Hoắc Phu Mạn lại nhìn sang Địch Áo: "Người trẻ tuổi có cốt khí là chuyện tốt, nhưng đôi khi cũng phải phân chia đối tượng. Nếu như đổi thành người khác, chỉ sợ còn không có thân phận tiến vào trong sân.”
Địch Áo chỉ im lặng, lời Hoắc Phu Mạn nói là sự thật, cả đời Ngõa Tây Lý lão sư không có mấy bằng hữu, thù nhân lại trải rộng khắp đại lục, nhưng Địch Áo hoàn toàn không hối hận vì quyết định của mình.
"Chuyện này cho đến hiện tại vẫn còn không có bao nhiêu người biết, ngươi có thể yên tâm sống ở chỗ này.” Hoắc Phu Mạn quét mắt qua cỗ quan tài, trong mắt tỏa ra một phần đau thương: "Lão bằng hữu của ta rất hiếm khi khen ngợi người khác. Nếu hắn coi trọng ngươi như thế, vậy thì ta cũng vô cùng mong mỏi chờ đợi, nhìn xem ngươi có thể tạo ra kỳ tích gì.”
Địch Áo rõ ràng lời nói của Hoắc Phu Mạn có một ý tứ khác. Nếu không phải vì vị lão nhân này sùng bái và khen ngợi hắn nhiều như thế, chuyện này rất có thể không kết thúc đơn giản như vậy.
"Các ngươi đi thôi." Hoắc Phu Mạn phất phất tay, sau đó nghiêm nghị nhìn tới Lôi Mông: “Nhớ kỹ, các ngươi chỉ là một học viên bình thường ở Tử Vong Chi Ca học viện. Nếu để cho ta biết các ngươi làm xằng làm bậy thì..."
“Điểm này ngài hoàn toàn có thể yên tâm." Lôi Mông vội vàng vỗ ngực bảo đảm: "Tuyệt đối không bao giờ xuất hiện loại chuyện như vậy."
Hai người đi ra khỏi viện nhỏ, tất cả những người đứng ngoài đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào, hai tên tiểu tử này đến tột cùng có thân phận gì? Thế mà có thể ở bên trong lâu như vậy?
Mặc dù gần đây Địch Áo và Lôi Mông đã tiếp nhận không ít lần ánh mắt tẩy lễ đủ các kiểu, nhất là đứng ở trên lôi đài bị mấy ngàn người cùng nhìn ngó. Theo lý thuyết hoàn toàn có thể làm như không thấy với tình cảnh hiện tại, nhưng mà hai người vẫn có cảm giác đứng ngồi không yên, vội vã phóng chạy thẳng ra ngoài sân.
Đi ra khỏi viện nhỏ, lúc này Lôi Mông mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tư vị kinh hồn táng đảm khi đối mặt với Hoắc Phu Mạn đúng là không hề dễ chịu, cũng may sau này trở về đế đô không cần phải lo lắng nữa rồi, bởi vì cửa ải khó khăn nhất đã vượt qua rồi.
"Địch Áo, lần trước chính là người nằm ở trong quan tài phụ đạo ngươi?" Lôi Mông không biết nên hình dung như thế nào, chỉ biết hỏi hàm hồ một câu.
Địch Áo gật đầu: "Ngươi muốn biết chuyện gì?"
Lôi Mông ngại ngùng cười cười: "Chỉ có ngươi hiểu rõ ta nhất. Ngươi có biết người kia đến tột cùng là ai không? Vì sao ngay cả ta bá phụ cũng bị kinh động?"
"Đó là một..." Địch Áo quay đầu lại nhìn về phía viện nhỏ, lẩm bẩm: "Đó là một lão nhân đáng tôn kính, về phần tên họ thì ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết là vị lão nhân kia là nhân vật cùng thời với Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão."
Lôi Mông không khỏi kinh ngạc, nói gấp: "Khó trách bá phụ ta tự mình chạy tới. Đúng rồi, Địch Áo, ngươi nói ta có cần thiết xin phụ đạo thần bí không?"
"Ngươi nghĩ sao? Mới vừa nãy bá phụ ngươi đã nói rõ ràng rồi mà? Không trở thành Võ Tôn thì ngươi đừng mong ra khỏi nơi này, ta biết chỉ cần ngươi trở lại đế đô sẽ không thiếu cường giả chỉ dạy. Nhưng nơi này là Tử Vong Chi Ca học viện, ngoại trừ nơi này ra, còn nó địa phương nào tu luyện tốt hơn không?"
“Đành phải như vậy thôi.” Lôi Mông gãi gãi đầu nói: "Nhưng mà trong tay chúng ta không có nhiều học phần như vậy? Hay là để cho các nàng Tác Phỉ Á đi trước, ta không vội.”
Địch Áo mỉm cười nói với Lôi Mông: "Thế nào? Cảm thấy đây là địa bàn của ngươi, cho nên ngượng ngùng?"
“Không phải.” Lôi Mông cười cười: "Thật ra đừng nghe bá phụ ta nói hung dữ cỡ đó, nếu như ta thật sự ở chỗ này vài năm, kiên trì không nổi đến cuối cùng nhất định là hắn. Những tỷ tỷ của ta có thể sẽ làm phiền chết hắn, vì thế so sánh xuống, để cho các nữ tử đi phụ đạo trước vẫn tốt hơn. Huống chi, dựa vào thực lực của chúng ta thì đạt được học phần không phải là việc khó khăn, chỉ là vấn đề sớm hoặc muộn mà thôi, ai xin phụ đạo trước có gì khác nhau?"
“Cũng được.” Địch Áo gật đầu nói: "Dù sao trong khoảng thời gian này các nàng không có tham gia tranh tài, đúng lúc đưa các nàng đi tiếp nhận phụ đạo. Đoán chừng thi đấu cá nhân ở bộ sơ cấp cũng không thành vấn đề, nếu như ta có thể giành vị trí đứng đầu ở thi đấu cá nhân bộ cao cấp, đến lúc đó xem như là đủ học phần cho ngươi đi tiếp nhận phụ đạo."
"Để cho Ca Đốn xin trước đi, ta sẽ đi cuối cùng.” Lôi Mông nói.
"Ha ha, nếu để cho Ca Đốn nghe thấy mấy câu nói, hắn nhất định sẽ phi thường phi thường cảm động.” Địch Áo cười cười trêu ghẹo.
"Hắn cũng biết cảm động?” Lôi Mông trề môi khinh bỉ: "Hắn không nghĩ rằng ta đang làm trò quỷ tốt là tốt rồi."
………
Sâm Nạp trực tiếp mang Lôi Mông và Địch Áo đi ngay giữa trận thi đấu đã chứng minh một việc rõ ràng, đó là thân phận của hai người này không đơn giản. Nếu như Đạt Nhĩ Sâm sớm thấy một màn như vậy, có lẽ hắn sẽ dứt khoát đoạn tuyệt tâm tư đối phó khu năm mươi mốt. San Đóa Lạp có lực ảnh hưởng ở bộ cao cấp lớn hơn nữa cũng chỉ giới hạn ở trong học viên, so sánh với nhóm đạo sư ở học viện đúng là hai tầng lớp không thể nào đánh đồng.
Địch Áo và Lôi Mông trở lại khu vực thạch động liền giảng thuật đơn giản chuyện đã xảy ra một lần, những người khác đều khiếp sợ không thôi. Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đại đế tự mình chạy đến nơi này, từ đó có thể thấy được địa vị vị lão nhân mới chết đi kia cao đến mức nòa. Sau đó nghe được vị lão nhân kia lưu lại di vật cho Địch Áo, mọi người đã triệt để hết chỗ nói rồi, vận khí hình như tốt quá thì phải?
Vài ngày sau, lá cờ thêu hình sư tử màu vàng lại được kéo lên đỉnh lần nữa, đại hội tranh tài lại bắt đầu. Địch Áo và Lôi Mông rõ ràng chuyện này có ý nghĩa Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đại đế đã rời khỏi cổ thôn, quay trở về đế đô.
Mạc Lâm ở bên kia vẫn không có tin tức, Địch Áo không biết sau khi Lan Bác Tư Bản nghe được tin lão nhân chết sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng những chuyện này không có liên quan gì tới hắn, việc cần làm thì hắn đã làm xong rồi.
Lúc trước Địch Áo và Ca Đốn tranh tài bị cắt ngang giữa chừng, bên phía học viện vốn muốn để cho hai người tiếp tục bắt đầu tranh tài lần nữa. Nhưng Ca Đốn lại không nghĩ như thế, trực tiếp lên tiếng chấp nhận bỏ cuộc. Kết quả đã là cố định rồi, đánh thêm một trận cũng không có ý nghĩa.
Mấy vòng kế tiếp, Lôi Mông vẫn may mắn không rút trúng Địch Áo, mãi cho đến khi cuộc thi cá nhân kết thúc. Địch Áo chiếm được vị trí đệ nhất không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Lôi Mông đứng thứ hai, may là Ca Đốn lúc trước đã bị Địch Áo, đào thải, ra khỏi tranh tài, nếu không vị trí ba người đứng đầu rất có thể đã nằm trong túi bọn họ.
Đến lúc này, đám người Địch Áo khu năm mươi mốt mới lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa đối với tất cả học viên nơi đây. Nhất là tin tức Địch Áo chuẩn bị tham gia cuộc thi cá nhân ở bộ cao cấp vừa truyền tới, nhất thời tạo thành chấn động không kém sóng thần tràn qua tinh thần các học viên. Đây là chuyện trước nay chưa từng có ở trong lịch sử Tử Vong Chi Ca học viện. Đến tận lúc này, không còn người nào hoài nghi Địch Áo ẩn dấu thực lực tham gia trận đấu nữa. Bởi vì sự kiện này sẽ bị nhóm cao tầng học viện chú ý rất kỹ lưỡng, không có người nào dám làm trò ăn gian trước mặt nhiều đạo sư như vậy.
Khoảng cách thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp còn có mấy ngày, Địch Áo đoán chừng cổ thôn bây giờ đã khôi phục lại không khí bình thường, vì thế mới dẫn Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đi xin phụ đạo.
Bởi vì đã tới mấy lần, Địch Áo quen việc dễ làm dẫn hai người Tác Phỉ Á lên tới lầu ba học bộ, gõ cửa phòng ngoài cùng bên trái.
"Cửa đang mở." Trong phòng truyền ra thanh âm lười biếng.
Địch Áo đẩy ra cửa phòng, mỉm cười nhìn thuyền ngồi ở to lớn bàn vuông phía sau thanh niên: "Ngươi khỏe, lại gặp mặt."
Người trẻ tuổi kia hiển nhiên nhận ra Địch Áo, mỉm cười nói: "Là ngươi hả, thế nào? Lần này tới..." Người trẻ tuổi bỗng nhiên không nói được nữa, bởi vì lúc này Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đi theo sau Địch Áo tiến vào phòng.
Ánh mắt người trẻ tuổi kia nhìn thoáng qua Tác Phỉ Á và Tuyết Ny rồi quay lại trên người Địch Áo, khuôn mặt lộ vẻ cổ quái, hỏi nhỏ: "Ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết các ngươi lại tới xin phụ đạo nha?"
“Chúc mừng, ngươi đã đoán đúng." Địch Áo cười cười nói: "Nhưng lần này là hai người."
"Hai người?" Người trẻ tuổi mở to hai mắt ra nhìn, bộ dạng như không dám tin tưởng lời Địch Áo. Sau đó hình như hắn hiểu ra vấn đề, chợt quét mắt về phía Tác Phỉ Á và Tuyết Ny: "Là hai nàng đúng không?"
"Không sai.” Địch Áo nhún vai, móc ra hai vạn học phần đặt ở trên bàn, thật ra Địch Áo định để Ca Đốn tới xin nhưng tên kia không đồng ý. Nói là muốn đi cùng với Lôi Mông, cho nên hắn đành phải tự mình dẫn Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đi.
"Ngươi đúng là...” Người trẻ tuổi kia lắc đầu, không biết nên hình dung cảm thụ trong lòng thế nào nữa. Phải biết rằng học phần và kim tiền là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau. Mỗi khu vực chỉ có thể nhận được học phần có giới hạn. Ngoại trừ mỗi năm tranh tài một lần ra, chỉ còn lại nhiệm vụ hàng tháng, cho dù thành công hoàn thành mỗi một nhiệm vụ, cả khu vực công lại một năm chỉ có thể để dành được học phần tuyệt đối không thể vượt qua ba vạn. Trước sau lấy ra ba vạn học phần dùng để xin phụ đạo thần bí như Địch Áo không thể nói là lãng phí, mà là cực độ xa xỉ.