Vào lúc này Tuyết Ny đã nhìn thấy đối diện đang có hai thân ảnh vọt tới, lập tức bỏ qua đối thủ trước mặt lui về phía sau. Cái gã Địa hệ Võ Tôn đối chiến với Tuyết Ny bỗng nhiên cúi người xuống hung hăng đánh một quyền vào mặt đất.
Bùn đất dưới chân Tuyết Ny trong nháy mắt biến thành Lưu Sa mềm mại, dẫm lên trên không có nửa điểm khí lực, vì thế động tác lui về phía sau chậm trễ vài phần. Tâm tình Tuyết Ny đột nhiên âm trầm, lúc này khoảng cách giữa nàng và gã Địa hệ Võ Tôn chừng hai mươi thước. Có thể làm cho Lưu Sa bao trùm phạm vi lớn như vậy, đối phương hiển nhiên là một gã Võ Tôn cao cấp, trước đó Tuyết Ny còn tưởng rằng thực lực của đối phương không bằng mình.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy đây là một âm mưu từ trước. Tuyết Ny hít sâu một hơi, đầu tiên giơ tay lên thả ra một mảng Băng Vụ bao phủ thân hình của mình vào trong. Làm như vậy một khi đối phương xông tới sẽ không thể khóa được vị trí của nàng, sau đó Tuyết Ny cố gắng thúc dục nguyên lực thả ra khí lạnh, bề mặt Lưu Sa nhất thời bị một tầng băng mỏng bao trùm lên. Tuyết Ny dĩ nhiên có thể sử dụng nhiều nguyên lực hơn để cho tầng băng vững chắc, nhưng làm như vậy không chỉ là lãng phí nguyên lực, mà còn có cả thời gian.
Tuyết Ny tính toán luôn luôn chính xác, khi bước chân của nàng hạ xuống, tầng băng mỏng manh theo đó dần dần vỡ vụn. Dựa vào lực phản chấn yếu ớt đó, Tuyết Ny nhảy lên cao bay ngược về phía sau.
Tuyết Ny không có hy vọng làm như vậy là có thể tránh thoát đối phương truy kích, khi còn chưa kịp hạ xuống đất, nàng lập tức dựng lên một đạo Băng Tường ở ngay sau lưng.
Quả nhiên không nằm ngoài Tuyết Ny dự đoán, Băng Tường mới vừa dựng đứng lên thì một thân ảnh xanh nhạt cuốn theo gió lốc ào ạt xông vào trong màn Băng Vụ. Sau đó là một tiếng vang thật lớn, gã Phong hệ Võ Tôn đụng vào bức tường băng làm cho nó nát bấy.
Ở trong màn sương mù tầm nhìn cực thấp, nhưng đấy chỉ là đối với Cực Hạn võ sĩ. Gã Phong hệ Võ Tôn thi triển Cụ Phong sát trận vờn quanh người, sức gió mạnh mẽ thổi bạt màn sương mù ra ngoài. Nếu như muốn, hắn có thể chạy vòng qua Băng Tường của Tuyết Ny, nhưng làm như vậy rất có thể để cho Tuyết Ny thành công chạy thoát vào trong quân trận. Cho nên hắn phải dùng nhất độ nhanh phá vỡ Băng Tường.
Trước đó một ngày, bọn họ đã bày ra kế hoạch vây giết Tuyết Ny kỹ lưỡng, nhưng không ngờ tới Tuyết Ny lại phản ứng nhanh đến trình độ như vậy. Chẳng những trước tiên tránh thoát truy kích, lại không có quên tạo ra hàng loạt chướng ngại làm cho bọn họ phiền toái cỡ này.
May mắn chính là bọn họ xuất động hai gã Phong hệ Võ Tôn vây giết Tuyết Ny, nếu không rất có khả năng đã bị Tuyết Ny chạy thoát rồi.
Giờ phút này một gã Phong hệ Võ Tôn khác từ trên không trung bay vụt xuống, nhắm ngay phía sau Băng Vụ. Hiển nhiên là muốn cắt đứt con đường chạy trốn của Tuyết Ny.
Tuyết Ny giơ tay lên thả ra Không Gian Nhược Thủy bao phủ gã Phong hệ Võ Tôn vào giữa, loại bí kỹ giam cầm này cực kỳ hao phí nguyên lực. Lấy tình trạng Tuyết Ny hiện tại chỉ có thể buông thả một lần mà thôi. Tuyết Ny đang đánh cuộc cái gã Võ Tôn ở trong sương mù sẽ bị Băng Tường ngăn cản trong chốc lát, như vậy nàng mới có hi vọng toàn thân trở lui.
Tuyết Ny vừa lui về phía sau vừa phất tay định dựng lên một đạo Băng Tường ngăn trở địch nhân lần nữa. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đó, Tuyết Ny đã sắp thành công buông thả Băng Tường, nhưng cái tên Phong hệ Võ Tôn kia ở trong Băng Vụ vọt ra, nhằm ngay Tuyết Ny thi triển Chân Không kết giới.
Tình huống bây giờ là một gã Phong hệ Võ Tôn bị Tuyết Ny giam cầm, còn gã Địa hệ Võ Tôn bên kia vẫn chưa kịp chạy tới. Dù sao Tuyết Ny lui về sau quá nhanh, hầu như tất cả hành động chỉ phát sinh trong chớp mắt. Nói cách khác, ở trong đoạn thời gian cực ngắn này chỉ có một gã Phong hệ Võ Tôn có khả năng công kích Tuyết Ny.
Tuyết Ny vô cùng tiếc nuối, nàng đã cố gắng lớn nhất rồi nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi kết cục. Đợi đến lúc Không Gian Nhược Thủy hết thời gian tác dụng, hơn nữa gã Địa hệ Võ Tôn kia chạy tới thì nàng không thể nào ngăn cản nổi ba cường giả Võ Tôn vây công.
Trên chiến trường tất nhiên sẽ xuất hiện thương vong, trước khi đi ra chiến trường, Tuyết liền đã chuẩn bị tâm tư sẵn sàng giao ra hết thảy rồi. Nhưng khi chuyện này thật sự phủ xuống đầu mình, trong lòng Tuyết Ny nổi lên cảm giác không cam lòng mãnh liệt.
Đã chết thì không còn gì nữa, người nhà, bằng hữu, cùng với người yêu nào đó trong tương lai …v…v, hết thảy đều hóa thành bọt nước. Ánh mắt Tuyết Ny từ từ chuyển thành sắc thái tàn nhẫn, từ trước tới giờ bó tay chờ chết không phải là tính cách của nàng. Cho dù là chết cũng phải khiến cho đối phương trả giá thật nhiều.
Lúc này gã Phong hệ Võ Tôn đã lướt qua bức tường băng mỏng mạnh Tuyết Ny mới vừa thả ra. Thân còn ở trên không trung hai tay đã huy động liên tục, từng đạo thanh mang bay về phía Tuyết Ny đang bị giam cầm cứng ngắc.
Bởi vì lúc đó Tuyết Ny phản ứng quá nhanh, mặc dù không thể kịp thời trở về quân trận, nhưng cũng thành công kéo giãn khoảng cách hai bên ra, vừa vặn nằm trong phạm vi quân trận có thể công kích. Nhất thời từ trong quân trận bay ra vô số bí kỹ với đủ loại màu sắc khác nhau, các võ sĩ cách Tuyết Ny tương đối gần đồng thời rống giận nhào tới, cố gắng ngăn cản gã Phong hệ Võ Tôn công kích Tuyết Ny.
Nhưng mà quanh người gã Phong hệ Võ Tôn vẫn luôn có Cụ Phong sát trận quanh quẩn bảo hộ. Ngoại trừ có Địa hệ võ sĩ dựa vào Bàn Thạch Thủ Hộ có thể kiên trì một đoạn thời gian ngắn, những võ sĩ khác đều bị lưỡi dao vô hình cắt chém mình đầy thương tích, tự vệ còn không đủ sức, làm gì có dư lực tiến công.
Cho dù là như vậy, các võ sĩ Sư Tâm đế quốc liều mạng xông về phía gã Phong hệ Võ Tôn y như tre già măng mọc, không có bất kỳ người nào lui bước. Trong lòng các võ sĩ biết rõ nhờ có Tuyết Ny ở trong đội ngũ, cơ hội sống sót của bọn họ mấy ngày này mới cao như thế. Một khi Tuyết Ny bị đối phương giết chết, vậy thì bọn họ cũng đi theo Tuyết Ny rất nhanh thôi.
Dùng thân thể máu thịt của Cực Hạn võ sĩ xông vào trong Cụ Phong sát trận do cường giả Võ Tôn thi triển. Nhìn qua đúng là cực kỳ ngu xuẩn, nhưng hành vi này không chỉ là vì Tuyết Ny, cũng đồng dạng là vì tính mạng của toàn thể bọn họ.
Cụ Phong sát trận là bí kỹ có thời gian tác dụng khá dài, nguyên lực tiêu hao dĩ nhiên không ít. Nhất là gã Phong hệ Võ Tôn kia còn phải tập trung khống chế Cụ Phong sát trận công kích liên tục đánh văng các võ sĩ Sư Tâm đế quốc. Rồi lại còn phải lưu ý công kích Tuyết Ny, nguyên lực tiêu hao lại càng không thể tính toán nổi.
Từ trên lý luận chỉ cần đạt tới số lượng nhất định, Quang Mang võ sĩ và Cực Hạn võ sĩ cũng có thể công phá phòng ngự của cường giả Võ Tôn. Bởi vì dù có cường đại đến mức nào, lực lượng phòng ngự cũng được thành lập từ nguyên lực cơ bản, mục đích của các võ sĩ Sư Tâm đế quốc chính là hy vọng tiêu hao sạch sẽ nguyên lực của gã Phong hệ Võ Tôn, mặc dù loại hi vọng này quá xa vời.
Tuyết Ny không ngăn cản các võ sĩ đang như thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng đứng tại chỗ sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ tập trung chịu đựng gã Phong hệ Võ Tôn công kích tới tấp. Thoáng nhìn qua hình như đã bỏ qua chống đỡ, nhưng thật ra Tuyết Ny đã điều động toàn bộ nguyên lực, chỉ chờ Chân Không kết giới mất đi hiệu lực là nàng sẽ lập tức động phản kích một chiêu sắc bén nhất.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Tuyết Ny có thể kiên trì cho đến lúc đó. Sau khi trúng đòn nghiêm trọng luân phiên đánh tới, mặc dù nguyên lực chiến giáp vẫn chưa có diệt vong, nhưng chấn động kịch liệt cũng tạo thành thương tổn đối với nội phủ bên trong cơ thể Tuyết Ny.
Gã Phong hệ Võ Tôn bị Tuyết Ny giam cầm ở trên không trung lóe lên một tia đắc ý, trước khi Chân Không kết giới mất đi hiệu lực, Không Gian Nhược Thủy của Tuyết Ny cũng sẽ mất tác dụng. Hắn hoàn toàn đủ thời gian sử dụng Chân Không kết giới trói buộc Tuyết Ny lần nữa. Đối phương không có khả năng chạy trốn, nếu trong quãng thời gian hai lần Chân Không kết giới có hiệu quả mà bọn họ còn không thể giết chết Tuyết Ny, quả thực là có thể đi tìm một khối đậu hủ đập đầu chết quách cho rồi.
Chốc lát sau, ánh sáng Không Gian Nhược Thủy biến mất, gã Phong hệ Võ Tôn lập tức hạ xuống đất, bàn tay nhắm ngay vị trí Tuyết Ny đang đứng, chuẩn bị buông thả Chân Không kết giới.
Không đợi gã Phong hệ Võ Tôn hạ xuống đất, Chân Không kết giới trói buộc Tuyết Ny cũng mất đi hiệu dụng. Tuyết Ny dĩ nhiên biết còn có một đạo Chân Không kết giới đang chờ đợi mình, căn bản không thể nào chạy thoát. Vì thế ở trong đoạn thời gian tự do ngắn ngủi này, Tuyết Ny quát lên một tiếng, kèm theo nguyên lực dao động kịch liệt là một đạo Băng Hoàn sáng chói bỗng nhiên xuất hiện, lấy Tuyết Ny làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Dưới tình huống bình thường, phạm vi công kích của chiêu này rất lớn, ít nhất cũng có lan tràn ra ngoài mười mấy thước, nhưng vào lúc này Tuyết Ny buông thả Băng Khí Đông áp súc lại đường kính chỉ còn chừng hai thước, phía trên Băng Hoàn ngưng tụ toàn bộ nguyên lực còn sót lại trong người Tuyết Ny, lực sát thương của chiêu này cũng được tăng lên tới cực hạn.
Sau khi Băng Hoàn xuất hiện, gã Phong hệ Võ Tôn ở giữa không trung thả ra Chân Không kết giới mới trói buộc Tuyết Ny lần nữa. Nhưng mà mọi chuyện đã muộn, gã Phong hệ Võ Tôn nãy giờ công kích Tuyết Ny không thể nào ngờ được nữ tử này lại cương liệt cỡ đó, vị trí hắn đứng quá gần nên không thể nào tránh thoát Băng Khí Đông sát thương.
Gã Phong hệ Võ Tôn đó chỉ kịp lui về sau một bước, Băng Hoàn đã nhanh như chớp cắt ngang người hắn, thanh âm đứt gãy vang lên, một kích do Tuyết Ny tụ thế đã lâu lập tức đánh văng gã Phong hệ Võ Tôn ra ngoài xa.
Ngay lúc này Tuyết Ny cũng đã tiêu hao hết nguyên lực, ngay cả nguyên lực chiến giáp cũng không thể tiếp tục duy trì, bây giờ chỉ cần một đạo Phong Nhận quả nho nhỏ sẽ có thể dễ dàng đoạt đi tính mạng Tuyết Ny.
Lúc này gã Địa hệ Võ Tôn của địch nhân rốt cuộc chạy tới, nhe răng cười khoái trá nhắm ngay vị trí Tuyết Ny giơ chân lên. Gã Phong hệ Võ Tôn ở giữa không trung cũng khẽ phất tay chuẩn bị thả ra Phá Không Trảm. Giờ phút này hắn bắt đầu hối hận, nếu như sớm biết Tuyết Ny lựa chọn dùng phương thức ngọc đá cùng tan này, hắn cần gì phải buông thả Chân Không kết giới.
Nhưng cánh tay gã Phong hệ Võ Tôn kia bỗng nhiên cứng ngắc, tư thế vẫn duy trì nửa khép nửa hở trên không trung. Một đạo thanh mang xanh nhạt chẳng biết từ lúc nào đã bao phủ cả người hắn vào bên trong.
Thân ảnh Địch Áo từ trong quân trận dần dần hiện ra, phất tay bắn ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận. Từ khi thấy hai gã Phong hệ Võ Tôn ở giữa trận hình đối phương lao tới, Địch Áo lập tức cắm đầu bay tới không chút chậm trễ. Cũng may là kịp thời tới nơi đúng ngay thời điểm quan trọng nhất, chỉ sợ Địch Áo chậm thêm vài lần hô hấp, Tuyết Ny đã biến thành một cỗ thi thể lạnh băng rồi.
Gã Địa hệ Võ Tôn cuối cùng không thể thành công đạp chân xuống đất, một thân ảnh màu trắng đánh bay các võ sĩ Sư Tâm đế quốc liên tiếp phóng thẳng tới chỗ Tuyết Ny. Còn gã Địa hệ Võ Tôn đâu có ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống này, đang định đẩy nhanh tốc độ buông thả bí kỹ thì Lao Lạp đã vọt tới trước người. Một thanh âm trầm đục vang lên, gã Địa hệ Võ Tôn bay ra ngoài như diều đứt dây.
Địch Áo không thèm quản cái tên Phong hệ Võ Tôn bị Lôi Quang Phong Nhận đánh trúng đến tột cùng có chết hay không. Trực tiếp vọt tới cạnh Tuyết Ny che chắn nàng ở phía sau lưng, đến tận lúc này Địch Áo mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.
Nguyên bản đã chuẩn bị xong nghênh đón tử vong, Tuyết Ny thấy thân ảnh Địch Áo lao tới, tinh thần thoáng buông lỏng ngã xuống bất tỉnh.
Trên thực tế, Tuyết Ny có thể kiên trì đến bây giờ mới bất tỉnh đã giỏi lắm rồi, hậu quả sử dụng nguyên lực quá độ chính là khắp thân thể sẽ truyền đến đau nhức tột độ, cùng với cảm giác mỏi mệt khó thể diễn tả nổi bằng lời.
Địch Áo nghe thấy các võ sĩ phía sau truyền đến tiếng kinh hô, quay đầu nhìn lại nhất thời sợ hãi hết hồn, vội vã vươn tay ra đỡ lấy thân thể Tuyết Ny trước khi chạm đất. Đúng lúc này Lao Lạp đã xông về phía gã Địa hệ Võ Tôn.
Nếu Tuyết Ny không bị bất tỉnh, Địch Áo và Lao Lạp chuẩn bị giết sạch sẽ mấy tên cả gan đánh lén Tuyết Ny không còn một mống. Nhưng tình huống bây giờ đã không thể làm như vậy, giết người lúc nào cũng được, nhưng thương thế của Tuyết Ny mới là trọng yếu nhất.
"Lao Lạp, trở lại !" Địch Áo gọi Lao Lạp một tiếng rồi ôm Tuyết Ny chạy về phía hậu phương quân mình.
Cổ Lạp Gia Tư nghe thấy tin tức Tuyết Ny bị thương liền chạy tới trước tiên. Thật ra Cổ Lạp Gia Tư và Tuyết Ny không tính là quen thuộc, mấu chốt là vì Địch Địch rất coi trọng Tuyết Ny, hình như có ý thu Tuyết Ny làm đệ tử thân truyền. Nếu như Tuyết Ny xảy ra điều gì ngoài ý muốn ở trên chiến trường, vậy thì Cổ Lạp Gia Tư rất có thể sẽ biến thành đối tượng để Địch Địch trút giận.
Đây là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, ai bảo Cổ Lạp Gia Tư không phải là đối thủ của Địch Địch chứ?
May mà sau khi Cổ Lạp Gia Tư xem xét thì nhận ra Tuyết Ny không có gì đáng ngại. Gần giống như lần trước Y Toa Bối Nhĩ ở trong Tử Vong Chi Ca học viện, chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn là có thể từ từ khôi phục. Chẳng qua là trước khi hoàn toàn khôi phục không được phép sử dụng nguyên lực.
Địch Áo và mấy người Tác Phỉ Á lúc này mới thật sự thoải mái. Ở trên chiến trường không tránh được xuất hiện thương vong, đây là đạo lý mọi người đều biết, nhưng không ai hi vọng chuyện này phát sinh trong những người thân cận mình.
Gần đây tình hình chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, cơ hồ mỗi ngày đều có cường giả Võ Tôn chết đi, song phương liên tục tăng viện binh lực ra ngoài tiền tuyến. Đưa đến hậu quả trực tiếp là chiến tuyến từ từ bị kéo dài, cho dù Nguyệt Ảnh đế quốc tấn công mãnh liệt, nhưng vẫn không có cách nào đột phá phòng tuyến của Sư Tâm đế quốc. Ngay cả Sư Tâm đế quốc cũng không có hy vọng mở rộng chiến quả, chỉ tập trung hỏa lực bảo vệ vùng biên cảnh ổn định là tốt lắm rồi.
Vừa mới nhìn qua tựa hồ Nguyệt Ảnh đế quốc không có chiếm được tiện nghi, nhưng chiến tranh không thể tính toán như vậy. Nguyệt Ảnh đế quốc là quốc gia mạnh nhất ở trên đại lục, cho dù là tài nguyên, nhân khẩu, hay là số lượng cường giả cũng vượt xa Sư Tâm đế quốc. Cứ theo tình hình như vậy đánh xuống, chống đỡ không nổi trước tiên chính là Sư Tâm đế quốc.
Mặc dù đến lúc viện binh Thiên Không Thành và Thần Vực chạy tới thì cục diện sẽ phát sinh thay đổi, nhưng ba phương liên hiệp chung một chỗ chưa chắc có thực lực đối kháng chính diện với Nguyệt Ảnh đế quốc. Nếu không, Sư Tâm đế quốc làm gì sử dụng chiến pháp bảo thủ như hiện tại.
Trong phòng họp ở Vương Cung Sư Tâm đế quốc, Hoắc Phu Mạn thả tài liệu trong tay xuống, nhìn về phía Lan Bác Tư Bản ngồi ở đối diện: "Tình huống ở tiền tuyến căn bản là như vậy, ngươi có ý kiến gì đối với thế cục hiện tại không?"
Lan Bác Tư Bản vuốt vuốt mi tâm, chậm rãi nói: "Thoạt nhìn Quân Đồ Minh đang có ý định buộc chúng ta vận dụng chiến lực cao cấp quyết chiến với hắn. Thế nhưng ta rất là kỳ quái, làm như vậy có ích lợi gì đối với hắn?"
"Trong chuyện này có cái gì khác nhau sao? Sớm muộn cũng phải quyết chiến với Quân Đồ Minh mà?" Một người trung niên mê hoặc hỏi, khuôn mặt người trung niên này trắng nhợt như tờ giấy, tướng mạo nhìn qua có vẻ thật thà. Nhưng cặp mắt sắc bén giống như chim ưng lại là thể hiện ra chỗ bất phàm của hắn.
"Sự thật đúng là như vậy, nhưng ta hi vọng chúng ta là phe khởi xướng quyết chiến trước tiên." Hoắc Phu Mạn cười cười nhìn sang người trung niên kia. Người trung niên này tên là Phổ Lai Tư, chính là người quyết định tạm thời được Thiên Không Thành đề cử ra gần đây, có lẽ Thiên Không Thành cũng biết phong cách làm việc của mình trước giờ vô cùng bảo thủ, lần này đề cử ra Phổ Lai Tư là có ý làm cho người ta thay đổi ấn tượng lúc trước đối với Thiên Không Thành.
Nếu như các cường giả Thiên Không Thành chia làm hai phái bảo thủ và phái cấp tiến, vậy thì Phổ Lai Tư không thể nghi ngờ thuộc về phái sau. Khi làm việc cực kỳ dứt khoát, rõ ràng rành mạch. Thế nhưng khi lọt vào mắt Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản, Phổ Lai Tư xử lý một vài vấn đề có phần lỗ mãng, chuyện này không liên quan gì tới tuổi tác, mà thuần túy là vấn đề kinh nghiệm.
"Cuối cùng còn không phải dựa vào thực lực nói chuyện? Trì hoãn càng lâu, chúng ta tổn thất lại càng lớn, về phần ai khởi xướng quyết chiến có trọng yếu lắm không?" Phổ Lai Tư không đồng ý với Quân Đồ Minh thuyết pháp, chẳng lẽ muốn cứ chiến đấu dông dài như vậy? Sợ rằng hao tổn đến lúc cuối cùng, cho dù có đánh thắng Quân Đồ Minh, thủ hạ dưới trướng bọn họ cũng không còn bao nhiêu người.
"Điểm này tương đối trọng yếu." Lan Bác Tư Bản giải thích: "Những năm này chúng ta bồi dưỡng được một nhóm cường giả, nhưng Quân Đồ Minh sở hữu tài nguyên vượt xa ba phương chúng ta liên hiệp một chỗ. Chúng ta vẫn chưa biết trong tay hắn nắm giữ lấy bao nhiêu lực lượng ẩn giấu, nhưng nếu hắn dám khởi xướng chiến tranh với phương thức này đã nói lên rằng hắn nghĩ là mình nắm chắc phần thắng. Chúng ta cần tìm ra hắn lấy lòng tin từ đâu mới có thể quyết định, đánh một cú trúng ngay đích."
"Biết người biết ta chưa chắc có thể trăm trận trăm thắng, nhưng ít ra sẽ không để cho cơ hội thắng lợi trôi qua vô ích." Cuối cùng Lan Bác Tư Bản tổng kết lại một câu ngắn gọn.
Phổ Lai Tư suy nghĩ kỹ một hồi mới mở miệng nói: "Hình như là có đạo lý, nhưng nếu tìm không được thì sao? Chúng ta vẫn tiếp tục chơi trò trì hoãn với Quân Đồ Minh?"
Lan Bác Tư Bản bình thản đáp: "Ngươi có phương pháp xử lí tốt hơn không?"
Phổ Lai Tư nhất thời cứng họng, nhíu mày nhìn về phía Lan Bác Tư Bản: "Ngươi có cảm thấy chúng ta bây giờ quá bị động hay không?"
"Cho nên mới phải nghĩ ra biện pháp biến bị động thành chủ động." Lan Bác Tư Bản khẽ cười nói: "Có thể ngươi cho rằng ta và Hoắc Phu Mạn có chút bảo thủ. Nhưng điều ta muốn nói ở đây là cẩn thận, cực kỳ thận trọng trong mọi trường hợp, chúng ta không thể sai lầm một lần nào, bởi vì chúng ta thua không nổi."
Ba chữ “thua không nổi” từ trong miệng Lan Bác Tư Bản nói ra hời hợt, nhưng Hoắc Phu Mạn và Phổ Lai Tư đều cảm nhận được sự quyết tâm của Lan Bác Tư Bản. Bên trong phòng họp nhất thời lâm vào yên lặng, Lan Bác Tư Bản nói không sai, thật sự là bọn họ thua không nổi, chỉ một lần sai lầm thôi là bọn họ rơi vào kiếp bất phục.