Tựa hồ là nhận thấy Địch Áo do dự, Thú linh dừng bước xoay đỉnh đầu về phía Địch Áo: "Để cho hai tên ở ngoài đàng hoàng một chút. Ta tuyệt đối không cho phép đám người xa lạ xuất hiện ở nơi này."
Địch Áo vội vàng đi ra ngoài đại sảnh, khi chuẩn bị bước vào hành lang Địch Áo bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi ngài, hoàn thành hai lần tiến hóa phải mất bao nhiêu thời gian?"
Thú linh lắc lắc cái đầu to lớn: "Ban đầu ta và An Đức Sâm dùng đại khái thời gian mười năm, về phần ngươi hẳn là lâu hơn một chút."
"Cái... cái .. trời đất ơi !" Toàn thân Địch Áo như hóa đá, mười năm? Thậm chí còn lâu hơn? Đến lúc đó sợ rằng cuộc chiến tranh này đã sớm kết thúc rồi, cho dù hoàn thành hai lần tiến hóa thì có thể thay đổi gì không? Bất Hủ Vương An Đức Sâm là một ví dụ rất tốt, mang danh là Bất Hủ nhưng chạy không khỏi vận mệnh vẫn lạc.
Hơn nữa đám người Tác Phỉ Á đang ở trên chiến trường, Địch Áo làm sao an an ổn ổn trốn ở chỗ này. Thời gian mười mấy năm đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, bao gồm cả hậu quả không thể nào vãn hồi.
Địch Áo khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Nếu quả thật lâu như vậy. Ta nghĩ ta không thể làm theo tâm nguyện của ngài."
Thú linh nhìn thẳng vào Địch Áo hồi lâu, mặc dù trong hốc mắt trống rỗng tản mát ra quang mang nhu hòa nhưng Địch Áo cảm giác được khí lạnh đang âm thầm bao phủ toàn thân.
Một lúc lâu sau, thanh âm Thú linh mới vang lên trong đầu Địch Áo: "Quả nhiên là hậu duệ An Đức Sâm, ngay cả tính tình cũng giống nhau như đúc. Nhưng ngươi hoàn toàn không cần lo lắng điểm này, cho dù ngươi muốn ở lại bên trong lâu dài, ta cũng không có nhiều thời gian ở lại chơi với ngươi."
"Vậy ý của ngài là..." Địch Áo nghi hoặc nhìn Thú linh.
"Không phải đã nói ta chuẩn bị mở ra cánh cửa thời gian và không gian hay sao?" Thú linh không nhịn được, hối thúc: "Nhanh đi !"
Địch Áo mơ hồ hiểu ra ý nghĩa mấy chứ thời gian và không gian, vội vàng xoay người đi vào trong hành lang.
Đi ra ngoài hành lang liền thấy Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư lo lắng chờ đợi, thấy Địch Áo đi ra ngoài nhất thời vui mừng tiến lên.
Địch Áo kể lại chuyện vừa xảy ra bên trong, sau đó vội vã chạy ngược trở về. Từ nội dung Lao Lạp và Thú linh nói chuyện với nhau là có thể phân tích ra Thú linh khó lòng giữ vững trạng thái kia lâu dài, Địch Áo dĩ nhiên không thể lãng phí thời gian.
Nhìn thấy thân ảnh Địch Áo biến mất ở trong hành lang tối om. Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đồng thời ngơ ngác, truyền thuyết kia thật sự tồn tại?
Địch Áo, Lao Lạp và Miêu Tử đi theo sau Thú linh tiến vào cánh cửa bên trái, nơi này mới đúng là kiến trúc giống như cung điện, bốn phía bố trí vô số vật trang trí tinh mỹ, sáng chói rực tỡ, vách tường được điêu khắc đủ loại hình thù, hoa văn kỳ lạ.
Xuyên qua nơi này lại tiến vào một con đường mòn nhỏ hẹp, kích thước này đúng là chật chội đối với Thú linh, nhưng lại có thể để cho năm, sáu người cùng đi song song. Một đường đi xuống phía dưới, mấy người đã xâm nhập rất sâu dưới lòng đất.
Điểm cuối đường mòn là một cánh cửa đá rộng chừng ba thước, phía trên không có bất kỳ hoa văn trang sức nào.
Đây chính là cánh cửa thời gian và không gian? Địch Áo quan sát cửa đá cẩn thận nhưng không có phát hiện chỗ nào khác lạ.
Bởi vì lúc trước Thú linh đã nói chỉ có khôi phục hình thái chiến đấu mới có thể mở ra cánh cửa thời gian và không gian. Vì thế Địch Áo chậm rãi kéo Lao Lạp lùi về sau một bước, tránh khỏi bị dư lực ảnh hưởng.
Thú linh nhận ra động tác của Địch Áo liền xoay đầu nhìn lại lộ vẻ ngạc nhiên. Sau đó vươn chân ra đẩy một cái, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
“Hả?” Địch Áo trợn mắt nhìn tới, đây là tình huống thế nào? Lúc trước còn nói lời lẽ vô cùng nghiêm túc, cái gì là không tiếc hao phí lực lượng khôi phục đến hình thái chiến đấu, tại sao bây giờ mở ra dễ dàng như thế?
Thú linh không thèm để ý Địch Áo kinh ngạc, trực tiếp cất bước đi vào trong. Lao Lạp thấy Địch Áo ngơ ngác đứng tại chỗ vội vàng kéo ống tay áo Địch Áo, hai người từ từ theo vào.
Không gian trong đó không lớn, nhất là có đại gia hỏa khổng lồ như Thú linh lại càng lộ vẻ chật chội. Địch Áo theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau Thú linh, cái đuôi dài ước chừng một phần hai thân hình, hắn âm thầm lo lắng nếu Thú linh lay động kịch liệt một chút không biết mình có bị đánh văng vào tường hay không.
Cũng may Thú linh biết rõ tình trạng của mình, sau khi tiến vào trong liền lách người vào sát vách nhường chỗ cho Địch Áo và Lao Lạp, cái đuôi dài hạ xuống mặt đất. Xem như là Địch Áo phí tâm lo lắng dư thừa.
"Nơi này chính là cánh cửa thời gian và không gian."
“Cửa ở đâu?” Địch Áo mê hoặc đánh giá bốn phía, trong căn phòng đá này trống rỗng không có thứ gì hết, ngoại trừ vách tường bốn phía gắn bốn khối bảo thạch đang nhẹ nhàng tỏa ra vầng sáng tím nhạt.
“Bảo thạch?” Ánh mắt Địch Áo nhất thời đọng lại ở trên đó, trái tim không thể ức chế nổi đập loạn xạ, mấy viên bảo thạch gắn ở trên tường rõ ràng là tinh thần hạch khiến người người điên cuồng.
Nếu như không phải trong ngực Địch Áo đã có một khối, sợ rằng hắn cũng bất chấp tất cả bay tới hốt sạch. Địch Áo có cảm giác hít thở không thông, nghẹn ngào mãi không nói nên lời, bởi vì bốn khối tinh thần hạch ở trên tường có thể tích quá lớn, lớn đến mức vượt ra khỏi Địch Áo nhận thức. Lúc ban đầu Hoắc Phu Mạn thấy trong tay Địch Áo có một viên tinh thần hạch to bằng ngón cái đã lộ ra thần sắc khiếp sợ bàng hoàng. Nếu như bốn khối tinh thần hạch to đùng này mà xuất hiện bên ngoài sẽ dẫn phát oanh động lớn đến mức nào đây?
Thú linh tò mò nhìn vẻ mặt khiếp sợ lẫn thèm thuồng của Địch Áo: "Ngươi chưa từng thấy thứ này?"
"Thấy qua rồi, cho nên mới sợ hãi như thế." Địch Áo từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần, thở dài buồn bã não nề móc viên tinh thần hạch bấy lâu nay trân trọng như tính mạng ra.
"Nhỏ như vậy?" Thú linh nghi ngờ nhích to lớn tới gần Địch Áo, nhưng phần đuôi nhưng phải để sát chân Địch Áo, thân thể cơ hồ dính liền với nhau.
Nghe thấy Thú linh chất vấn, Địch Áo vừa xấu hổ vừa có mấy phần tức giận trả lời: "Điểm nhỏ này hả? Chỉ một viên nho nhỏ này là ta liều mạng tranh đoạt mới có đó."
"Tranh đoạt?" Hốc mắt Thú linh vốn tỏa ra quang mang nhu hòa đột nhiên rung động, tựa hồ nghe thấy chuyện gì đó không thể tin nổi: "Ngươi là hậu duệ duy nhất của An Đức Sâm, ngay cả cái thứ này cũng phải chém giết mới có?"
Địch Áo cứ trả lời thật tình thật dạ: “Đúng thế, có quan hệ gì không?”
"Đúng thế hả? Trời đất…" Khóe miệng Thú linh cong lên theo một góc độ quỷ dị, mặc dù khuôn mặt làm bằng xương trắng hếu, nhưng Địch nhưng rõ ràng cảm nhận đại gia hỏa này đang cười nhạo mình.
"An Đức Sâm năm đó thu thập thứ này không ít, hắn không phải là một người ích kỷ kia mà. Số tinh thần hạch thu được ngoại trừ bốn khối này, trên căn bản đều dùng để xây dựng tòa tháp kia. Mặc dù những viên tinh thần hạch khác không to bằng bốn khối này, nhưng số lượng cực kỳ kinh người. Nói cách khác, Thần Vực nắm giữ tinh thần hạch ít nhất là một phần hai trữ lượng An Đức Sâm có. Về phần ngươi là người thừa kế duy nhất của An Đức Sâm, bây giờ ngươi hiểu chưa?"
Nếu như nói chuyện này cách đây một trăm năm, Địch Áo nhất định sẽ mừng rỡ không thôi. Nhưng tin tức này đến bây giờ đã mất đi ý nghĩa, bởi vì những viên tinh thần hạch kia đã bị Quân Đồ Minh mang đi hết rồi.
Nhìn thần sắc Địch Áo có vẻ đờ đẫn, Thú linh lại càng kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi đã phát hiện từ sớm? Vậy thì tại sao ngươi còn phải liều mạng chém giết tranh đoạt cái thứ này?"
Địch Áo thở dài nói: "Ngài hiểu lầm rồi, mấu chốt là tin tức này không có một chút ý nghĩa đối với ta. Bởi vì cái tòa tháp mà ngài nói đã bị người ta đoạt đi vài chục năm trước rồi."
Thú linh đứng tại nguyên chỗ một hồi, sau đó chậm rãi hỏi lại: "Bị người ta đoạt đi? Ngươi xác định?"
Địch Áo im lặng gật đầu, mặc dù thời điểm Quân Đồ Minh tiến công Thần Vực thì Địch Áo còn chưa có ra đời. Nhưng không biết tại sao lúc này đối mặt với Thú linh, Địch Áo lại sinh ra cảm giác vô cùng xấu hổ.
"Nói cách khác Thần Vực đã bị hủy diệt?" Thú linh nghi ngờ hỏi tới.
"Không, người của Thần Vực còn tồn tại, chẳng qua là phải ẩn núp ở nơi khác." Sau đó Địch Áo kể lại mọi chuyện đơn giản một lần.
"Quân Đồ Minh là một Thần Vũ Giả, nghe nói lực lượng của hắn đang ở thời kỳ đỉnh phong, rất khó đối phó." Khi Địch Áo nói những lời này, giương mắt nhìn Thú linh mang theo vài phần mong đợi. Mặc dù Địch Áo không rõ ràng thực lực cụ thể của Thú linh, nhưng theo tình hình trước mặt có lẽ không thấp hơn một vị Thánh giả. Nếu có Thú linh gia nhập vào trận doanh của mình, cuộc chiến tranh này sẽ gia tăng phần thắng thêm vài phần.
Thú linh nhận ra ánh mắt Địch Áo, lắc lắc cái đầu to lớn: "Nhìn cũng vô ích, ta đã hạ lời thề vĩnh viễn không rời khỏi nơi này. Người trẻ tuổi, không nên chờ đợi mượn ngoại lực, tìm biện pháp để cho thực lực chính mình tăng lên mới là lựa chọn tốt nhất."
Địch Áo tuy hơi thất vọng nhưng không có ý định nói tiếp, vấn đề là nếu cuộc chiến này không thể giành được thắng lợi. Cho dù hắn có thể tấn thăng lên đến Thần Vũ Giả thì thế nào? Một người cường đại trở lại làm sao có thể chống lại cả đế quốc.