Ôn chuyện? Duy Ni nhất thời ngẩn ra, sau đó lập tức có phản ứng, cười theo nói: "Vậy thì chúng ta chờ ngài ở bên ngoài."
Nhìn bóng lưng Duy Ni xoay người đi xuống thang lầu, nụ cười trên mặt Khố Kỳ dần dần thay thế bằng nét châm chọc.
“Mấy tên tự cho là đúng này, ai dà, ngay cả Lôi Mông cũng dám động? Đúng là một đám thanh niên không biết trời cao đất rộng. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu như ai cũng sợ phát sinh xung đột với Lôi Mông thì mình làm sao có việc để làm đây?”
Khố Kỳ khẽ thở dài, nếu muốn sống đơn giản cũng không khó khăn, nhưng nếu muốn sống tốt hơn, an toàn hơn, vậy thì không phải là một chuyện dễ dàng.
"Cưng ơi, sao rồi?" Nữ nhân kia ôm lấy Khố Kỳ từ phía sau lưng, dùng bộ ngực mềm mại nhe nhàng ma sát tấm lưng Khố Kỳ.
Khố Kỳ xoay người, khóe miệng lại đổi thành nụ cười đầy tà khí: "Có việc phải đi ra ngoài một bận, tắm rửa sạch sẽ chờ ta trở lại."
Vừa nói xong, Khố Kỳ đưa tay thọc xuống dưới người nữ nhân một vòng.
"Đáng ghét." Nữ nhân kia hờn dỗi giãy dụa thân thể, nhìn qua tựa hồ là đang cố gắng giãy dụa, nhưng trên thực tế kết quả lại làm cho bàn tay Khố Kỳ gần sát thân thể của mình hơn.
Đợi đến lúc Khố Kỳ đi ra khỏi tửu quán Mỹ Đức Ni Á, đám người Lý Tra Đức đã bắt đầu không nhịn được nữa. Nhưng nhìn thấy Khố Kỳ đi ra ngoài, không có người nào dám có oán trách nửa câu.
"Đi thôi." Khố Kỳ làm như không biết đến hai chữ ngại ngùng, có lẽ hắn nghĩ rằng hành vi để mọi người chờ đợi lâu như vậy là một chuyện đương nhiên.
Đoàn người đi thẳng tới tửu điếm Cách Lan Đặc, bọn họ vừa vào cửa đã có tiểu nhị chú ý tới. Càng làm cho người khác chú ý là bản thân Khố Kỳ, bọn tiểu nhị nhất thời biết có chuyện không tốt, vội vã phái người chạy đi bẩm báo lão bản.
Nghe tiểu nhị báo cáo, lão mập Cách Lan Đặc cảm thấy trước mắt biến thành một mảnh đen thui, đối với hắn ngày hôm nay không thể nghi ngờ là một ngày quá mức xui xẻo. Vốn nghĩ rằng mình bày ra một thủ đoạn nhỏ là có thể giải quyết ổn thỏa, ai biết được hết đợt sóng này lại nổi lên đợt sóng khác. Mặc dù không thể đắc tội Lôi Mông nhưng Khố Kỳ lại càng khó chọc. Trong lúc nhất thời Cách Lan Đặc vô cùng nhức đầu, nếu như đi trốn có thể giải quyết vấn đề, Cách Lan Đặc chắc chắn sẽ tìm một cái lỗ để chui vào. Nhưng hành động này rõ ràng không thể thực hiện được, nếu hắn dám không lộ diện, Khố Kỳ nổi hứng bất chợt phóng lửa đốt cháy rụi cả gian tửu điếm cũng không chừng.
"Các ngươi đặt phòng ở lầu mấy?" Khố Kỳ liếc sang Duy Ni.
Duy Ni lại đưa ánh mắt về phía Lý Tra Đức, lúc này Lý Tra Đức mới gãi gãi đầu, lúng túng nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm."
"Hay quá nhỉ?" Tuy nói thế nhưng Khố Kỳ vẫn gật đầu nói: "Được rồi, dù sao thời gian vẫn còn dài, chúng ta có thể từ từ đi tìm từng phòng một."
Đám người Lý Tra Đức cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bây giờ dang là giờ cao điểm, những người có tư cách ăn cơm ở chỗ này đều là quan to cao quý. Nếu Khố Kỳ thật sự xông vào từng phòng, số người đắc tội tuyệt đối không phải là số nhỏ, có lẽ chỉ có mỗi hắn mới dám kiêu ngạo như vậy thôi.
Cách Lan Đặc vội vã chạy tới vừa vặn nghe thấy câu nói sau cùng của Khố Kỳ, nhất thời bị dọa cho sợ đổ một thân mồ hôi lạnh. Nếu để cho Khố Kỳ làm như vậy, cái tửu điếm này của hắn cũng không cần tiếp tục mở nữa rồi, vì thế hắn cười cười nói: "Ngọn gió tốt lành nào đưa Khố Kỳ thiếu gia đến nơi này của ta vậy, ai da, ngài không thông báo sớm một tiếng để ta chuẩn bị trước."
"Báo ngươi làm gì?" Khố Kỳ cười tà nhìn Cách Lan Đặc: "Ta không tới dùng cơm, ta chuẩn bị tìm người gây phiền toái, thế nào? Ngươi chuẩn bị cùng đi với ta?"
"Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Cách Lan Đặc đưa tay lau mồ hôi trên đầu, dáng người cực kỳ khép nép, nói: "Khố Kỳ thiếu gia, ta thật sự không biết những người này là bằng hữu của ngươi, bằng không..."
"Bằng không thì thế nào? Lão Cách Lan Đặc, không phải là ta nói ngươi, mọi việc đều phải giảng đạo lý chứ!" Khố Kỳ cười híp mắt nói: "Ngươi nhìn đi, dù sao cũng là chúng ta đặt phòng trước đúng không? Ngươi làm như vậy là quá khi dễ người rồi?"
Giảng đạo lý? Cách Lan Đặc quả thực dở khóc dở cười, lúc bình thường ngươi khi dễ người khác tại sao không giảng đạo lý?” Vẻ mặt Cách Lan Đặc đau khổ như đưa đám, vội nói: "Như thế này, Khố Kỳ thiếu gia, ta lập tức dọn một phòng cho các ngươi, được không? Tất cả chi phí xem như ta trả."
Nụ cười trên mặt Khố Kỳ chợt biến mất tung tích, lạnh lùng ngó chừng Cách Lan Đặc: "Làm sao? Khố Kỳ ta không nổi ăn một bữa cơm? Còn cần ngươi tới tiếp tế ta?"
Cách Lan Đặc càng thêm khổ sở: "Đương… dĩ nhiên là không phải ý tứ này."
"Vậy thì tốt." Khố Kỳ thản nhiên nói: "Ta đã nói qua, mọi việc đều phải giảng đạo lý, cho nên chúng ta chỉ cần gian phòng kia. Lão Cách Lan Đặc, ngươi chuẩn bị dẫn chúng ta đi tới đó hay để ta tự đi tìm?"
Lúc này Cách Lan Đặc đã hiểu ra Khố Kỳ cố ý tìm đến Lôi Mông gây phiền toái, không nhịn ở ca thán trong lòng: “Các ngươi đấu với nhau thì dính dáng gì tới ta? Tự nhiên ôm phiền toái vào người.” Trái lo phải nghĩ một lát, Cách Lan Đặc cuối cùng vẫn phải cho ra quyết định, chậm chạp dẫn sát tinh Khố Kỳ đi lên lầu. Nói chung làm thế vẫn tốt hơn để tên này xông vào từng phòng một.
Mang theo đám người Khố Kỳ đi tới lầu ba sảnh khách quý, Cách Lan Đặc nhẹ nhàng gõ cửa, đồng thời suy nghĩ nên giải thích chuyện này với Lôi Mông như thế nào. Nhưng ngay lúc này Khố Kỳ đã trực tiếp đẩy cửa ra, nghênh ngang tiến vào.
Đám người Lý Tra Đức thì không có lá gan này rồi, tất cả đều đứng ở ngoài cửa khẩn trương nhìn vào trong phòng.
Đám người Địch Áo đang hàn huyên cao hứng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó không đợi bọn họ lên tiếng đã có người trực tiếp xông vào. Đám người Địch Áo nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Lôi Mông nhận ra Khố Kỳ trước tiên, sắc mặt liền trở nên khó coi. Lúc Cách Lan Đặc gõ cửa hiển nhiên là Khố Kỳ đã biết mình ở chỗ này, thế mà hắn vẫn dám xông vào như vậy, rõ ràng là không thèm đặt hắn vào trong mắt, Lôi Mông nhíu mày nói: "Mấy năm không gặp, ta phát hiện ngươi càng ngày càng thiếu lễ phép đó !"
Khóe miệng Khố Kỳ hơi nhếch lên, mở miệng nhàn nhạt: "Ta cũng rất muốn lễ phép, nhưng còn phải người đối diện là ai nữa!"
Lôi Mông cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói là ta không có tư cách kia?"
"Không không không, ta làm sao dám nói lời như thế chứ?" Khố Kỳ trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống, cười híp mắt nói với Lôi Mông: "Thật ra ta chỉ tới xem thế nào thôi, là ai lớn gan như vậy. Ngay cả phòng chúng ta đã đặt trước cũng dám tranh đoạt. Đúng là không nghĩ tới, thì ra là ngươi, mấy năm không thấy, ta phát hiện ngươi càng ngày càng có tiền đồ mà."
Vẻ mặt Lôi Mông trở nên nghiêm trọng, từ từ quay đầu nhìn về phía Cách Lan Đặc đứng ở ngoài cửa: "Hắn nói là sự thật?"
"Chuyện này..." Cách Lan Đặc khẩn trương xoa xoa hai tay vào nhau không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Mặc dù trong lòng hắn rõ ràng chuyện đặt phòng trước không có quan hệ gì tới Khố Kỳ, bằng không lúc ấy Lý Tra Đức sẽ không biết điều rời đi như thế. Nhưng hắn lại không dám nói ra ngoài, Khố Kỳ nhất định phải nói phòng này là "bọn họ" đặt trước, Cách Lan Đặc không có bất kỳ biện pháp nào phản bác, cũng có thể nói là không dám nói nghịch một câu nào.
Thấy vẻ mặt Cách Lan Đặc, rồi nhìn tới đám người Lý Tra Đức đứng ở ngoài cửa, Lôi Mông mơ hồ đoán được một điều gì đó. Nếu gian phòng này là Khố Kỳ đặt trước, Cách Lan Đặc sẽ không dám làm như thế. Nhưng vấn đề hiện tại là đã biết những người này hiển nhiên là người đã đặt phòng này trước, bất kể là ai tranh đoạt, chung quy vẫn có hiềm nghi ỷ thế hiếp người. Lôi Mông không muốn tự chụp lên đầu mình cái mũ không đẹp đẽ này.
Dĩ nhiên, lúc trước Lôi Mông tìm Cách Lan Đặc đòi phòng đã có chuẩn bị trước tình huống này, hắn tin tưởng Cách Lan Đặc sẽ có cách giải quyết chuyện nhỏ nhặt này, không để lộ tin này ra ngoài. Nhưng mà Khố Kỳ xuất hiện hiển nhiên là một việc ngoài ý muốn, tên này am hiểu nhất chính là cãi chày cãi cối, chuyện bé xé ra to. Lôi Mông thậm chí đã có thể đoán được phản ứng của bá phụ sau khi biết chuyện này, trong lúc nhất thời không khỏi cực kỳ nhức đầu.
"Lôi Mông huynh đệ, ngươi không muốn nói gì sao?" Khố Kỳ hăng hái nhìn Lôi Mông, hắn rất muốn biết đến tột cùng Lôi Mông sẽ làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Địch Áo vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt bỗng nhiên mở miệng nói: "Lôi Mông, không định giới thiệu vị bằng hữu này cùng chúng ta hả?"
Lôi Mông lúc này mới nhớ tới trước kia Địch Áo từng cố ý hỏi thăm hắn chuyện về Khố Kỳ, khi đó còn tưởng rằng hai người quen biết nhau. Nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn không có chuyện như vậy, hắn miễn cưỡng mỉm cười nói: "Đây chính là Khố Kỳ mà ta từng nhắc tới, hẳn là các ngươi đã nghe không ít chuyện của hắn rồi."
Khố Kỳ cười cười nói: "Ta có thể tưởng tượng ra, Lôi Mông huynh nói với các ngươi về hình tượng của ta ra sao rồi." Khố Kỳ vừa nói vừa chuyển ánh mắt quét một vòng qua đám người Địch Áo. Lúc nhìn thấy mấy nữ tử Tác Phỉ Á, ánh mắt hắn chỉ dừng lại một chút, sau đó lieenfe trở lại trên người Địch Áo. Mặc dù Địch Áo nói chen vào không thể giải quyết khốn cảnh dùm Lôi Mông. Nhưng không thể nghi ngờ đã cấp cho Lôi Mông một đoạn thời gian giảm xóc, bên cạnh Lôi Mông có những người như vậy từ lúc nào?