Liên quân tạm thời ngừng bước, tìm một địa phương trống trải lập doanh trại chờ đợi đoàn người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản, Phổ Lai Tư đến.
Mấy ngày sau, tin tức Ngõa Tây Lý xuất hiện biến thành một tờ giấy nằm ở trước mặt Quân Đồ Minh.
Trong Vương cung Nguyệt Ảnh đế quốc, Quân Đồ Minh thần sắc lạnh lùng ngồi ở trên ghế, phía dưới là mười mấy thủ hạ tập trung phân tích tình báo mới nhất. Thỉnh thoảng có người nhìn sang Địch Uy có vẻ hả hê, sau đó lập tức dời ánh mắt sang nơi khác.
Chẳng những Ngõa Tây Lý quay trở lại, mà còn thành công tấn thăng lên Thần Vũ Giả, bản thân hắn đã lập một kỷ lục trong giai đoạn lịch sử này, bởi vì hắn là Phong hệ Thần Vũ Giả duy nhất tồn tại ở trên đời. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được người đầu tiên xui xẻo chính là Địch Uy, cái tên đệ tử phản bội tàn ác này. Nếu như những người khác có cảm giác thỏ chết cáo khóc, nhưng đối với con chó điên Địch Uy thì trong tâm tất cả mọi người đều cho rằng cứ chết đi là tốt nhất. Trước giờ bởi vì Quân Đồ Minh cố ý che chở Địch Uy nên không có ai dám hạ thủ mà thôi.
Vẻ mặt Địch Uy lại hơi kỳ lạ, tình báo trong tay bị hắn nhìn hết lần này tới lần khác, tròng mắt nở ra thật to tựa hồ mất đi tiêu điểm. Ngay cả Quân Đồ Minh cũng phát hiện chỗ hắn có điều gì đó khác thường.
"Địch Uy?" Quân Đồ Minh không nhịn được nữa, lên tiếng gọi hắn.
"Hả?" Lúc này Địch Uy mới giật mình tỉnh lại, ngồi thẳng người lên nhìn về phía Quân Đồ Minh: "Bệ hạ, ngài gọi ta?"
"Ngươi biểu hiện hình như hơi mất mặt đi?" Sắc mặt Quân Đồ Minh hơi khó chịu, trầm giọng nói.
Địch Uy không khỏi cười khổ nói: "Bệ hạ à, một vị Phong hệ Thần Vũ Giả duy nhất trên đại lục đó, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng ta bây giờ có thể cao hứng được sao?"
Quân Đồ Minh lâm vào trầm mặc, bởi vì Địch Uy nói đúng sự thật. Phong hệ võ sĩ có thể vượt cấp triền đấu với các võ sĩ hệ khác, nhưng đối với cường giả Phong hệ đỉnh phong lại là một khái niệm hoàn toàn khác, không chỉ đơn thuần là “bất bại” mà thôi.
Một lát sau, Quân Đồ Minh chuyển ánh mắt sang Tháp Sâm Đặc. Hiển nhiên người này đã sớm biết Quân Đồ Minh sẽ tìm tới mình, lập tức mở miệng nói: "Ta cũng không chắc lắm, dù sao trước giờ chưa có tiền lệ kiểu này."
Quân Đồ Minh gật đầu không nói, Tháp Sâm Đặc trả lời đúng như hắn dự liệu. Tốc độ của một vị Phong hệ Thần Vũ Giả sẽ đạt tới trình độ kinh khủng cỡ nào đây? Trước khi tận mắt chứng kiến căn bản không thể nào cho ra kết luận chính xác được.
"Địch Uy, đi theo ta !" Quân Đồ Minh đứng dậy đi vào trong đại điện. Địch Uy ngạc nhiên một hồi, sau đó vội vàng chạy theo sau.
Cả hai đi vào trong mật thất, Quân Đồ Minh quay lại nói với Địch Uy."Nghe nói ngươi đã sắp tiến giai Thần Võ Giả?”
Địch Uy cười khổ lắc đầu: "Chỉ sợ là không còn kịp nữa."
Quân Đồ Minh trầm mặc suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu còn kịp thì ngươi chống lại Ngõa Tây Lý có mấy phần thắng?"
Nghe thấy Quân Đồ Minh nói như thế, khóe mắt Địch Uy bất chợt xẹt qua một tia hàn quang, chậm rãi nói: "Ba thành !"
"Thấp như vậy?" Quân Đồ Minh nhíu mày đăm đăm.
"Hoàn toàn không thấp !" Địch Uy thở dài nói: "Khi đó nếu không phải vò hắn đã tiến vào thời kỳ già yếu, ta vốn không phải là đối thủ của hắn. Bây giờ cho dù ta tấn thăng lên Thần Vũ Giả cũng chỉ ngang hàng với hắn trên bề mặt mà thôi, kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú hơn ta nhiều lắm."
"Những năm này ngươi chưa từng lười biếng ngày nào, kinh nghiệm làm sao có chỗ thiếu sót?"
"Bởi vì ta chưa từng giết chết một đối thủ nào mạnh mẽ như Áo Nhĩ Sắt Nhã." Trong giọng nói của Địch Uy mang theo vài phần mơ ước, trận chiến ấy đã được tất cả Phong hệ võ sĩ trên đại lục tôn sùng như là kinh điển. Cho dù Địch Uy đã phản bội Ngõa Tây Lý nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện này vẫn phải sinh ra cảm giác kính nể từ tận đáy lòng.
Quân Đồ Minh nhíu mày càng chặc hơn nữa, thời điểm Ngõa Tây Lý là Thánh giả đã rất đáng sợ, bây giờ tấn thăng lên Thần Vũ Giả lực sát thương chắc chắn gia tăng đến trình độ kinh khủng, cộng thêm tốc độ của Phong hệ Thần Vũ Giả vẫn là một ẩn số chưa biết. Cho nên Quân Đồ Minh nhất định phải tìm ra một người có thể chống lại Ngõa Tây Lý, ít nhất cũng phải có tác dụng kiềm chế mới được.
Phong hệ Thánh giả của Nguyệt Ảnh đế quốc chỉ có hai người, một là Địch Uy, người kia chính là Mai Thụy Địch Tư. Nhưng chỉ mỗi Địch Uy là có khả năng đột phá lên đến Thần Vũ Giả. Hơn nữa, sở dĩ Quân Đồ Minh không suy nghĩ đến Mai Thụy Địch Tư là vì Địch Uy là người hiểu rõ Ngõa Tây Lý. Cho dù toàn bộ mọi người phản bội Nguyệt Ảnh đế quốc, duy chỉ có Địch Uy tuyệt đối không bao giờ làm như vậy, từ khi Địch Uy đích thân giết chết người nhà Ngõa Tây Lý thì quan hệ giữa hắn và Ngõa Tây Lý đã không còn cách nào vãn hồi được nữa.
"Ngõa Tây Lý đã từng ở vào thời kỳ già yếu, mặc dù bây giờ tấn thăng Thần Vũ Giả nhưng thế nào cũng sẽ có phản ứng mặt trái. Trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào trừ khử sạch sẽ được." Quân Đồ Minh trầm giọng nói: "Nếu như dồn toàn bộ nhân tố này vào, phần thắng hẳn là lớn hơn một chút?"
Địch Uy cẩn thận suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Cho dù như vậy cũng không thể vượt qua bốn thành, không thể nào nhiều hơn nữa rồi. Cứ tính theo dạng này vấn đề kìm hãm hắn không phải là không làm được."
"Vậy là đủ rồi." Thực ra Quân Đồ Minh vốn không có hy vọng xa vời Địch Uy đủ năng lực giết chết Ngõa Tây Lý. Hắn chậm rãi đi tới tay vịn trên ghế, vặn nhẹ một vòng, vách tường đằng sau tự độn trượt ra để lộ một cánh cửa ngầm.
Địch Uy duy trì vẻ mặt nghiêm nghị đi theo Quân Đồ Minh, nhưng trong mắt không kiềm chế được một tia hưng phấn. Hắn đã có thể đoán được Quân Đồ Minh chuẩn bị dẫn hắn đi tới chỗ nào, ngay từ khi tiêu diệt xong Thần Vực, Quân Đồ Minh thỉnh thoảng sẽ chọn lựa vài thuộc hạ có chiến công lớn nhất tiến vào cung điện dưới lòng đất tu luyện. Địch Uy từng có may mắn đi qua một lần, nhưng những năm gần đây chẳng biết tại sao không có người nào đạt được vinh hạnh đặc biệt này.
Về phần nguyên nhân thì Địch Uy điều tra mấy lần không có kết quả liền bỏ qua ý định. Nếu tiếp tục xâm nhập vào trong điều tra rất có thể sẽ kinh động Quân Đồ Minh, vậy thì phiền toái quá lớn.
Thời gian từ từ trôi qua, lúc này Quân Đồ Minh và Địch Uy đứng ở trước một cánh cửa đen có vẻ trầm trọng. Địch Uy tự nhiên sinh ra cảm giác lạnh lẽo trong lòng, giống như là có người ở trong bóng tối đang nhìn trộm hắn vậy. Khi đại môn mở ra, Địch Uy đã không còn thời gian để ý tới người ẩn núp trong bóng tối kia, tất cả lực chú ý của hắn đều ánh sáng rực rỡ bên trong hấp dẫn.
Mặc dù đã tới một lần nhưng Địch Uy vẫn không nhịn được sợ hãi than thở từ tận đáy lòng, đại điện cực lớn lại bị một luồng ánh sáng như mộng như ảo bao phủ. Nguồn nguyên lực đậm đặc như thực chất tràn vào cơ thể Địch Uy khiến cho hắn khẽ rùng mình một cái.
Đến khi thích ứng với ánh sáng ở trong đại điện, Địch Uy bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tới cái kén to lớn treo ở trên tháp, đó là vật gì?
"Theo ta vào !" Quân Đồ Minh không thèm quản Địch Uy kinh ngạc ra sao, vẫn chậm rãi cất bước tiến vào giữa đại sảnh.
Địch Uy vừa nhìn kỹ cái kén lớn kia vừa đi theo sau. Đến lúc này Địch Uy đã có thể xác định cái kén lớn này chính là nguyên nhân Quân Đồ Minh phong bế cung điện dưới lòng đất.
Một thân ảnh già nua từ trên cao hạ xuống, vừa nhìn thấy Địch Uy đi theo sau lưng Quân Đồ Minh, ánh mắt nhất thời vô cùng lạnh lẽo: "Hắn là ai?"
Địch Uy tức giận trợn mắt thật to. Trên đời này còn có người dám nói chuyện với Quân Đồ Minh như vậy?
Nhưng mà một việc khiến cho Địch Uy cảm thấy ngoài ý muốn chính là Quân Đồ Minh không thèm để ý tới giọng nói vô lễ của đối phương, chỉ thản nhiên đáp: "Hắn cần phải tu luyện ở chỗ này một đoạn thời gian, làm phiền đại sư chiếu cố một chút."
"Không được." Lão nhân cự tuyệt Quân Đồ Minh yêu cầu không chút nghĩ ngợi.
“Cái gì?” Địch Uy theo bản năng nghĩ rằng lỗ tai của mình có vấn đề, lão già này cho rằng mình là ai? Nếu như không phải vì chưa thể xác định quan hệ giữa đối phương và Quân Đồ Minh. Có lẽ Địch Uy đã xuất thủ giết người rồi, danh tiếng chó điên không phải là vô cớ mà có. Từ trước đến giờ Địch Uy chưa từng bị chọc giận đến mức này.
"Cho ta một lý do.”
Thế mà Quân Đồ Minh cũng không giận, giọng nói trước sau bình tĩnh như một. Từ đó Địch Uy đã nhận ra mùi vị không vui, lập tức âm thầm giơ tay ra phía sau, đầu ngón tay chậm rãi lóe thanh mang. Hắn đã sớm nhìn lão già này không vừa mắt rồi, chỉ cần Quân Đồ Minh lộ ra một điểm bất mãn là hắn sẽ lao tới xé xác đối phương thành từng mảnh nhỏ.
"Làm như vậy sẽ kéo dài thời gian phá kén." Giờ phút này lão nhân cũng đã nhìn ra Quân Đồ Minh mất hứng, vì thế hạ giọng yếu đi vài phần.
"Ta tin tưởng đại sư sẽ có biện pháp." Quân Đồ Minh mỉm cười nói.
Lão nhân nhíu mày rơi vào trầm tư, sau đó giơ ra bộ mặt đau khổ nói: "Biện pháp cũng có, nhưng có cần thiết không?"