới có thể mở miệng nói muốn
xoá sạch tiểu hài tử.
Trên
thực tế, nếu thực sự muốn nàng lưu rớt, nàng còn luyến tiếc hơn bất kỳ người
nào khác.
Lòng
của nàng không có ngoan độc đến như vậy, kỳ thật sau khi tỉnh táo lại, nàng hối
hận không thôi vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình, cũng không trách Hạ
Hầu Dận bởi nghe thế nên phát điên.
Nhưng,
tính tình trời sinh của nàng vốn chính là như vậy, thích mềm chứ không thích
cứng, thật ra Hạ Hầu Dận chỉ cần xuống nước dỗ dành nàng một chút thì tất nhiên
nàng cũng sẽ không lấy cứng đối cứng với hắn.
Nói
trắng ra, dường như nàng đã thực sự được Hạ Hầu Dận nuông chiều riết thành hư.
Hơn
nữa, thái độ của nam nhân kia luôn chú ý dựa vào ánh mắt của nàng, điều đó cũng
làm cho nàng sợ hãi. Nàng không phải ngu
ngốc, đương nhiên cảm giác được rằng quan hệ giữa hai người đã có nhiều biến
hóa.
Sau
khi xảy ra quan hệ thể xác, bọn họ trở nên vô cùng thân thiết, tuy nói đó chỉ
là quan hệ bạn giường đơn giản, nhưng thực ra đó chính là nam nữ hoan ái. Chuyện
này mà ở hiện đại thì căn bản là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sớm chiều ở
chung với nhau, hắn đối với nàng tốt như thế nào không phải nàng không cảm nhận
được, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào, cáu kỉnh ra sao, hắn luôn luôn bao dung với
nàng.
Có
khi, nàng còn cố ý muốn khiêu khích giới hạn của hắn, muốn biết liệu hắn sẽ
dung túng nàng đến mực nào, có lẽ, lần khắc khẩu này cũng là do bản năng nàng
vô thức cố ý muốn thử xem thế nào.
Cuối
cùng, chính là đưa đến một kết quả như vậy.
Dù
sao hắn cũng là một đế vương, sao có thể chịu được việc có người nào đó ngỗ
ngược cãi lại hắn? Hơn nữa người đó lại là một nữ nhân. Với
thân phận của hắn, muốn nữ nhân kiểu gì lại không có? Hậu
cung có một đống tần phi ngày đêm mong chờ được hắn sủng hạnh, lại còn có một
Thanh phi tuyệt đẹp ôn nhu như nước, các nàng vì lúc nào cũng bày cuộc tranh
đua để giành được sự sủng ái của hoàng đế mà nhiều khi không còn là chính mình,
cuộc sống toàn quay chung quanh đế vương, bởi vì nếu bị hoàng đế vắng vẻ cũng có
nghĩa là cô đơn cả đời.
Còn
nàng, nàng không có khả năng để cho chính mình tuột dốc đến độ phải chịu đựng
những ngày tháng kiểu này, cùng chia xẻ một người nam nhân chung với một đám nữ
nhân khác. Giả sử nếu như nàng
được sinh ra và lớn lên tại triều đại này, nàng chắc chắn sẽ xem đây là một
vinh dự cao quý. Nhưng mà nàng không phải.
Nàng
sẽ không thể nào tự tha thứ cho chính mình nếu phải chịu kiếp sống chung chồng,
thêm nữa, Hạ Hầu Dận là hoàng đế, mỹ nhân nhiều như vậy, sủng ái của hắn có thể
duy trì được bao lâu đây?
Hiện
tại thì hắn sủng nàng đấy, nhưng chẳng qua là do hắn cảm thấy nàng đặc biệt,
bởi trước giờ chưa từng gặp một nữ nhân nào của hắn mà dám phản kháng lại hắn
cả, hắn cảm thấy mới lạ nên đâm ra vui thích mà thôi.
Nhưng
mà hứng trí thì cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ nhạt đi, có lẽ hiện tại hắn
có chút thích nàng, để ý nàng, nhưng thời gian hạn định có hiệu lực sẽ duy trì
được bao lâu?
Một
tháng? Hai tháng? Một năm? Hai năm? Mà nàng, nàng có muốn đem cả đời mình chôn
vùi trong cái nấm mồ của cuộc sống không-xác-định-được-khi-nào-sẽ-bị-vứt-bỏ tại
đây sao?
Nếu
như vậy thì rõ ràng là rất khốn khổ, cũng quá hèn mọn.
Cá
tính của nàng hoàn toàn không phải như thế, cũng sẽ không làm chuyện như vậy,
cho nên, cho dù đối với hắn nàng không phải là thực sự không cần, cho dù nàng
có thích hắn một chút chút, cho dù có động tâm với hắn, nàng cũng phải thu hồi
tất cả tình cảm lại.
Không
thương yêu thì có vẻ tốt hơn.
Mà
hắn, sớm hay muộn rồi cũng sẽ mê luyến một người khác, sẽ sủng ái một người
khác, sau đó sẽ quên nàng như thể nàng chưa từng tồn tại.
Cho
nên, nàng phải rời khỏi nơi này, tuyệt đối là phải rời khỏi thôi, khi nàng còn
chưa bị hãm sâu trong tình cảm, khi nàng còn chưa làm cho chính mình trở thành
một kẻ đáng thương.
Cái
bụng truyền đến một trận đấm đá, Giang Sơ Vi ngẩn ra, rồi sương mù đang đầy
tràn trong mắt bỗng như tan biến đi, nàng mỉm cười.
“Cục
cưng, mẹ không có việc gì.” Nàng nhè nhẹ vỗ về cái bụng hơi nhô, tuy rằng đã
hơn năm tháng, nhưng bụng của nàng lại chỉ hơi lùm lùm mà thôi, nếu chỉ thoáng
nhìn thì cũng không rõ ràng, mà chân tay nàng thì vẫn gầy nhẳng bởi mấy tháng
trước hầu như ngày nào nàng cũng nôn nghén, ăn cái gì vào là phun ra cái đó,
hơn nữa lại bị cách ly nên tâm tình đâm ra buồn bực, lúc nào cũng giận cũng
buồn như điên, mỗi ngày đều rơi lệ.
Đương
nhiên, nhất định là phải có khóc có mắng người nào đó rồi, phụ nữ có thai cảm
xúc lên xuống phập phồng rất lớn, mấy tháng này Giang Sơ Vi cảm nhận được điều
đó vô cùng sâu sắc.
May
mắn là một tháng qua nàng cuối cùng cũng thôi không nôn mửa nữa, rốt cuộc cũng
có thể ăn cái gì đó vào bụng, khuôn mặt gầy yếu cũng dần dần mượt mà có da có
thịt lên một chút.
“Nương
nương.” Mama tuỳ thân được cử săn sóc nàng bưng một bát canh bổ dưỡng lớn lại
gần, “Đây là canh long nhãn hầm gà, ngài uống đi cho nóng.” Đặt canh gà lên
bàn, bà khom người thi lễ, không nói thêm câu nào nữa mà liền đi ra.
Giang
Sơ Vi cũng đã quen với tính kiệm lời của mama này, ngay từ đầu khi nàng cố hỏi
bà một chút sự tình, bà cái gì cũng không nói mà chỉ lẳng lặng phụ trách chăm
sóc cuộc sống của nàng.
Điều
này nhất định là bởi đã được Hạ Hầu Dận căn dặn, để trong lãnh cung này không
có người cùng nàng trò chuyện, hắn là cố ý muốn cô lập nàng, muốn làm cho nàng
quỳ gối cầu xin tha thứ.
Có
quỷ mới tin là nàng sẽ làm như mong muốn của hắn nha!
Cuối
cùng không có ai nói chuyện thì nàng trực tiếp lầm bầm lẩm nhẩm với cục cưng
trong bụng nàng vậy, có khi cục cưng khuynh tay dứt cù chỏ hay co chân đá bụng
nàng, nàng sẽ vui vẻ mỉm cười.
Mỗi
một ngày đi qua, cảm thụ được sinh mệnh trong bụng đang lớn dần lên, nàng không
khỏi cảm động vô cùng. Đây là đứa con bé nhỏ
của nàng! Là thân nhân của nàng ở nơi xa lạ này.
Nhưng...
ánh mắt Giang Sơ Vi trở nên ảm đạm, hồi lâu, nàng mới mở miệng, thanh âm nhỏ
như muỗi cơ hồ không thể nghe được.
“Cục
cưng, thực xin lỗi......”
Nàng
nhắm chặt mắt lại, nghĩ đến nam nhân kia thì trong ngực dâng lên một nỗi chua
chát, nàng lập tức áp chế nó xuống, trong lòng đưa ra một quyết định.
Cho
dù tâm có đau như bị xé nát, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy.
Giang
Sơ Vi khẽ cắn môi dưới, nàng nghĩ đến nam nhân kia, tâm tình như có một nỗi đau
khó nói thành lời, “Hạ Hầu Dận...”
Hắn
sẽ đồng ý đáp ứng chứ?
*
“Nàng
thế nào rồi?” Hạ Hầu Dận chắp hai tay sau lưng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dõi về
hướng lãnh cung, bóng hình cao ngất lộ một tia suy sụp.
“Gần
đây tình trạng của Nương nương tốt hơn, không còn nôn mửa nữa, cũng đã bắt đầu
biết thèm ăn ít nhiều, buổi tối giấc ngủ cũng an ổn hơn. Tuy
nhiên, nghe mama tuỳ tùng nói, nương nương vẫn còn rất gầy, bụng không hề to
giống như người đã mang thai được năm tháng.”
Hạ
Hầu Dận lập tức nhíu mày, “Lại tiếp tục chuẩn bị nhiều nhiều thuốc bổ một chút
để đưa qua, làm cách nào đó để ép cho nàng ăn nhiều thêm, kêu mama tuỳ tùng
chăm sóc nàng cẩn thận một chút.”
“Dạ.”
“Trừ
lần đó ra, nàng có còn hỏi mama thêm cái gì nữa không?”
Vĩnh
Phúc nhìn bóng dáng chủ tử, thật sự khó hiểu, rõ ràng chủ tử rất quan tâm đến
hoàng hậu, vì sao lại phải giam lỏng hoàng hậu trong lãnh cung, còn bởi vì
chuyện đó mà tranh chấp to tiếng với thái hậu?
Nhưng
dù sao thì hắn cũng không dám hỏi nhiều, người sáng suốt đều nhìn ra, gần đây
tâm tình Hoàng Thượng chả tốt chút nào.
“Không
có, nương nương quả thật rất bình tĩnh, nhưng thật ra người vẫn thường cùng
tiểu hài tử trong bụng nói chuyện, lâu lâu người còn tươi cười.”
“Phải
không...” Như vậy có nghĩa là nàng sẽ không phản đối việc sinh hạ đứa nhỏ của
hắn chứ? Hay là nàng tuy không
bài xích đứa nhỏ, nhưng vẫn muốn rời xa hắn?
Nhìn
về hướng lãnh cung, Hạ Hầu Dận không khỏi thầm than nhẹ trong lòng.
Hành
động đem nàng giam vào lãnh cung đã làm kinh động hậu cung, hơn nữa hoàng hậu
còn đang có thai, rõ ràng chuyện này đáng lẽ phải là việc vui, tại sao lại bị
đưa vào lãnh cung chứ?
Ngay
cả thái hậu cũng chạy tới chất vấn nguyên nhân, bởi bà không hiểu sao tình cảm
hai người vốn đang rất tốt, hơn nữa trong bụng Dung nhi còn đang mang tôn nhi
mà bà chờ mong đã thật lâu, tại sao đột nhiên lại náo loạn đến độ này cơ chứ?
Nhưng
hỏi gì hắn cũng không nói, chỉ nghiêm mặt lạnh lùng nói đây là mệnh lệnh của
hắn, cũng không cho phép thái hậu đến lãnh cung thăm nàng, nhốt nàng lại tại
khu vực xa xôi kia, hoàn toàn cô lập nàng.
Thái
hậu tức giận đến nỗi to tiếng mắng hắn, nhưng tất nhiên là vẫn không làm gì
được hắn. Hắn là đế vương, quân
vô hí ngôn, cho dù hắn rất quý trọng thái hậu, nhưng bà cũng hiểu được cá tính
con bà.
Lần
này hắn làm thật, cho dù bà là thái hậu cũng không có cách nào thay đổi mảy may
quyết định của hắn.
Thái
hậu tức giận hồi cung, tuyên bố rằng nếu hoàng hậu không trở về Phượng Nghi
cung, hoàng đế cũng đừng đến gặp mẫu hậu.
Về
phần bên phía quốc cữu mặc dù cũng có nghi vấn, nhưng dù sao ông cũng là thần
tử trung quân, với quyết định của Hoàng Thượng ông không nêu ra bất cứ thắc mắc
gì; các đại thần khác mặc dù cũng rất kinh ngạc nghi hoặc, nhưng mà nhìn thấy
sắc mặt của Hoàng Thượng thì cũng biết là không nên đề cập đến việc này, bởi
vậy bọn họ cũng không dám vuốt râu hùm.
Mà
nàng thì sao, tuy rằng bị nhốt tại lãnh cung nhưng tâm tình dường như vẫn rất
tốt. Hắn điều hết thảy những
người mà nàng quen thuộc đi chỗ khác, cũng ra lệnh cấm mama tuỳ tùng đang chăm
sóc nàng không được nói chuyện với nàng, hắn không đến thăm hỏi nàng, làm cho
cuộc sống của nàng trở nên đơn độc lạnh lùng chiếc bóng. Hắn
chờ nàng hối hận mà đến cầu xin sự tha thứ của hắn.
Nhưng
nàng không làm!
Hạ
Hầu Dận phát hiện hoá ra điều này lại tuyệt đối không hề làm hắn bất ngờ, nếu
nàng chịu nhận thua, nàng sẽ không còn là Giang Sơ Vi, cũng không phải là sư tử
cái đầu ngẩng cao kiêu ngạo kia.
Cho
dù ở lãnh cung, nàng vẫn làm cho cuộc sống hàng ngày của chính mình rất khá,
trong lúc nôn nghén mà nàng còn có khí lực để mắng hắn. Khi
nghe được Vĩnh Phúc bẩm báo lại như vậy, Hạ Hầu Dận vừa bực mình vừa buồn cười.
Cái
nữ nhân kia nha, sao ngay cả lúc đang ở tại một nơi người người nghe đến đều sợ
hãi mà nàng lại còn có thể có tinh thần phấn chấn như vậy chứ?
Mà
hắn thiếu vắng những trò nghịch ngợm cư xử tuỳ hứng của nàng lại cảm thấy cô
đơn tịch mịch.
Hạ
Hầu Dận, chẳng lẽ ngươi trúng tà rồi sao?
Nữ
nhân đó không hề xinh đẹp, cũng chẳng ôn nhu, tính tình nóng nảy ngang ngạnh
còn lớn hơn so với ngươi, đã vậy còn chán ghét ngươi, thầm muốn rời ngươi mà
đi, ngay cả hài tử của ngươi nàng cũng không muốn sinh! Một nữ nhân như vậy sao
ngươi còn yêu thương nhung nhớ?
Sự
mới lạ ban đầu đã dần dần thay đổi chất, hắn bắt đầu muốn bắt lấy tâm nàng,
muốn giữ nàng ở bên người hắn, không muốn để cho nàng rời đi. Thậm chí, đã nghĩ
dùng đứa nhỏ để trói chặt nàng mãi mãi.
Nhưng
mà, trói buộc được nàng sao?
Dùng
cách như vậy để buộc nàng ở lại trong hoàng cung, làm cho nàng trở nên hận hắn,
làm cho nàng dần dần mất đi vui vẻ khoái hoạt, làm cho nàng ngày ngày thống
khổ, đây có thật là những điều mà hắn muốn hay không?
Cái
hắn thích, chẳng phải là dáng vẻ tự tin đến chói mắt của nàng hay sao?
Nhưng,
thực sự nếu phải thả cho nàng đi, hắn lại không cam lòng nguyện ý tí
nào. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đem nàng đóng cửa nhốt ở một chỗ, cho dù
nàng khóc nàng nháo nàng hận, hắn cũng không thấy ảnh hưởng gì.
Nhưng,
nếu thực sự mọi việc không sao cả, chắc hiện tại hắn cũng sẽ không phiền não
đến như vậy rồi.
Hạ
Hầu Dận hé ra một chút cười khổ, không hiểu cái gì đẩy đưa để mình lại rơi vào
hoàn cảnh như vậy? Rõ ràng hắn là người có quyền thế nắm giữ thiên hạ, thế mà
lại không biết nên cư xử đối phó cách nào với một nữ nhân.
Giang
Sơ Vi có là cái gì đâu cơ chứ? Nàng chỉ là một nữ nhân nhan sắc bình thường,
hắn muốn nữ nhân như thế nào mà chẳng có? Hậu cung tần phi hắn có thể mặc tình
chọn lựa, mỗi một người đều xinh đẹp hơn nàng, ôn nhu hơn nàng, coi trọng hắn
hơn nàng, nhưng mà... hắn lại thầm muốn nàng.
Thật
là đường quang không đi lại muốn đâm quàng vào bụi rậm! Hạ Hầu Dận thở dài.
Vi...
Đối
với nàng, hắn thực sự không biết nên làm sao cho đúng bây giờ.