Không biết qua bao lâu, từ phía ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Tác Phỉ Á kêu gọi ầm ỉ: "Địch Áo, Địch Áo ~!”
Địch Áo giật mình tỉnh dậy, Lao Lạp không tình nguyện mở mắt ra, Địch Áo nhân cơ hội này đứng lên chỉ chỉ ra ngoài viện, ý nói là do Tác Phỉ Á gọi, sau đó mới vội vàng bước ra ngoài.
Lần này Lao Lạp không có quấn lấy Địch Áo, chậm rãi nhích tới vô cùng hài lòng nằm vào vị trí Địch Áo.
Địch Áo đi ra khỏi viện thì thấy Tác Phỉ Á đang ở bên ngoài chờ hắn, nàng không dám đi vào bởi vì nơi này đã biến thành cấm địa. Nguyên lực dao động trong viện quá cường liệt. Đối với giai đoạn Quang Mang võ sĩ thì cái khu vực nguyên lực mạnh mẽ này sẽ gây ra tác dụng cực kỳ bất lợi, mặc dù có thể nhanh chóng tiến vào giai đoạn Cực Hạn võ sĩ nhưng bọn hắn sẽ đánh mất tương lai.
"Chuyện gì?" Địch Áo hỏi.
"Lâm Tái đạo sư đã trở lại." Tác Phỉ Á cười nói: "Có một chuyện xấu và một chuyện tốt, chàng muốn nghe chuyện nào trước?"
"Chuyện tốt đi." Địch Áo nói.
"Chàng đó !” Tác Phỉ Á bất đắc dĩ thở dài nói, phương thức Địch Áo suy nghĩ không giống những người khác, nếu là người khác trước hết sẽ nghe chuyện xấu, có chuyện tốt ở phía sau thì ảnh hưởng ác liệt do chuyện xấu mang đến sẽ giảm bớt không ít. Tác Phỉ Á trừng to hai mắt, chậm rãi nói: "Lúc Lâm Tái đạo sư trở lại phát hiện có không ít bộ lạc võ sĩ tìm kiếm chung quanh bình nguyên, vùng phụ cận khu vực quặng mỏ cũng có vài bộ lạc võ sĩ tụ tập. Chỉ có điều bọn hắn không tạo thành lực uy hiếp quá lớn, đa số là những bộ lạc võ sĩ phụ thuộc."
“Đám người kia lại xuất hiện?" Thần sắc Địch Áo lập tức biến đổi, bởi vì hắn đang nhớ lại tình cảnh chạy trốn lúc trước, truy binh tràn khắp núi đồi tạo thành lực xung kích không nhỏ đối với tâm lý hắn, vì thế hắn cho tới ngày hôm nay hắn vẫn khó thể quên nổi.
"Ngươi giết chết lãnh tụ tinh thần của bọn hắn, bọn hắn có thể từ bỏ ý đồ được không?" Tác Phỉ Á cười cười có vẻ hả hê, toàn bộ những cái này là do Ngõa Tây Lý ban tặng, cho nên Tác Phỉ Á cũng bắt đầu học xấu. Nếu như không có Thánh Vũ Sĩ làm núi dựa, giờ phút này Tác Phỉ Á nhất định khẩn trương tới cực điểm, căn bản không thể nào cười nổi.
"Đây chính là chuyện tốt?" Địch Áo nói.
"Hừ, ta nguyện ý lưu chuyện tốt lại phía sau, chàng để ý cái gì?" Tác Phỉ Á liếc sang Địch Áo một tia sắc sảo.
"Bọn hắn ra giá tiền thưởng chưa?" Địch Áo hỏi.
"Tiền thưởng? Không biết, chàng hỏi chuyện này làm cái gì?"
"Chúng ta có thể hợp tác chứ sao!" Địch Áo cười nói: "Nàng bán ta cho những bộ lạc võ sĩ kia rồi cầm tiền thưởng đi, về phần ta thì yên tâm. Phải biết rằng, vị hôn phu của ngươi hiện tại đã là Cực Hạn võ sĩ, nếu như ta muốn một lòng chạy trốn, trên đời này không có ai, khụ khụ, những bộ lạc võ sĩ kia không thể ngăn ta được."
"Hì hì, đúng là một ý kiến hay, ngày mai ta sẽ phái người đi tiếp xúc với những bộ lạc võ sĩ kia." Thoạt nhìn Tác Phỉ Á có bộ dạng suy nghĩ rất chân thành, hồi lâu sau mới nói: "Nếu như bán chàng chỉ được mấy trăm kim tệ thì thôi đi, Địch Áo nhà ta rất đáng giá nha!"
"Vậy nàng nói ta trị giá bao nhiêu?" Địch Áo cười ôm lấy cái eo thon của Tác Phỉ Á.
"Đừng lộn xộn, đứng đắn chút đi." Tác Phỉ Á vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy không có người mới thở phào nhẹ nhỏm: "Buông tay raa.a, đạo sư đang chờ chúng ta đó."
"Chuyện xấu nói xong rồi, còn chuyện tốt là cái gì?" Địch Áo cười cười hôn một cái lên môi Tác Phỉ Á.
Nếu như không có người ngoài, Tác Phỉ Á sẽ không cự tuyệt thân mật với Địch Áo, nàng nhẹ nhàng vươn hai cánh tay ra ôm cổ Địch Áo, nhẹ giọng nói bên tai Địch Áo: "Nhóm hàng đầu tiên của chúng ta đã được Lâm Tái đạo sư mang về."
"Đây là thứ chúng ta đáng nhận được, có đáng giá để nàng cao hứng như thế không?" Địch Áo hỏi.
"Ta còn chưa nói hết mà." Tác Phỉ Á nói: "Mới vừa rồi Tây Cách Thụy Na viện trưởng và Lâm Tái đạo sư nói chuyện với nhau, sau đó Lâm Tái đạo sư bị thuyết phục, các nàng chuẩn bị liên danh đề nghị lên Thánh Đế Tư học viện tận lực phát động chiến tranh đối với các bộ lạc võ sĩ."
"Không phải chứ, còn Mai Đề Na đạo sư thì sao?" Địch Áo hỏi.
"Mai Đề Na đạo sư trước giờ vẫn thuộc phái chủ chiến, nàng làm sao có thể phản đối?" Tác Phỉ Á nói: "Thật ra lúc các bộ lạc võ sĩ mới vừa ra khỏi Vĩnh Đống băng xuyên. Thánh Đế Tư học viện đã chia làm hai phái, một phái chủ trương đánh cho bộ lạc võ sĩ phải quay trở về, một phái không muốn làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn. Tây Cách Thụy Na viện trưởng và Lâm Tái đạo sư đều phản đối chiến tranh, bây giờ các nàng thay đổi lập trường sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với Thánh Đế Tư học viện."
Tây Cách Thụy Na là phó viện trưởng đương nhiệm, Lâm Tái là người được lựa chọn kế nhiệm, ý kiến của các nàng ở đương nhiên rất có trọng lượng ở trong Thánh Đế Tư học viện.
"Những bộ lạc võ sĩ kia hẳn là chưa từ bỏ ý định, không qua bao lâu bọn họ nhất định sẽ xuất binh cướp đoạt khu vực quặng mỏ." Tác Phỉ Á nói: "Tây Cách Thụy Na viện trưởng nói, thay vì bị động chịu đòn còn không bằng chủ động tiến công. Chúng ta có thể chia làm hai đường, bên này cố hết sức lôi kéo quân đội bộ lạc võ sĩ. Còn Thánh Đế Tư thành sẽ dốc toàn lực xuất kích triệt để hủy diệt quân đội hiện tại của bộ lạc võ sĩ. Sau đó dọc theo Khắc Lý Tư bình nguyên bọc đánh hai đường, một đòn dứt khoát giải quyết hết thảy phiền toái."
"Hình như Tây Cách Thụy Na viện trưởng là một người vô cùng cực đoan." Địch Áo cười nói.
"Chàng không hiểu !”
" Tác Phỉ Á nói: "Sau khi Ngõa Tây Lý tiên sinh nói chuyện với nàng bữa hôm trước, mấy ngày nay nàng vẫn không có nghỉ ngơi tốt, mà một mực suy tư những lời nói kia, nàng cho ra quyết định này cũng không tính là kỳ quái. Nếu như nàng vẫn lạnh nhạt giống như trước đây mới khiến cho người ta khó hiểu đó." Tác Phỉ Á nói rất rõ ràng, những lời Ngõa Tây Lý nói đã tạo thành lực xung kích tâm linh đối với Tây Cách Thụy Na, “không nên cô phụ Băng Chi Khế Ước?”, Tây Cách Thụy Na xem Băng Chi Khế Ước còn trọng yếu hơn cả tính mạng của mình, vì thế nàng không thể để cho uy danh Thánh Vũ Sĩ Đế Tư bởi vì nàng biểu hiện quá yếu đuối mà bị người đời nhạo báng.
"Chờ đến khi đánh bại bộ lạc võ sĩ thì tốt rồi." Tác Phỉ Á nở nụ cười thoải mái, nàng tựa hồ đã nhìn thấy được tương lai hạnh phúc sau này. Tái Nhân Hầu tước đã nhiều lần biểu đạt thiện ý, vậy thì Lộ Dịch Sĩ Bá tước chỉ có nước giữ vững im miệng không nói, sau khi đánh bại mấy bộ lạc võ sĩ sẽ không còn chuyện gì có thể ảnh hưởng đến bọn họ. Địch Áo và nàng có thể yên lặng hưởng thụ cuộc sống an nhàn ở chỗ này, sinh con đẻ cái, tạo dựng gia nghiệp.
Trong lòng Địch Áo lại rất ảm đạm, hắn rõ ràng vì sao Tác Phỉ Á vui mừng, nhưng đó không phải là tương lai của hắn, thù cha mẹ chắc chắn phải báo, thù của Ngõa Tây Lý cũng phải đòi lại cho bằng được.
Ngõa Tây Lý đối xử với hắn như thế xem như đã dốc hết khả năng rồi, chẳng lẽ hắn có thể an tâm nhận lấy hết thảy mọi thứ của Ngõa Tây Lý, nhưng không làm gì cho Ngõa Tây Lý? Mặc dù mỗi lần hỏi Ngõa Tây Lý tình huống của môn sinh trước kia, Ngõa Tây Lý luôn luôn nhăn mày cau mặt buồn bực nên hắn không dám hỏi nhiều, nhưng trong lòng hắn đã xác định một mục tiêu, đó là phải giết chết cái tên làm cho Ngõa Tây Lý thống khổ như thế. Vì thế hắn không thể ở lại Khắc Lý Tư bình nguyên, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn phải đi xa.
Đoàn người Tái Nhân và Đường Ân chạy tới nơi làm cho trang viên vốn không lớn nhất thời lộ vẻ chật chội, Địch Áo và Tác Phỉ Á là chủ nhân bắt đầu bận rộn nhiều chuyện. Thế nhưng Tác Phỉ Á lại cực kỳ kinh ngạc vì Địch Áo cũng tham dự vào ba cái việc vặt như thế này, thậm chí còn chủ động đi ra nghênh đón Tái Nhân Hầu tước, ở trong trí nhớ của nàng, hình như Địch Áo không bao giờ cảm thấy hứng thú đối với chuyện này.
Chỉ có thể nói Tái Nhân đã đi một quân cờ vô cùng tốt, nếu như không phải lần đó Môn La đích thân đi ra biểu lộ tâm ý, Địch Áo sẽ không thể nhiệt tình đối với Tái Nhân đến mức đó. Người và người giao thiệp với nhau thật ra không có gì khác biệt với làm ăn, phải có qua có lại mới có thể dài lâu.
Tất cả mọi người đều là hạng người thông minh, có vài lời không cần phải nói quá rõ ràng, từ trên tư thái Địch Áo thể hiện đã có thể nói rõ vấn đề, sau đó Tái Nhân Hầu tước biểu hiện rất hài lòng, nụ cười trên mặt chưa bao giờ ngừng, giọng nói cũng bình dị gần gũi, không hề bày ra bộ dạng Hầu tước đại nhân.
Sau đó là đám người Lâm Tái từ từ chạy tới, ở trong một cái trang viên nho nhỏ này lại có thể tụ tập một lượng cường giả vô cùng đông đảo, cơ hồ bao gồm tất cả chiến lực cao cấp trên Khắc Lý Tư bình nguyên.
Sau khi Phật Lang Duy chạy trốn, đám đạo tặc ở quanh vùng đã an tĩnh hơn rất nhiều, phần lớn đều hành động theo quy tắc có sẵn, nếu quả thật có người nào mắt mù tai điếc có ý định chạy đến nơi đây cướp bóc một phen, đoán chừng đó sẽ là cơn ác mộng rất lớn đối với bọn hắn.
Buổi gặp mặt Ngõa Tây Lý tiến hành ở trong phòng kín của trang viên, đám người Địch Áo và Tác Phỉ Á không có tham dự, không phải là bọn họ không có tư cách, mà là không cần thiết.
Ngõa Tây Lý, Tái Nhân, Tây Cách Thụy Na và Đường Ân, mỗi người đại biểu cho thế lực một phương. Dĩ nhiên, ở tình thế hiện tại Địch Áo còn chưa tính là thế lực gì cả, nhưng nhờ có Ngõa Tây Lý tồn tại nên hết thảy không thành vấn đề, cái dạng thế lực gì có thể so sánh với một vị cường giả Thánh cấp đây?
Đối với đám người Tái Nhân thì được phép ngồi chung một chỗ nói chuyện với Ngõa Tây Lý đã là vinh quang lớn lao rồi. Nếu như đổi thành một vị Thánh giả xa lạ khác, bọn họ cũng không dám tùy tiện bái kiến như vậy, may là có Địch Áo tạo mối ràng buộc giúp cho thế lực các phương liên kết chung một chỗ, sáng tạo ra một cơ hội tốt đẹp cho tương lai.
Tái Nhân Hầu tước và Tây Cách Thụy Na đã ngồi vào vị trí lãnh đạo tự nhiên nắm chắc được thế cuộc trước mắt. Tái Nhân là người dã tâm bừng bừng, Tây Cách Thụy Na thì không cam lòng tiếp tục yên lặng, hai bên gặp gỡ cũng tương tự nhau.
Phỉ Tể Đại công trước giờ ngồi ở trên đầu Tái Nhân Hầu tước đã nằm liệt giường không dậy nổi, các Hầu tước lĩnh dưới tay hắn chắc chắn không chịu cô đơn, vì thế khói lửa nổi lên bốn phía bên trong lãnh địa. Thế cục Đại công lĩnh chuyển biến càng ngày càng xấu, lúc này Tái Nhân Hầu tước quan tâm chính là lựa chọn người kế nhiệm Đại công, dã tâm thuộc về dã tâm, Tái Nhân vẫn còn khả năng tự nhận biết bản thân không thể nào ngồi lên được cái ghế Đại công, nhưng mấy thứ này không thể làm trở ngại hắn tìm kiếm lợi ích cho mình từ chỗ đó.
Hậu đài sau lưng Tây Cách Thụy Na là Thánh Đế Tư thành, tranh đấu với các bộ tộc võ sĩ Vĩnh Đống băng xuyên rất lâu, các nàng thủy chung vẫn kiêng kỵ lãnh tụ Phù Y của Thủ hộ giả nhất tộc. Tuy nói Phù Y bây giờ đã chết nhưng chiến đấu với nhau nhiều năm như vậy, Tây Cách Thụy Na đã sớm biết rõ ràng mấy vị tộc trưởng như lòng bàn tay, nàng hiểu chỉ dựa vào lực lượng Thánh Đế Tư thành không thể nào đánh lui liên quân bộ tộc nổi, trừ phi các nàng dám hạ quyết tâm ngọc đá cùng tan.
Thế nhưng Tây Cách Thụy Na không thể chuyên quyền độc đoán trong chuyện này, nói cho cùng nàng chỉ là viện trưởng, không có quyền lực quyết định tương lai cho Thánh Đế Tư thành.
Mặc dù vị trí xuất phát của mấy thế lực không giống nhau, nhưng điểm mấu chốt là cùng nhất trí suy nghĩ làm sao có thể đả động Ngõa Tây Lý. Chỉ cần Ngõa Tây Lý nguyện ý xuất thủ, thế cục tất nhiên sẽ cải biến rõ ràng. Tái Nhân Hầu tước và Tây Cách Thụy Na cũng có thể đạt được thứ mình mong muốn.
"Ngõa Tây Lý tiên sinh, Địch Áo thật là may mắn khi có một vị đạo sư như ngài, người khác nhìn vào cũng phải cực kỳ ghen tỵ, chỉ qua thời gian nửa năm đã tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ. Ta nghĩ cho dù nói chuyện này ra ngoài, sợ rằng tất cả mọi người trên đại lục cũng không có một ai dám tin tưởng." Tái Nhân Hầu tước cười nói.
Ngõa Tây Lý cười cười không nói gì, quả thật là Địch Áo không gặp được Ngõa Tây Lý tuyệt đối sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay, có lẽ nhìn từ một phương diện khác, có được một đệ tử siêu quần bạt tụy như Địch Áo lại là niềm kiêu hãnh của Ngõa Tây Lý.
Nếu như không gặp Địch Áo, hiện tại Ngõa Tây Lý đang ở một địa phương xa lạ nào đó, âm thầm chờ đợi tính mạng của mình trôi qua rồi yên lặng chết đi, như thế cuộc đời của hắn xem như triệt để thất bại. Sau khi gặp phải Địch Áo, hết thảy mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, Địch Áo là hi vọng, là nơi ký gửi ước mơ của hắn, thậm chí có thể nói Địch Áo chính là tương lai của hắn.
Đây là nguyên nhân chính Ngõa Tây Lý đồng ý gặp mặt đám người Tái Nhân Hầu tước, mặc dù Địch Áo gia tăng thực lực rất nhanh nhưng căn cơ không vững, không có lực lượng đủ mạnh làm hậu thuẫn. Dưới tình huống này hắn rất dễ dàng bị kẻ khác để ý và rắp tâm hãm hại, chỉ tính riêng chuyện Địch Áo trong quãng thời gian không tới một năm đã tiến giai lên Cực Hạn võ sĩ đã đủ khiến người ta thèm thuồng rồi, nếu nói bên trong đó không có bí mật thì có ai chịu tin tưởng đây?
Nhờ có Ngõa Tây Lý tồn tại tự nhiên mọi chuyện đều dễ xử, không có người nào dám đánh chủ ý lên người Địch Áo, ít nhất ở trong khu vực Khắc Lý Tư bình nguyên là như vậy, nhưng một khi Ngõa Tây Lý biến mất thì sao? Cho nên Ngõa Tây Lý chuẩn bị trợ giúp Địch Áo xây dựng một cỗ thế lực cho riêng mình, ít nhất cũng phải có năng lực tự vệ.
"Ngõa Tây Lý tiên sinh, không biết ngài có nghĩ tới cây cao bóng cả, bay cao thì đón gió lớn hay không? Tốc độ Địch Áo lên cấp quá nhanh, ta nghĩ hẳn là đã có người chú ý điểm này, Tái Nhân Hầu tước âm thầm xoay chuyển đề tài từ từ đi vào chính đề.
"Ta dĩ nhiên đã suy nghĩ qua." Ngõa Tây Lý lẳng lặng nhìn sang Tái Nhân: "Cho nên chúng ta mới ngồi ở chỗ nầy."
Lời Ngõa Tây Lý nói có hàm ý quá rõ ràng rồi, mọi người cứ nói trắng ra đi, không cần thiết quanh co lòng vòng làm gì.
"Tốt, ta đành phải nói thẳng vậy." Tái Nhân cười nói: “Bên phía Phỉ Tể Đại công thì chúng ta đã triệt để đắc tội, nếu không phải tiên sinh kịp thời xuất hiện sẽ không biết kết quả biến thành cái dạng gì nữa. Chỉ sợ bản thân ta còn đứng được ở chỗ này hay không cũng khó nói, cách nhìn của ta là thay vì ngày đêm lo lắng Phỉ Tể Đại công trả thù, còn không bằng tiêu trừ triệt để cái tai hoạ ngầm này."
Trong lời Tái Nhân Hầu tước nói, thật ra người chân chính đắc tội Phỉ Tể là Địch Áo, chẳng những không hề kể công ngày đó Môn La động thân đi ra, ngược lại còn nói như trận xung đột này là vì Môn La tạo ra vậy.
Lấy lịch duyệt cao thâm như Ngõa Tây Lý tự nhiên có thể hiểu rõ kỹ xảo trong lời nói của Tái Nhân Hầu tước, không thể phủ nhận một điều, chính là ý tứ đồng dạng thông qua phương thức biểu đạt không giống nhau sẽ cho ra kết quả hoàn toàn khác hẳn.
Ít nhất Tái Nhân Hầu tước dùng phương thức này biểu đạt thành ý của hắn rất tốt.
"Dĩ nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta mà thôi, thế nhưng ta tin tưởng những người khác sẽ có ý nghĩ tương đồng."
"Không cần phải hỏi ta." Đường Ân Nam tước cười nói: "Đã là chuyện có liên quan tới Địch Áo, nếu như ta không xuất lực thì nữ nhi bảo bối của ta tuyệt đối không tha thứ cho ta đâu !"
"Bên phía ta cũng không có vấn đề, Tác Phỉ Á là niềm kiêu hãnh của Thánh Đế Tư học viện, chúng ta cũng nên xuất ra một phần lực. Nhưng có một việc khó giải quyết, đó là chỉ cần các bộ tộc bên kia một ngày không rút quân, Thánh Đế Tư thành cũng không thể xuất ra quá nhiều lực lượng." Tây Cách Thụy Na thản nhiên nói, trước đó nàng đã trải qua suy nghĩ vô cùng cẩn thận chỉnh sửa từng câu từng chữ, bởi vì những lời này khó tránh khỏi làm cho người ta có cảm giác uy hiếp.
Nhưng nàng cũng không nói quá sự thật, cho dù là trận chiến tranh đoạt khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, bên phía nàng chỉ có thể xuất động một vị phó viện trưởng mà thôi, Thánh Đế Tư thành phải lưu lại hơn phân nửa lực lượng giữ nhà.
Vì thế trải qua cân nhắc kỹ lưỡng, Tây Cách Thụy Na quyết định cứ nói thẳng nói thật, nàng tin tưởng người ta là một vị Thánh giả, tầm mắt hiển nhiên không thể nông cạn được. Chỉ có điều lời vừa ra khỏi miệng, nàng khó tránh khỏi lộ vẻ khẩn trương, cẩn thận quan sát Ngõa Tây Lý phản ứng.
Ngõa Tây Lý phảng phất nhìn thấu Tây Cách Thụy Na suy nghĩ chuyện gì trong lòng, mỉm cười nói: "Ngươi đang lo lắng cái gì đây? Cho dù ngươi không nói, ta cũng chuẩn bị đối phó mấy bộ lạc kia. Sau khi Địch Áo giết chết Phù Y, những tên kia đuổi theo Địch Áo mãi không tha, nếu để cho bọn họ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tìm tới nơi này."
Nghe Ngõa Tây Lý nói, Tây Cách Thụy Na như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, đây không phải là sự tình đơn giản, nếu Ngõa Tây Lý mở miệng, như vậy sẽ ý nghĩa liên quân bộ tộc coi như xong xuôi rồi. Theo lý thuyết nàng vốn nên cao hứng mới đúng, nhưng mà không biết tại sao, giờ phút này trong lòng Tây Cách Thụy Na lại mơ hồ nổi lên mấy phần cảm giác mất mác.
"Thế nhưng đối phó Phỉ Tể Đại công không phải là chuyện đơn giản, trước tiên chúng ta cần phải chuẩn bị rất nhiều chuyện, bây giờ phải dời lực chú ý của những bộ lạc võ sĩ kia sang hướng khác đã." Ngõa Tây Lý nhàn nhạt nói: "Còn nữa, các ngươi nghĩ tới điều gì không? Nếu như chúng ta thật sự phá hủy Đại công lĩnh sẽ đề cử ai trở thành chủ nhân lãnh địa đó?"
"Ta và Đường Ân Nam tước đã thương lượng qua." Tái Nhân Hầu tước nhìn sang Đường Ân, nhẹ giọng nói: "Người thích hợp hẳn là Tác Phỉ Á."
"Ngươi nói để cho Tác Phỉ Á làm Đại công tước?" Ngõa Tây Lý rất kinh ngạc, vốn tưởng rằng Tái Nhân Hầu tước nhiệt tâm như thế là muốn đưa mình ngồi lên vị trí kia.
"Không… không …không." Thấy vẻ mặt Ngõa Tây Lý biến hóa quá lớn, Đường Ân cuống quít phất tay lia lịa: “Hầu tước đại nhân, có phải lo xa quá hay không? Ta cảm giác… cảm thấy hơi ...."
"Ha hả, Đường Ân Nam tước, ngươi không rõ ràng chuyện tình bên phía Đại công lĩnh. Những tên Hầu tước ở dưới ngày ngày chém chết tranh đoạt địa bàn, bọn họ có tư cách gì ngồi lên vị trí Đại công? Hơn nữa năng lực Tác Phỉ Á ở trên Phất Lí Tư bình nguyên có người nào không biết? Bàn về thiên phú thi hành chính trị và kinh tế, ta nghĩ rằng các vị đang ngồi ở đây không có một ai làm tốt hơn nàng."
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: