Thần Điển

Chương 250: Chương 250: Bảo vật vô giá .(1+2)






Một trường phong ba rồi cũng trôi qua, toàn bộ thành viên của hai đại gia tộc từng sống ở Thánh Đế Tư thành bị đuổi đi, tình cảnh già trẻ lớn bé dắt díu nhau quả thật vô cùng thê lương, nhưng không có bao nhiêu người đồng tình với bọn họ. Những người hiểu rõ nội tình đều rõ ràng thực lực các bộ lạc võ sĩ tương đương với Thánh Đế Tư thành. Nếu như không có cường giả Thánh cấp gia nhập liên minh, Thánh Đế Tư thành tuyệt đối không có khả năng thắng lợi dễ dàng như vậy, trước kia và cả sau này không biết sẽ có bao nhiêu người mất mạng trong chiến hỏa. Bởi vì hai gia tộc đã tự ý làm ngược theo xu thế tất yếu mới bị những gia tộc khác ở Thánh Đế Tư thành bài xích.

Giới bình dân thì không có suy nghĩ gì nhiều, kiến thức cũng nông cạn, bọn họ chỉ lo lắng ngày cơm hai bữa, đủ ăn đủ mặc là vui vẻ rồi, những chuyện cao xa thì để cho các đại gia tộc xử lý. Tầng lớp quý tộc có tầm mắt rộng rãi, kiến thức uyên bác nên lời nói tự nhiên luôn luôn đúng. Vì thế khi hai gia tộc rời khỏi Thánh Đế Tư thành, đa số những người xem náo nhiệt đều lộ ra thần sắc hả hê, dĩ nhiên điều này càng làm cho những thành viên gia tộc bị đuổi đi tức giận hơn, thù hận hơn.

Về phần hướng đi trong tương lai giữa các thế lực đã có Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng lo nghĩ rồi, không cần thiết để ngoài người biết làm gì.

Đám người Địch Áo được an bài ở lại trong Thánh Đế Tư học viện, trên một tòa tiểu lâu độc lập có thể nhìn bao quát toàn cảnh Thánh Đế Tư học viện.

Tuy nói là học viện nhưng diện tích của nó không khác gì thị trấn bình thường, ở bên trong đó thứ gì cần đều có, chỉ cần không quá nghèo thì mặc cho ngươi muốn ăn món gì, chơi thứ gì cũng không cần đi ra cửa, tất cả mọi thứ đều có ở ở chỗ này.

Thánh Đế Tư học viện được thành lập nhiều năm đã tạo ra danh tiếng nhất định trên đại lục, mỗi một kiến trúc trong học viện đều được thiết kế tỉ mỉ. Nhất là tòa tiểu lâu đám người Địch Áo đang ở, toàn bộ vật liệu cấu trúc là gỗ sam đặc biệt lấy từ rừng rậm ở trong Vĩnh Đống băng xuyên, loại gỗ sam này chẳng những cứng rắn không sợ mưa gió ăn mòn, hơn nữa khi bị ánh nắng chiếu sáng vào sẽ tản ra mùi thơm nhàn nhạt, nghe nói là có công hiệu an thần. Một khúc gỗ này nếu vận chuyển về hướng Nam đại lục sẽ có giá hơn ngàn kim tệ, bình thường chỉ dùng để chế tạo vật trang sức hoặc điêu khắc nho nhỏ, nhưng ở chỗ này lại trở thành tài liệu xây nhà, từ đó là có thể biết được tài lực của học viện mạnh đến mức nào..

Đám người Địch Áo tự nhiên không biết rõ ràng những điều này, bọn họ chỉ cảm thấy ở nơi này rất thoải mái, gian phòng bài biện đơn giản sạch sẽ, giường ngủ cũng mềm mại vừa đủ, mỗi lần nằm lên đó sẽ làm cho người ta phải rên rỉ sung sướng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Địch Áo thức dậy hơi muộn, vừa đi vào trong viện đã phát hiện Tác Phỉ Á đứng chờ từ sớm, hắn cảm thấy rất là kinh ngạc. Mấy ngày nay Tác Phỉ Á hông cần phải xử lý chính vụ Nam tước lĩnh nên có thời gian ngủ nhiều hơn, rời giường sớm như ngày hôm nay hẳn là việc cần bàn.

"Làm sao không gọi ta dậy?" Địch Áo mỉm cười hỏi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tác Phỉ Á.

"Ta sợ quấy rầy bọn họ." Tác Phỉ Á nghiêng đầu hỏi Địch Áo: "Tối hôm qua ngủ thế nào?"

"Rất tốt." Địch Áo hào hứng trả lời, mặc dù lúc bình thường Địch Áo cũng không quan tâm cảnh vật chung quanh đẹp hay xấu, chỉ cần có đủ địa phương tương đối ổn thỏa là hắn ngủ được rồi. Nhưng Địch Áo không thể không thừa nhận không khí nơi này quả thật quá thoải mái.

"Ta biết ngươi sẽ nói như vậy." Tác Phỉ Á cười cười: "Nhã Duy Đạt viện trưởng đối xử với các ngươi thật tốt, phải biết rằng ngay cả ta cũng chưa từng được ở nơi này lần nào."

"À?" Địch Áo chú ý tới ánh mắt Tác Phỉ Á ẩn chứa mấy phần hâm mộ tự nhiên lấy làm buồn cười nói: "Không có khoa trương như vậy chứ? Nếu nàng muốn vào ở đó thì trực tiếp nói với Nhã Duy Đạt viện trưởng là được rồi? Chẳng lẽ người ta có thể không đồng ý? Về phần lý do, ta sẽ nghĩ giúp cho."

"Là gì?" Tác Phỉ Á tò mò hỏi, chợt nhìn vẻ mặt Địch Áo có phần ranh mãnh, lập tức tỉnh ngộ bản thân không nên hỏi câu này mới đúng.

"Chúng ta là vợ chồng mà, dĩ nhiên phải ở cùng một chỗ, chẳng lẽ nàng không nghĩ như vậy sao? Lý do này đã đủ chưa?"

"Ta chưa có nghĩ tới." Tác Phỉ Á nhéo một phát vào hông Địch Áo rồi vội vã quay đầu sang nơi khác, nhưng cái cổ dần dần đỏ ửng đã nói lên tâm tình khẩn trương của nàng.

"Trước kia chưa nghĩ tới thì thôi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn kịp, nàng thấy chủ ý của ta thế nào? Có muốn ta nói với Nhã Duy Đạt viện trưởng một tiếng hay không?" Địch Áo cười nói, xem bộ dáng hắn nhất định không muốn tha Tác Phỉ Á rồi.

"Không được!" Tác Phỉ Á gấp đến độ cả mặt đỏ bừng, nàng quả thực không dám nghĩ nếu như Địch Áo chạy đi nói với Nhã Duy Đạt viện trưởng chuyện như vậy sẽ có hậu quả gì nữa, quá mất mặt rồi, sau này làm sao nàng còn dám ra đường nhìn bạn bè nữa chứ?

"Không được thì thôi." Địch Áo giả bộ tiếc nuối ngồi nhích lại gần Tác Phỉ Á, thì thào vào tai nàng: "Bằng không thì tối nay nàng chờ mọi người đi ngủ hết rồi len lén chạy tới?"

"Ta không thèm…" Tác Phỉ Á tức giận trợn mắt nhìn Địch Áo: "Chuyện này mà cũng nghĩ ra được, làm gì có nữ tử nào nửa đêm chạy vào phòng nam nhân chứ?"

"Ha hả." Địch Áo cười mị mị, nhưng hắn chưa kịp thưởng thức vẻ mặt Tác Phỉ Á bỗng nhiên phát giác phía sau có điểm khác thường, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy hai người Ca Đốn và Lôi Mông đang trợn mắt há mồm đứng ngay tại chỗ, bộ dạng hoàn toàn không dám tin tưởng.

Mặc dù lấy độ dày da mặt của Địch Áo cũng khó tránh khỏi lúng túng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, hiển nhiên hai người này đã nghe thấy mấy câu nói lúc nãy.

Tác Phỉ Á đã sớm xấu hổ nghiêng đầu qua một bên, có lẽ là đang tìm một cái lỗ để chui vào.

Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời giơ ngón tay cái ra trước mặt Địch Áo, vẻ mặt cực kỳ bội phục. Sau đó không đợi Địch Áo phản ứng, hai người nhanh chóng chạy về phòng, từ trong đó đột nhiên vang ra thanh âm hai người than thở: "Thật sự nhìn không ra !"

"Vậy thì có gì đâu? Người ta là vợ chồng mà."

Thanh âm Ca Đốn và Lôi Mông từ từ nhỏ bớt, nơi này lại khôi phục yên tĩnh như cũ, nhưng Tác Phỉ Á không thể nào bình tĩnh lại nổi, buồn bực cắn môi ngó chừng Địch Áo: "Lúc này ngươi đã hài lòng chưa?"

Bây giờ đến phiên Địch Áo không biết nên nói gì nữa.

Nửa giờ sau, mọi người xuất hiện ở trên bàn cơm, mặc dù biểu hiện của mọi người nhìn qua rất bình thường, nhưng không biết tại sao không khí lại có vẻ tương đối quái dị.

Ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ chậm rãi quét qua đám người Địch Áo, nàng cảm giác rất kỳ quái, hình như có chuyện gì đó mọi người đều biết, chỉ có một mình nàng không biết vậy.

"Các ngươi bị gì đó?" Y Toa Bối Nhĩ không nhịn được mở miệng hỏi.

"Không có gì hết." Địch Áo buồn bực trả lời, đàng hoàng ăn cơm của ngươi không tốt hay sao, quản nhiều chuyện làm gì.

Tác Phỉ Á cũng bất chấp ngượng ngùng, lập tức ngẩng đầu trợn mắt đe dọa Ca Đốn và Lôi Mông.

Ca Đốn và Lôi Mông bị Tác Phỉ Á uy hiếp liền ăn ý cúi đầu ăn uống thống khoái, không có ai thèm để ý tới Y Toa Bối Nhĩ.

Vẻ mặt quái dị của mọi người làm sao có thể lừa được Y Toa Bối Nhĩ thông tuệ, chỉ có điều nếu Địch Áo đã nói như vậy, nàng cũng không hỏi nữa, đành phải tạm đặt nghi vấn ở trong lòng.

"Đúng rồi, ta nhớ lại một việc." Địch Áo bỗng nhiên mở miệng nói, hắn nghĩ tới một biện pháp tốt để hành hạ Ca Đốn và Lôi Mông, ai bảo các ngươi phá hư chuyện tốt của ta, bây giờ phải chịu tội đi thôi.

Mọi người đồng thời ngừng động tác chờ Địch Áo nói tiếp.

"Y Toa Bối Nhĩ, tu luyện Thánh Đế Tư hồ có cấm kỵ gì không?"

"Không có cấm kỵ, chỉ là không thể cậy mạnh nóng lòng tu luyện ở nơi đó, không phải là thời gian càng dài càng tốt, gắng gượng chống đỡ chỉ sẽ tạo thành thương tổn cho bản thân mình."

"Vậy thì tốt." Địch Áo gật đầu nói: "Chúng ta có thể tới đó không?"

"Đương nhiên là có thể." Y Toa Bối Nhĩ cười nói: "Chỉ cần là ở trong phạm vi Thánh Đế Tư thành quản hạt, các ngươi muốn đi đâu cũng được."

Địch Áo tự nhiên rõ ràng những lời này Y Toa Bối Nhĩ biểu đạt thay Nhã Duy Đạt viện trưởng, vì thể mỉm cười cảm kích, sau đó nói với hai người Ca Đốn: "Dù sao nơi này cũng không còn chuyện của chúng ta, có muốn tới đó tu luyện không?"

Trực giác Ca Đốn cảm thấy không yên lòng với lời mời của Địch Áo, thế nhưng lời Y Toa Bối Nhĩ nói lại làm cho hắn rất hiếu kỳ: "Tạo thành thương tổn là có ý gì? Trong quá trình tu luyện còn có thể bị thương? Đại loại như đối luyện hả?"

Địch Áo đứng lên, hắn đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy tình cảnh chật vật của hai người này: "Không phải là đối luyện, các ngươi từng đi tới nơi đó rồi mà. Chỉ được cái hoàn cảnh an tĩnh hơn nơi này rất nhiều, cực kỳ thích hợp tu luyện."

Ca Đốn và Lôi Mông nhất thời sáng mắt, bọn họ đã buồn bực lâu ngày lắm rồi, nhiều mảnh vỡ tinh thần cực phẩm đặt ở trong viện Địch Áo mà bọn họ chỉ có thể đứng xa xa nhìn vào. Hết thảy là do bọn họ không có tấn thăng đến Cực Hạn võ sĩ, chỉ dựa vào bản thân tích góp từng tí nguyên lực lại có tốc độ quá chậm, rất khó lòng đột phá trong khoảng thời gian ngắn. Dĩ nhiên, Địch Áo là cái đồ biến thái không cần phải bàn luận làm gì, Ca Đốn và Lôi Mông đã liệt kê Địch Áo vào trong hàng ngũ ‘không phải con người’.

Nếu Địch Áo nói nơi đó thích hợp để tu luyện, vậy thì khẳng định không sai, về phương diện này Địch Áo không thể nào lừa gạt bọn họ.

"Thế nhưng phải đợi thêm vài ngày." Địch Áo nói: "Ta bây giờ có chuyện rất trọng yếu cần phải làm, ừ, các ngươi không được tới quấy rầy."

"Chuyện gì?" Lôi Mông hỏi tới.

"Sau này các ngươi sẽ biết." Địch Áo nhẹ giọng nói.

"Thần thần bí bí." Lôi Mông bất mãn nói, nhưng hắn không có ý định tiếp tục truy vấn.

Ở dưới ánh nến, Địch Áo đang cau mày suy tư, lát sau múa bút thành văn, mấy ngày qua Ngõa Tây Lý biểu lộ lời nói và cử chỉ làm cho hắn có cảm giác không tốt.

Chỉ cần có thời gian rảnh, Ngõa Tây Lý sẽ lập tức đi tìm hắn, đôi khi nói đến chuyện tình liên quan đến Nguyệt Ảnh đế quốc, đôi khi bàn luận đại sự, có lúc lại thăm dò những chuyện nhỏ nhặt. Ngõa Tây Lý không sợ làm phiền người khác, bất kể việc lớn việc nhỏ đều nói rất rõ ràng, trước sau không bỏ sót một chi tiết nào. Mấu chốt nhất chính là, Ngõa Tây Lý nói chuyện không thể nào nắm được đầu mối, một lát nói chuyện hiện tại, một lát quay trở về quá khứ, nghĩ gì nói đó, vô cùng đơn giản và chính xác.

Sau khi nói xong, hắn sẽ hỏi Địch Áo liên tục, chuyện gì nhớ chuyện gì không, quên thì hắn nhắc lại. Tình hình này diễn ra lần một lần hai thì không sao cả, nhưng số lần quá nhiều làm cho Địch Áo cảm thấy bất an, chẳng lẽ tình trạng Ngõa Tây Lý bết bát đến như vậy?

Vì thế Địch Áo biết mình nên làm cái gì đó, mặc dù thảm kịch trang viên bị hủy lúc nhỏ lưu lại trong lòng hắn một bóng ma. Hiện tại chỉ có mỗi Ngõa Tây Lý lo lắng hết lòng với hắn, một lão nhân giao ra tất cả mọi thứ mà hắn không thể tin tưởng, vậy thì hắn còn có thể tin tưởng ai đây?

Vào lúc này, Địch Áo đang căn cứ theo trí nhớ của mình viết lại Thần Điển, mặc dù đây là bảo điển đại biểu cho ý nghĩa nguyên lực sâu xa nhất được truyền thừa từ Thần Vực, nhưng nội dung trong đó không chỉ có một người viết. Bởi vì từng chương tường hồi đều có lời bình, tâm đắc trong tu luyện thường xuyên xuất hiện mâu thuẫn lẫn nhau, trước sau vẫn có chỗ không đồng nhất.

Địch Áo suy đoán Thần Điển là do cường giả có lực lượng cao nhất hoặc đời thứ nhất ghi chép lại tâm đắc, kinh nghiệm và thể ngộ của bản thân thành nhật ký, trải qua người đời sau không ngừng bổ khuyết, thu nhận những điểm hữu ích rồi chỉnh lý mới biến thành một quyển sách tạp lục như thế này.

Hơn nữa Thần Điển chứa nội dung rất rộng lớn, cho dù là giai đoạn Cực Hạn võ sĩ cũng được miêu tả và bình luận mười mấy tờ, thế nhưng từ hàng rào cuối cùng cho tới khi đột phá Thần Giác Luân, dẫn phát hiệu ứng, tâm đắc, cảm ngộ lại chiếm hơn phân nửa quyển sách.

Có thể nói Thần Điển không phải là bí kiếp dành cho Địch Áo, ít nhất là ở giai đoạn hiện nay. Mặc dù hắn bắt đầu tu luyện từ nhỏ, nắm giữ tâm pháp hữu hiệu nhất, chính xác nhất trên đại lục, nhưng vẫn không thể trở thành Thiên Phú võ sĩ, mãi cho đến lúc Ngõa Tây Lý xuất hiện mới kéo Địch Áo ra khỏi cõi mông lung.

Trước kia hắn chỉ cố gắng nhớ kỹ nội dung Thần Điển, bởi vì cảnh giới và lĩnh ngộ không đủ nên không thể rõ ràng nhiều thứ, bây giờ tranh thủ sao chép lại một bản cho Ngõa Tây Lý, xem như ôn tập lại một lần nữa, suy tư cặn kẽ hơn trước, từ đó hắn phát hiện ra một vấn đề.

Ngõa Tây Lý nói Thần Vực cực kỳ chán ghét những người phá vỡ quy định có sẵn, cho nên ghét luôn những người nắm giữ Hợp Kích Kỹ và Diễn Sinh bí kỹ. Vì thế bọn họ tìm mọi cách chèn ép, tức cười nhất chính là thậm chí bọn họ còn nói Thần Vũ Giả buông thả Hợp Kích Kỹ sẽ dẫn phát thiên địa nguyên lực dị biến gây ra Đại Tai Biến lần thứ hai.

Ngõa Tây Lý nói Thần Vực là vì ghen tỵ và sợ hãi mới làm như vậy, ví như Thần Vũ Giả Tháp Sâm Đặc và Lai An dưới trướng Quân Đồ Minh. Nếu như tách ra chiến đấu, bọn họ không có cách nào tạo thành uy hiếp đối với Thần Vực, chỉ cần xuất động hai Thần Vũ Giả đối phó bọn họ là đủ rồi, hai người không được thì có thể xuất động bốn, bởi vì Thần Vực luôn luôn chiếm cứ ưu thế về phương diện siêu cấp chiến lực. Thế nhưng, một khi để cho Tháp Sâm Đặc và Lai An hợp lực thả ra cấm kỹ Diệt Tuyệt, một đám Thần Vũ Giả của Thần Vực cũng chỉ có thể tranh nhau chạy trốn, không có người nào dám chính diện đối kháng. Điều này có ý nghĩa ưu thế vốn có của Thần Vực đã bị đánh vỡ.

Địch Áo phát hiện không phải tất cả cường giả Thần Vực chủ trương chèn ép Hợp Kích Kỹ và Diễn Sinh bí kỹ, cũng có người muốn tìm hiểu và đề cao về phương diện đó. Dĩ nhiên nhóm người đó không thể đại diện cho nhánh chủ lưu, bên trong Thần Điển chỉ ghi chép lại vài dòng mà thôi.

Tuy nhiên lời nói của nhóm người kia cũng ảnh hưởng đến thượng tầng Thần Vực, cho nên Thần Điển cũng ghi chép pháp môn tu luyện Hợp Kích Kỹ và Diễn Sinh bí kỹ. Mặc dù đám người ghi chép vẫn chán ghét Hợp Kích Kỹ và Diễn Sinh bí kỹ, vừa ghi chép vừa chửi bới, nói đi nói lại tầm quan trọng của nguyên lực một cách cường điệu. Nhưng bọn họ vẫn là người tâm chính ngay thẳng, nội dung ghi chép trong đó rất hoàn thiện, nếu không như thế, Địch Áo không thể hướng dẫn Ca Đốn và Lôi Mông buông thả Diễn Sinh bí kỹ.

Viết từ xế chiều đến buổi sáng ngày thứ hai, hao phí chừng hai mươi canh giờ, Địch Áo cuối cùng đặt dấu chấm tròn, thở dài một hơi.

Hắn không biết những thứ này có bao nhiêu tác dụng đối với Ngõa Tây Lý, chỉ tận lực làm mà thôi, ngoại trừ Thần Điển ra, hắn thật sự không biết nên làm gì trợ giúp Ngõa Tây Lý.

Dĩ nhiên Địch Áo chỉ sao chép tâm đắc, kinh nghiệm, …vân …vân, ở nửa phần sau. Còn những pháp môn tu luyện bí kỹ, cách thức tu luyện của nửa phần trước hẳn là không có ý nghĩa gì đối với Ngõa Tây Lý. Người ta là lão sư của hắn, chẳng lẽ hắn muốn dạy ngược lại Ngõa Tây Lý?

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, thanh âm Tác Phỉ Á từ bên ngoài truyền vào: "Địch Áo?"

"Vào đi." Địch Áo nhẹ giọng nói.

Tác Phỉ Á ôm An Kỳ Nhi tiến vào trong, phía sau còn có Ngã Lệ, tầm mắt Tác Phỉ Á rơi vào trên người Lao Lạp không khỏi thở dài một tiếng, thanh âm của nàng tràn đầy bất đắc dĩ.

Trước khi Địch Áo sao chép Thần Điển từng dặn dò không được để ai tới quấy rầy hắn, nhưng mà lời của hắn không có biện pháp ngăn cản Lao Lạp. Bởi vì Lao Lạp nghe không hiểu, bởi vì Lao Lạp chỉ muốn làm chuyện nàng thích, nếu nói tú tài gặp phải binh dù có nói trời nói biển cũng vô dụng, cảm giác của Địch Áo và Tác Phỉ Á chính là như vậy.

Giờ phút này, Lao Lạp nằm gục bên chân Địch Áo giả vờ ngủ say, tiểu Miêu Tử lại nằm ngủ bên cạnh nàng, bảo lên giường ngủ? Chuyện này liên quan đến vấn đề đạo lý rồi, ai có khả năng nói lý với Lao Lạp đây?

Tựa hồ là bị Tác Phỉ Á làm thức tỉnh, Lao Lạp mở hai mắt mơ mơ màng màng nhìn tới Tác Phỉ Á, sau đó lại tiếp tục gục đầu xuống ngủ ngon lành.

"Xong chưa?" Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói.

"Ừ, vừa xong." Địch Áo gật đầu.

"Không phải là ta phiền ngươi chứ?" Tác Phỉ Á cười nói: "Là An Kỳ Nhi làm ầm ĩ đòi gặp ngươi."

"Địch Áo thúc thúc, ôm một cái." An Kỳ Nhi mở miệng rất đúng lúc.

Địch Áo mỉm cười đi tới, đưa tay nhận lấy An Kỳ Nhi, khẽ hôn trên mặt An Kỳ Nhi một cái, nói: "Tiểu bảo bảo của chúng ta tới rồi hả, có nhớ ta không? Ngươi tới lúc nào?"

"Sáng sớm đã tới." Ngã Lệ vội vàng nói.

"Sáng sớm?" Địch Áo giật mình: "Chạy vội vã như vậy sao, lại đi đường ban đêm? Thân thể các ngươi làm sao chịu được?"

"Làm sao ngươi hiểu được cái tâm của mẫu thân?" Tác Phỉ Á cười nói: "Nói cho ngươi biết một tin tức tốt, An Kỳ Nhi đã thông qua khảo nghiệm, ngày mai nàng sẽ chính thức trở thành học viên Thánh Đế Tư học viện, à, cũng là học viên nhỏ tuổi nhất Thánh Đế Tư học viện từ trước tới nay."

"Nàng không có nhờ Lâm Tái đạo sư giúp đó chứ?" Địch Áo nói, hắn cũng hơi bận tâm vấn đề này. Nếu như An Kỳ Nhi không có tư cách trở thành Giác tỉnh giả, miễn cưỡng đưa nàng tiến vào Thánh Đế Tư học viện cũng không phải là chuyện tốt, người khác còn tạm được, duy chỉ có An Kỳ Nhi là không được, bởi vì lòng tự ái của con nít rất dễ bị tổn thương.

"Chàng nghĩ thế nào?" Tác Phỉ Á liếc sang Địch Áo, mỉm cười nói: "Không biết là An Kỳ Nhi có thiên phú vô cùng tốt hả? Vì tranh giành An Kỳ Nhi, Lâm Tái đạo sư và Mai Đề Na đạo sư vừa ầm ĩ một trận đó."

"Đúng đó, đúng đó !" Ngã Lệ gật đầu lia lịa, mặt mày tràn đầy hứng khởi, nữ nhi duy nhất được coi trọng cho nên nàng cảm thấy rất tự hào.

"Lâm Tái đạo sư cũng gây lộn với người khác?" Địch Áo cười cười nói: "Mai Đề Na đạo sư trở về chưa? Tuyết Ny đâu?"

"Nàng vừa trở lại đã tìm ngươi khắp nơi." Nụ cười của Tác Phỉ Á có vẻ hả hê: "Ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lấy tính cách Tuyết Ny chắc chắn sẽ dây dưa ngươi, cho đến khi nàng chân chính đánh thắng ngươi mới thôi."

"Đây cũng là chuyện ta cần." Tầm mắt Địch Áo chuyển lên không trung, vuốt ve mái tóc An Kỳ Nhi: "An Kỳ Nhi, ngày mai sẽ phải học tập với các ca ca, tỷ tỷ, có sợ không? Nếu như bị ăn hiếp, bị sỉ nhục thì làm sao bây giờ?"

"Đánh !" An Kỳ Nhi dùng sức lắc lư quả đấm nhỏ, hai mắt trong sáng có thần bỗng nhiên rực sáng, khí chất vương giả đến từ kinh nghiệm. Kể từ khi trở thành con gái nuôi Tác Phỉ Á, những lúc đánh nhau nàng chưa bao giờ thua, những đứa con nít ở trong trang viên đều phải cam bái hạ phong, tự nhận làm lính hầu mang nước cho nàng. Hơn nữa, nàng còn có một trợ thủ phi thường cường đại, đó là tiểu Miêu Tử, ít nhất ở trong trang viên An Kỳ Nhi tuyệt đối là nhân vật oai phong một cõi. Chỉ cần nàng chống nạnh, nổi giận quát một tiếng lập tức cả đám tướng sĩ câm như hến, không dám nói câu nào.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.