Thần Điển

Chương 140: Chương 140: Chuẩn bị kế hoạch






Chỉ là một cước đã đoạt một tính mạng, tâm tình nhóm võ sĩ nhất thời chìm xuống đáy cốc, địch nhân như thế hiển nhiên không phải là bọn hắn có thể ứng phó nổi. Các võ sĩ khẩn trương ngó chừng Địch Áo ở trên không trung, vội vàng rút đao kiếm bên hông ra, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới dũng khí, mà là phản ứng theo bản năng. Nếu như Địch Áo bây giờ hô to một tiếng, kẻ nào hạ vũ khí không giết, đoán chừng bọn hắn nhất định sẽ lập tức ném binh khí xuống đầu hàng.

Đáng tiếc là Địch Áo không có ý định lưu lại người sống, bọn hắn nhất định phải chôn cùng Hoắc Hoa Đức.

"Ai đang la loạn đó?" Hoắc Hoa Đức bị tiếng thét chói tai kia làm cho thức tỉnh, thật vất vả mới ngủ được không ngờ lại bị cắt đứt lần thứ hai, trong cơn phẫn nộ tột cùng, hắn thò đầu ra khỏi buồng xe mắng to: "Cố tình không cho lão tử ngủ đúng không? Các ngươi là một đám phế vật."

Hoắc Hoa Đức còn chưa nói hết liền phát hiện thủ hạ của mình không có một ai nhìn lại mình, toàn bộ võ sĩ đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời, đao kiếm cầm chắc trong tay, tình thế rõ ràng là kiếm bạt nỗ trương không khỏi nuốt lời trong miệng ngược trở vào. Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thấy thân hình Địch Áo y như một mũi tên nhọn từ trên không trung bắn xuống, nhất thời sợ hãi rú lên quái dị, thụt đầu vào trong buồng xe.

Hai luồng quang mang nhàn hạt thoáng hiện trong tay Địch Áo, rồi lao xuống phía dưới nhanh như tia chớp, khi đến gần nhóm võ sĩ bỗng nhiên nổ tung bắn ra vô số đạo quang ảnh, công kích giông gió bão mưa rào chém tới nhóm võ sĩ.

Có võ sĩ còn không kịp phản ứng đã bị quang ảnh xuyên qua cơ thể, đợt công kích qua đi lưu lại một chùm huyết vụ đỏ tươi, một số võ sĩ động tác mau hơn thì nhảy xuống lưng ngựa, cố gắng dùng thân thể chiến mã che chở, nhưng sự thật chứng minh hết thảy chỉ là phí công. Đối diện với Địch Áo thả ra Diễn Sinh bí kỹ, cho dù là người hay ngựa, tất cả đều bị đục ra một lỗ thủng xuyên suốt, không có người nào may mắn thoát khỏi. Sau khi Phong Nhận xuyên thấu thân thể chiến mã, vẫn còn thừa lực nhập vào bên trong cơ thể bọn họ.

Thanh âm bi thảm liên tiếp vang lên, một mùi huyết tinh nồng đậm tràn ngập không gian, mấy gã võ sĩ không bị đánh trúng bộ vị trí mạng thống khổ lăn lộn dưới mặt đất, người bị chết chỉa hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời, tựa hồ đang chất vấn ông trời rốt cuộc chuyện này là vì cái gì?

Trong nháy mắt, tiếng kêu than văng khắp đất trời.

Sau đợt nổ ầm ầm mấy tiếng, Địch Áo trực tiếp đạp nát nóc xe ngựa, rơi vào trong xe, người đánh xe ngựa chấn kinh vừa sợ hãi la hét vừa cắm đầu chạy như điên.

Hoắc Hoa Đức nơm nớp lo sợ co người núp trong góc buồng xe, ánh mắt hoảng sợ nhìn tới Địch Áo. Hắn thật sự không rõ tại sao đối phương rõ ràng đã bỏ qua cho hắn, bây giờ lại đuổi theo đến nơi đây?

Địch Áo đưa tay nắm lấy Hoắc Hoa Đức, đạp mạnh chân lấy đà nhảy ra ngoài, tiện tay vứt Hoắc Hoa Đức xuống đất.

"Địch Áo, chờ một chút, chúng ta có phải còn có chỗ hiểu lầm?" Hoắc Hoa Đức thấy thi thể trải đầy bốn phía liền sợ hãi tê liệt toàn thân, cơ hồ khí lực bò dậy cũng không có.

"Không có hiểu lầm, ta chỉ hỏi ngươi một câu, muốn chết hay muốn sống?" Địch Áo tiện tay nhặt một thanh trường kiếm lên, đứng ở trước người Hoắc Hoa Đức.

"Đừng… đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng cho, ta có tiền... ta có rất nhiều tiền." Hoắc Hoa Đức nói không còn mạch lạc được nữa.

Kiếm quang chợt lóe, ngón út Hoắc Hoa Đức bị chặt đứt ngang xương, máu tươi từ miệng vết thương tuôn trào ra. Hoắc Hoa Đức đầu tiên là ngây người tại chỗ, tựa hồ không dám tin tưởng vết thương đang nhìn thấy, phải qua mấy giây sau hắn mới cảm giác được đau đớn, nhất thời rống lên thảm thiết.

"Rất đau? Ta mới cắt có một ngón, nếu như ngươi không câm miệng, ngươi sẽ mất đi ngón thứ hai." Địch Áo thản nhiên nói.

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột ngừng lại, Hoắc Hoa Đức đã thấy được sát cơ trong mắt Địch Áo, hắn rõ ràng nếu như không làm theo lời nói kia. Sợ rằng chẳng những là ngón tay, ngay cả tính mạng cũng rất khó giữ được, chẳng qua là Hoắc Hoa Đức từ nhỏ đến lớn không hề chịu tội bao giờ, hiện tại bắt hắn chịu đựng đau nhức như thế thật sự quá khó khăn. Nhưng trường kiếm của Địch Áo đang chỉa trước mặt, hắn phải cố nén cơn đau xuống.

"Vậy mới đúng." Địch Áo dùng kiếm vỗ vỗ mặt Hoắc Hoa Đức, lạnh lẽo nói: “Nghe kỹ, ta hỏi cái gì, ngươi nói cái đó. Nếu như ngươi trả lời không làm cho ta hài lòng, ta liền cắt một ngón tay của ngươi, hết ngón tay thì tới ngón chân, nghe rõ chưa?"

Hoắc Hoa Đức liều mạng gật đầu, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi hột, sắc mặt trắng bạch.

"Muốn chết hay muốn sống?" Địch Áo hỏi lại một câu.

"Muốn sống." Lần này Hoắc Hoa Đức không dám nhiều thêm một chữ, vì sợ lưỡi kiếm trong tay Địch Áo hạ xuống lần nữa.

Địch Áo tiếp tục hỏi: "Thời điểm Tác Phỉ Á tám tuổi phát sinh sự tình ngoài ý muốn kia, ngươi biết chứ?"

Hoắc Hoa Đức gật đầu, mặc dù hắn đang cực lực khống chế vẻ mặt của mình, nhưng đáy mắt vẫn hiện ra sự sợ hãi.

"Là ai làm?" Địch Áo ngó chừng ánh mắt Hoắc Hoa Đức, chậm rãi hỏi tiếp.

"Không phải là ta, không liên quan tới ta." Hoắc Hoa Đức run run trả lời: "Ta chỉ lớn hơn Tác Phỉ Á tám tuổi. Lúc Tác Phỉ Á tám tuổi ta mới có mười sáu. Ta lúc đó hiểu gì chứ? Chỉ có đại ca Ba Lý Khắc, là chủ ý của hắn."

"Thật?" Địch Áo ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Hoắc Hoa Đức nói: "Thế nhưng, trước kia ta từng nghe Tác Phỉ Á nhắc tới các ngươi, nàng rất thống hận ngươi và đại ca. Lấy tính cách Tác Phỉ Á, nàng không thể nào vô duyên vô cớ thống hận một người?"

"Là do đại ca." Hoắc Hoa Đức không ngừng nháy mắt, nói: "Lúc Tác Phỉ Á còn nhỏ, hắn đầu độc ta, nói phụ thân đã bị con tiện nhân Mễ Lan Đạt kia... không, không, là Mễ Lan Đạt phu nhân, hắn còn nói chờ Tác Phỉ Á trưởng thành, tước vị, gia sản sẽ không có phần của chúng ta,. Biện pháp duy nhất chính là thừa dịp Tác Phỉ Á còn nhỏ diệt trừ Mễ Lan Đạt phu nhân."

Địch Áo cả kinh trong lòng, ở trong ấn tượng của hắn, Tác Phỉ Á rất ít khi nói về mẫu thân của mình, hẳn là không nằm ngoài hai khả năng. Một là lúc Tác Phỉ Á còn rất nhỏ thì Mễ Lan Đạt phu nhân đã qua đời, hai là nàng biết rõ nguyên nhân Mễ Lan Đạt phu nhân chết. Đối với nàng, đây là nỗi đau không thể chạm tới, cho nên nàng cũng không dám nhắc tới một lần.

"Cuối cùng các ngươi đã thành công, không phải sao?" Địch Áo thản nhiên nói.

"Không phải là ta làm, là Ba Lý Khắc." Hoắc Hoa Đức nói như muốn khóc: "Thật sự không liên quan tới ta."

"Đúng vậy, ngươi là người tốt, những chuyện xấu đều không liên quan tới ngươi." Địch Áo đứng lên quét mắt nhìn bốn phía, mấy võ sĩ trọng thương chưa chết cũng biết điều, thấy tầm mắt Địch Áo quét tới lập tức ngừng thở, cố nén đau nhức tận lực giữ vững trạng thái bất động.

Hai tay Địch Áo không ngừng huy động, từng đạo từng đạo Phong Nhận bắn ra, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp. Hoắc Hoa Đức sợ hãi hồn phi phách tán, vội vàng huy động hai tay hai chân lui về phía sau.

Địch Áo liếc sang Hoắc Hoa Đức, xoay người đi tới, khi Hoắc Hoa Đức còn đang lo lắng bất an, Địch Áo cong đầu ngón tay bắn ra một đạo Phong Nhận xuyên thủng cổ họng Hoắc Hoa Đức.

Hoắc Hoa Đức cố gắng bò về phía sau né tránh, nhưng ngay sau đó cứng ngắc lại trong nháy mắt, thân hình bất động.

Địch Áo tăng dần cước bộ lướt nhanh trong bóng đêm, sau đó biến mất không còn thấy gì nữa.

Khi Địch Áo trở lại trang viên sắc trời đã gần bình minh, hắn không muốn kinh động người khác nên lặng lẽ trở lại viện nhỏ của mình, hơi do dự trước cửa một lát lại xoay người đi qua gian phòng bên cạnh, vươn tay gõ nhẹ lên cửa sổ mấy cái: "La Y?"

"Ai? Là thiếu gia?" Người ở bên trong liền tỉnh lại.

"Là ta, ngươi ra ngoài một lát." Địch Áo nói.

Bên trong truyền đến thanh âm mặc quần áo, chốc lát sau La Y đã xuất hiện ở trước cửa, khẩn trương hỏi: "Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi, Ngõa Tây Lý rời đi từ lúc nào?" Địch Áo hỏi. Lúc bọn họ trở lại trang viên không nhìn thấy Ngõa Tây Lý, hiển nhiên là Ngõa Tây Lý đã rời đi.

"Thiếu gia, sau khi ngài đi thì ông ấy cũng đi luôn !" La Y nói.

"Như vậy hả?" Địch Áo thở ra một hơi, trong lòng hắn có chút mất mác. Ngõa Tây Lý bình thời luôn là dùng thái độ cao cao tại thượng bàn về các đại nhân vật trên Khắc Lý Tư bình nguyên. Thật ra hắn cũng biết, hồ nước nơi này quá nhỏ, căn bản không nuôi nổi cá lớn như Ngõa Tây Lý. Thế nhưng nói đi nói lại, có thể được Ngõa Tây Lý cẩn thận chỉ điểm xem như là may mắn của hắn, làm người không thể quá mức tham lam, hắn nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng.

"Chung quy sẽ có một ngày, ta cũng có thể bay ra khỏi cái hồ nước này." Địch Áo âm thầm khích lệ bản thân, nghe Ngõa Tây Lý nói hình như hắn bị thù nhân đuổi giết mới một đường chạy trốn tới Khắc Lý Tư bình nguyên. Vậy thì sau khi bản thân có đầy đủ năng lực nhất định sẽ tới giúp Ngõa Tây Lý một tay.

Trên thực tế, Địch Áo chỉ hiểu được các võ giả sợ hãi già yếu từ Thần Điển, nhưng không hiểu rõ lắm quá trình suy biến, một ngày nào đó nhất định không thể phát sinh, chờ đến khi hắn hoàn toàn lớn lên, Ngõa Tây Lý đã không cần sự giúp đỡ của hắn nữa.

"Tốt lắm, ngươi đi về nghỉ ngơi." Địch Áo gật đầu nói, chậm rãi đi về gian phòng của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.