Địch Áo uống sạch một ngụm cạn sạch chén rượu, từ từ đặt cái chén xuống bàn, có lẽ đối phương cho rằng hắn nổi tính trẻ con, nói nhảm, hoặc là bộc phát ủy khuất bị đè nén đã lâu, nhưng hắn không có rảnh đi làm những chuyện dở hơi như thế.
Mục đích thực sự của Địch Áo là từng điểm từng điểm tiến sát, thử dò xét thái độ đối phương, xem khả năng tha thứ sâu cận ra sao, dò xét điểm mấu chốt của đối phương. Địch nhân Thần Vực là Quân Đồ Minh, Ngõa Tây Lý là kẻ thù Quân Đồ Minh, kẻ thù giết hại cha mẹ hắn là Cường Nạp Sinh cũng chạy trốn tới Nguyệt Ảnh đế quốc. Dưới tình huống như vậy, hắn hy vọng có thể tìm ra một con đường cùng tồn tại.
"Mặc dù ta không muốn phải quay về, nhưng ta đang sống rất khỏe, tại sao ta phải trở về cái nơi có tình cảnh rất lúng túng.” Địch Áo nhẹ giọng hỏi.
"Kẻ bại không được phép nói đến dũng khí, không phải sao?"
Tinh thần lão nhân kia rung lên, từ lúc nói chuyện với nhau cho tới nay, đây là lần đầu tiên Địch Áo lộ vẻ hứng thú đối với thế lực bọn họ, coi như là một điềm tốt vậy.
"Lan Bác Tư Bản đại nhân bại bởi Quân Đồ Minh, cho nên rất nhiều cường giả may mắn còn sống sót trong trận chiến đó không tin tưởng đại nhân nữa. Cho dù Sư Tâm Vương - Hoắc Phu Mạn một mực bồi dưỡng cái tên giả mạo kia, còn có bên phía Thiên Không Thành nữa. Những cường giả khác cũng chạy tới dựa vào Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn hoặc Thiên Không Thành, bọn họ không nghĩ rằng Thần Vực còn có hi vọng, nếu muốn rửa sạch thù hận và sỉ nhục bị phá hủy gia viên, chỉ có thể dựa vào lực lượng Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn và Thiên Không Thành. Bây giờ lực ảnh hưởng của Nguyên lão hội càng ngày càng nhỏ, ài…"
"Ta vẫn chưa rõ ràng lắm." Địch Áo nói, thật ra hắn đã hiểu nhưng vẫn muốn đạt được nhiều tin tức hơn.
"Cho dù Lan Bác Tư Bản đại nhân công khai thân phận của ngươi, ngươi cũng sẽ gặp phải chất vấn đến từ bốn phương tám hướng." Lão nhân kia nói rất chậm: "Trừ phi ngươi có thể lập nhiều công lớn cho Thần Vực."
“Công lớn?” Địch Áo mỉm cười nói: "Nói cách khác, nếu ta nghĩ muốn trở về Thần Vực nhất định phải làm ra một đại sự nào đó để lấy lòng các ngươi?"
“Không phải là lấy lòng ai, Địch Áo, ngươi là hậu duệ Bất Hủ Vương, có được Bất Hủ truyền thừa, sự xuất hiện của ngươi, hành động của ngươi nhất định phải dẫn đến oanh động to lớn ở trong Thần Vực. Như vậy mới không thẹn với vinh quang đời trước.” Lão nhân kia nghiêm mặt nói: "Bây giờ, cơ hội đang ở trước mắt ngươi."
"Cơ hội gì?" Địch Áo thản nhiên nói.
"Giết Phong Ngân!" Trong mắt lão nhân kia bắn ra một tia tinh quang tràn đầy sát khí: "Nguyên lão hội phái thích khách tới đã ở gần Hầu tước lĩnh, nhưng Nguyên lão hội phải khẩn cấp đình chỉ hành động. Mặc dù bọn họ có vài phần nắm chắc giết chết Phong Ngân với lực lượng ở thời kỳ suy thoái. Nhưng phần công lao này không thuộc về bọn họ, chỉ có thể thuộc về ngươi và phải thuộc về ngươi."
Địch Áo không nói gì, chỉ lẳng lặng xoay cái chén rượu trong tay.
Lão nhân kia mở to mắt ngó chừng Địch Áo, chuyện Phong Ngân chiếu cố Địch Áo đã không tính là bí mật, rất nhiều người đều biết. Nhờ có Phong Ngân dốc lòng dạy dỗ Địch Áo mới có tiến cảnh thần kỳ như thế. Hắn cho là Địch Áo nhất định sẽ lộ ra thần sắc không đành lòng, căm tức, thậm chí là phất tay áo lập tức rời đi. Sau đó hắn có thể ngăn cản Địch Áo, nói ra tất cả tội lỗi Phong Ngân trước kia từng phạm phải, hủy diệt Phong Ngân chính là hình tượng anh hùng trong lòng vô số người.
Nhưng mà hắn ngó chừng Địch Áo hồi lâu, rồi triệt để thất vọng." Địch Áo không có một chút phản ứng, tựa hồ không thèm để ý bất kỳ chuyện gì, trên người hắn tản ra hơi thở bình thản, cảm giác lạnh lẽo sâu tận xương tủy khiến cho người ta hít thở không thông.
Thật lâu sau, Địch Áo rốt cuộc nói: "Lan Bác Tư Bản ở đâu?"
"Đại nhân đang ở trong sa mạc Hỏa Diễm, sa mạc táo bạo có thể che dấu khí tức của đại nhân." Lão nhân kia nói.
"Ngày mai ta sẽ đi gặp hắn." Địch Áo nói, đánh chết Phong Ngân tuyệt đối có thể làm cho đại lục chấn động. Đối phương muốn tặng công lao này cho hắn, không tồn tại âm mưu hay lợi dụng gì hết. Lấy thực lực trước mắt của hắn chỉ có thể tạo ra tác dụng cực kỳ bé nhỏ. Hành động thành khẩn như thế có ý nghĩa Lan Bác Tư Bản ôm kỳ vọng cực cao đối với hắn, hoặc có thể nói là hy vọng Bất Hủ truyền thừa sẽ nhờ hắn phát triển. Vì thế hắn không phải lo lắng khi đi gặp một vị Thần Vũ Giả địch ta không rõ kia.
Phía trước chính là cửa lớn Hầu tước phủ, Địch Áo ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thân ảnh cô tịch đứng ở một góc tường thành. Tiếng gió thổi vạt áo không ngừng bay phần phật, nhưng sống lưng người đó rất thẳng, toàn thân không hề dao động tựa hồ đã dung nhập vào tòa thành vậy.
Không biết tại sao khi thấy thân ảnh Ngõa Tây Lý, cảm giác mông lung vẫn quanh quẩn trong lòng hắn, cái áp lực nặng nề kia đột nhiên không cánh mà bay. Địch Áo nở nụ cười, bước vào Hầu tước phủ trực tiếp đi thẳng tới chỗ Ngõa Tây Lý.
Hơn nửa năm qua, phần tín nhiệm ở giữa hắn và Ngõa Tây Lý đang từ từ gia tăng, thậm chí có thể nói phần tín nhiệm này đã vượt qua thân phận thế tục, trận doanh ...vân...vân hạn chế. Địch Áo là hậu duệ thành viên trọng yếu của Thần Vực, điểm này là không thể nghi ngờ. Ngay từ lúc hắn đưa Thần Điển ra thì Ngõa Tây Lý đã đoán được. Còn Ngõa Tây Lý có hung danh hiển hách trên đại lục làm cho người nào nghe thấy cũng phải sợ hãi, Nhưng Địch Áo lại không sợ Ngõa Tây Lý, tràn ngập trong lòng hắn chỉ có cảm ơn, có tôn kính, hắn cần gì phải sợ nhỉ?
Bước lên thang đá hình xoắn ốc, Địch Áo chậm rãi đi tới đỉnh tường thành, đứng ở phía sau Ngõa Tây Lý.
"Đứng ở chỗ này dõi mắt nhìn xuống cả tòa thành, ngươi có cảm giác gì?" Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói.
Địch Áo tiến lên trước mấy bước nhìn xuống phía dưới, người đi đường dưới phố trở nên nhỏ bé, xe cộ lui tới cũng chỉ như những món đồ chơi. Tựa hồ toàn bộ thế giới đã bị rút nhỏ lại, còn bản thân mình lại to lớn hơn gấp nhiều lần. Cảm giác này giống như một người khổng lồ từ trên cao nhìn xuống, chỉ một ánh mắt là có thể quyết định sinh mạng chúng sinh mịt mờ.
"Rất an tĩnh, có cảm giác thoát khỏi thế gian hư ảo." Địch Áo nhẹ giọng trả lời.
"Không chỉ là an tĩnh, ngươi sẽ có cảm giác bao quát hết thảy vùng trời này, mảnh đất này, và những con người đang sống trong đó." Ngõa Tây Lý cười cười: “Ngươi nên thường xuyên đến chỗ này đứng một lúc, nó có thể bồi dưỡng tự tin của ngươi, rèn luyện dũng khí không biết sợ hãi.” Địch Áo đột nhiên nhớ tới lời Ngõa Tây Lý trước kia từng nói: “Đây cũng là pháp môn tu luyện của Quân Đồ Minh đại đế?"
"Ừ, không thể không thừa nhận, hắn đã dạy ta rất nhiều rất nhiều thứ." Ngõa Tây Lý từ từ gật đầu: "Nhưng mà con người không thể lúc nào cũng đắm chìm vào trong tâm thái như vậy. Làm thế linh hồn của ngươi sẽ từ từ trở nên cứng ngắc, khô héo. Thế giới cần phải có ban ngày và đêm tối đan xen, con người cũng vậy, ngẫm lại xem, nếu như mặt trời trên đầu chúng ta vĩnh viễn không lặn, thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì? Biển rộng sẽ sôi trào, rừng rậm sẽ bốc cháy, động đất khắp nơi. Nguyên lực trong không gian vốn đã đạt tới trình độ thăng bằng sẽ bị nhiễu loạn. Hỏa nguyên lực cuồng bạo sẽ trở thành chúa tể, tất cả tính mạng từ từ biến mất, thế giới này không còn một chút sinh cơ."
Địch Áo lẳng lặng nghe không dám nói chen vào.
"Vì thế mỗi lần ta đứng ở chỗ này tu luyện một đoạn thời gian sẽ trở lại thế giới trần tục ầm ĩ kia, nói chuyện tán gẫu với những người, hoặc là đùa giỡn đám tiểu tử các ngươi. Tận lực làm cho mình quên mất an tĩnh lúc trước, còn có cảm giác đơn độc nữa." Ngõa Tây Lý thở dài một hơi: "Tính mạng vốn cần rất nhiều màu sắc để xoa dịu. Quân Đồ Minh. Quá mức chuyên chú, nói ra thì cũng thật hoài niệm hắn trước kia, thong dong, rộng lượng, cơ trí, có ý chí vô cùng kiên cường. Mỗi lần chúng ta gặp phải khốn cảnh, chỉ cần nhìn thấy hắn là chúng ta lại tràn đầy lòng tin, nhưng bây giờ Quân Đồ Minh đã biến thành một người hoàn toàn khác. Trước kia ta chỉ cảm thấy hắn càng lúc càng trở nên đáng sợ, nhân cách của hắn tiếp cận hư vô an tĩnh trong thời gian quá lâu, vì thế nhận thức đã hoàn toàn bị bóp méo."
Địch Áo cũng thở dài một hơi, Quân Đồ Minh có thể làm cho Ngõa Tây Lý cam tâm tình nguyện bị sai khiến, chắc chắn phải có uy năng để hắn ngước cổ nhìn lên. Nhưng Ngõa Tây Lý tuyệt đối không bao giờ khuất phục trước sức lượng, để cho Ngõa Tây Lý hoài niệm là những thứ khác.
"Có lẽ Quân Đồ Minh cho rằng đây là con đường mà chúa tể phải đi qua, cho nên hắn nhận thấy được không đúng cũng không nguyện ý quay đầu lại. Quên đi, không nói mấy chuyện này!" Ngõa Tây Lý chợt cười híp mắt nhìn sang Địch Áo: "Ngươi mới gặp chuyện gì khó xử hả? Lúc nãy mặt mày ngươi có vẻ rất nặng nề."
"Ừ." Địch Áo ngập ngừng nói: "Người của Thần Vực đã tìm được ta."
"À?" Ngõa Tây Lý hơi kinh ngạc, trên thực tế đây là chủ đề hắn và Địch Áo không thể nói với. Bởi vì song phương ít nhiều đều có chỗ cố kỵ, không nghĩ tới hôm nay Địch Áo lại chủ động đẩy ra: "Hắn có xưng tên không?"
"Không." Địch Áo nói: "Hắn chỉ nói cho ta, Nguyên lão hội Đại nguyên lão Lan Bác Tư Bản đang ở sa mạc Hỏa Diễm chờ ta