Mạt Lý Khắc không nắm giữ nhiều loại bí kỹ lắm, có thể là do năng lực trí tuệ có hạn. Mặc dù Hắc Sơn Đại công cố gắng tìm mọi cách bồi dưỡng hắn, nhưng cho đến bây giờ hắn chỉ học xong ba loại bí kỹ Liệt Diễm Trảm, Viêm Bạo và Hỏa Diễm Chấn Động. Phương thức điều khiển Chân Hồng Chi Vũ có quá nhiều hạn chế, Ám Diễm cũng không dễ dàng nắm giữ, miễn cưỡng buông thả ở trong chiến đấu ngược lại sẽ làm suy yếu lực lượng của hắn
Bí kỹ cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất cân nhắc mạnh yếu, rất nhiều loại năng lực phải dựa vào tu luyện và lĩnh ngộ để đề cao sức chiến đấu. Cho dù một loại bí kỹ, nhưng chỉ cần rèn luyện thường xuyên, hắn vẫn là người nổi bật trong nhóm cường giả Võ Tôn.
Chốc lát sau, Mạt Lý Khắc bắt đầu huy động trường tiên, con hỏa xà (rắn lửa) bỗng nhiên lao ra phóng tới ngực Địch Áo nhanh như chớp.
Địch Áo sớm đã sớm chuẩn bị ứng chiến, ngay khi Mạt Lý Khắc có động tác, hắn cũng buông thả Phong Ưu Nhã tránh sang một bên.
Trên thực tế, động tác Địch Áo né tránh không thể chê vào đâu được, trong những trận chiến đấu trước đây đã chứng minh điểm này. Nhưng tốc độ con hỏa xà cũng nhanh tới cực điểm, thân hình Địch Áo mới vừa lách sang ba, bốn thước, hỏa xà đã bay xẹt qua bên người Địch Áo. Ngay sau đó, Địch Áo cảm giác được mặt mình truyền đến từng đợt rát bỏng, trường bào trên người bắt đầu bốc cháy.
"Ha ha ha." Mạt Lý Khắc cười như điên cuồng, tay phải rung lên, con hỏa xà quét ngang eo Địch Áo.
Nơi này là rừng rậm, Địch Áo vẫn duy trì khoảng cách an toàn, giữa hai người có không ít cây cối bao quanh. Hoàn cảnh này vốn không thích hợp chiêu thức tung hoành ngang dọc như thế này, nhưng con hỏa xà tựa hồ có lực lượng phá nát tất cả, cây cối chung quanh bị nó cắt thành hai khúc trong nháy mắt, ngay cả gò đất cũng bị ngọn lửa bám vào bốc cháy hừng hực.
Địch Áo lập tức nhảy lên không trung, sau đó ngưng tụ Phong lực dốc toàn lực thả ra. Ngọn lửa bám trên người liền bị thổi tắt, vào lúc này hắn ngửi được mùi vị khét lẹt xộc vào mũi.
Nếu như Địch Áo không nắm giữ kỹ xảo này sợ rằng bây giờ đã bị hỏa diễm đả thương rồi. Địch Áo âm thầm giật mình trong lòng, cây roi trong tay người này kinh khủng hơn Chân Hồng Chi Vũ của Ma Phi nhiều lắm.
Mạt Lý Khắc công kích vẫn không có chấm dứt, cổ tay nhẹ nhàng huy động điều khiển sợi roi y như con linh xà ngẩng đầu lên cao, sau đó nhanh chóng đâm tới Địch Áo đang ở giữa không trung. Cây trường tiên ở trong tay Mạt Lý Khắc linh động như có tính mạng riêng vậy, hoàn toàn đối lập với tính cách lỗ mãng của hắn.
Địch Áo bay ngược về phía sau, Mạt Lý Khắc đồng thời phóng trường tiên theo hướng đó, luồng hỏa diễm bám vào sợi roi đuổi sát Địch Áo không tha. Tuy sợi roi rất dài nhưng khoảng cách công kích cũng có hạn, sau khi Địch Áo thả ra Phong Ưu Nhã lần thứ hai, khoảng cách song phương nhất thời kéo giãn một đoạn dài.
Trường tiên không đánh trúng Địch Áo thuận thế xuống trầm xuống phía dưới, cái đầu hỏa xà đâm thẳng xuống đất. Ánh mắt Địch Áo ngưng đọng lại một điểm, hắn đang suy nghĩ lúc này có nên thả ra Lôi Quang Phong Nhận hay không? Rồi lại kinh ngạc thấy cổ tay Mạt Lý Khắc rung lên, trường tiên chợt run một cái mượn lực phản chấn bay vụt lên. Tốc độ thế mà không hề chậm hơn Địch Áo vừa mới buông thả Phong Ưu Nhã.
Địch Áo lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng phương thức này đột tiến, nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, hai tay vung gấp bắn ra từng đạo Phong Nhận, rồi nhanh chóng nổ tung giữa không trung hóa thành một cơn mưa lưu quang đánh úp về phía Mạt Lý Khắc. Đồng thời tiếp tục bay ngược ra sau, hắn tự nhiên không trông cậy vào công kích như vậy có thể thương tổn đối phương, sát chiêu chân chính là Lôi Quang Phong Nhận ẩn núp trong cơn mưa lưu quang kia. Bởi vì Địch Áo chú ý thấy từ đầu đến cuối Mạt Lý Khắc vẫn chưa có thả ra nguyên lực chiến giáp. Nếu đối phương khinh thường mình như thế, Địch Áo cũng không ngần ngại giáo huấn hắn một lần nho nhỏ
Luồng hỏa diễm ở trên sợi roi đột ngột bốc cháy lên mạnh mẽ, hóa thành một bức tường lửa ngăn cản cơn mưa Phong Nhận ở bên ngoài, ‘xẹt’ một tiếng vang nhỏ chợt nổi lên, Lôi Quang Phong Nhận dễ dàng xuyên thấu bức tường lửa, bắn nhanh về phía ngực Mạt Lý Khắc. Nhưng hình như Mạt Lý Khắc đã sớm dự liệu tình cảnh này, trên mặt không hề lộ vẻ kinh ngạc, trường tiên linh hoạt cuốn ngược trở về đánh thẳng vào Lôi Quang Phong Nhận.
“Ầm !” một tiếng, Lôi Quang Phong Nhận có thể xuyên thấu nguyên lực chiến giáp lại bị Mạt Lý Khắc đánh cho tiêu tán. Địch Áo khiếp sợ đến tột đỉnh, điều này sao có thể? Kể từ khi có thể khống chế dòng xoáy nguyên lực , hắn luôn cho rằng Lôi Quang Phong Nhận của mình là đòn sát thủ chân chính, hoàn toàn có khả năng áp chế đối thủ. Ngay cả Võ Tôn Ma Phi cũng không ngăn cản nổi lực lượng quỷ dị này, tại sao cái tên trước mặt có thể làm được? Truyện "Thần Điển "
Mạt Lý Khắc cũng cos cảm giác không chịu nổi, lực lượng ẩn chứa trong đạo Phong Nhận kia quá mức cổ quái, thiếu chút nữa là đánh tan Hỏa hệ nguyên lực bám vào sợi roi của hắn. Lực phản chấn cường đại gần như làm cho hắn bị thương, may nhờ hắn kịp thời phản ứng lách mình tránh ra. Nếu không hắn có thể sẽ trở thành Võ Tôn đầu tiên trên đời này bị vũ khí của chính mình đánh cho bị thương rồi.
"Ta.. muốn… giết… ngươi." Mạt Lý Khắc gằn từng chữ, lửa giận trong mắt làm cho người ta phải kinh tâm. Trường tiên hóa thành một dãy tàn ảnh trên không trung, dữ tợn bổ nhào tới Địch Áo.
Dã nhân suy nghĩ quả nhiên khó lòng đoán trước, Địch Áo rất kỳ quái không hiểu tại sao đối phương lại điên cuồng như thế, đây chẳng phải là được tiện nghi lại còn khoe mẽ? Làm như mình bỗng nhiên biến thành kẻ thù giết cha của hắn vậy.
Đạo Lôi Quang Phong Nhận kia không thể đánh trúng đối phương làm cho trong lòng Địch Áo hơi tiếc nuối. Thế nhưng điều này cũng giúp cho hắn thấy rõ thực lực Mạt Lý Khắc, cái tên dã nhân tự xưng lớn lên ở trong rừng rậm này hiển nhiên có trực giác tương tự dã thú. Nếu không hắn không thể cảm nhận được nguy hiểm nhanh như vậy.
Giờ phút này, Địch Áo không còn cơ hội đến gần đối phương buông thả Lôi Quang Phong Nhận nữa. Mạt Lý Khắc nổi giận múa trường tiên kín kẽ đến mức gió thổi không lọt, tất cả cây cối, đại thụ, loạn thạch ngăn chặn trước mặt hắn đều bị cắt đứt ngang thân, nhiệt độ trong rừng cây nhanh chóng tăng cao. Cũng may hiện tại đang có băng tuyết bám đầy mặt đất, nếu không khu vực hai người chiến đấu đã sớm biến thành một biển lửa rồi.
Địch Áo chật vật tránh né luồng hỏa diễm, mỗi khi hắn buông thả Phong Ưu Nhã kéo giãn khoảng cách với Mạt Lý Khắc. Tên kia luôn luôn có biện pháp gia tăng tốc độ trường tiên nhanh hơn. Địch Áo dĩ nhiên có thể liên tục thi triển Phong Ưu Nhã để chạy trốn, nhưng một khi làm như vậy tương đương nói cho đối phương biết vĩnh viễn không thể nào đuổi kịp mình. Đến lúc đó đối phương rất có thể sẽ chuyển sang truy sát đám người Tác Phỉ Á.
Địch Áo không hề nghi ngờ Mạt Lý Khắc có năng lực tìm thấy đám người Tác Phỉ Á. Từ một góc độ nào đó, Mạt Lý Khắc và Lao Lạp có chút tương tự nhau, cả hai có tốc độ di động trong rừng rậm đạt đến trình độ khủng bố. Địch Áo cần phải hao tâm tốn sức tránh né chướng ngại, nhưng những thứ đó thường thường sẽ biến thành trợ lực giúp cho đối phương đi tới.
“Ầm !”
Một đoàn hỏa diễm chợt nở rộ trong rừng cây, trước khi ánh lửa xuất hiện, Địch Áo đã xoay người lộn một vòng bay ra ngoài. Sóng nhiệt mãnh liệt không thể tạo thành thương tổn đối với hắn nhưng nhiệt độ bám vào người khiến cho hắn rất khó chịu, đây là đối thủ khó dây dưa nhất kể từ khi Địch Áo rời khỏi trang viên, hắn phải cẩn thận quan sát cây trường tiên trong tay đối phương, còn phải tùy thời đề phòng Hỏa Diễm Chấn Động đánh lén.
May là Địch Áo thường dụng tâm cảm ứng nguyên lực dao động ở bốn phía, lúc nào cũng có thể tránh thoát trước khi công kích đánh tới. Nhưng phạm vi Hỏa Diễm Chấn Động công kích quá lớn, nhất là Mạt Lý Khắc chỉ chuyên tu vài loại bí kỹ, uy lực mạnh đến mức đáng sợ. Chỉ mới bị sóng nhiệt lan đến gần đã có cảm giác hít thở không thông, Địch Áo quả thực không dám tưởng tượng, nếu như bị đánh trúng trực tiếp sẽ có kết quả kinh khủng như thế nào đây?
Mạt Lý Khắc càng đánh càng buồn bực, rất nhiều lần công kích tưởng rằng đã đánh trúng nhưng đều bị Địch Áo tránh khỏi quá thần kỳ. Không sai, chỉ có hai từ ‘thần kỳ’ mới có thể hình dung cục diện quỷ dị hiện tại. Tên này chỉ là Cực Hạn võ sĩ mà thôi, vì sao đánh nhau cho đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu nguyên lực khô kiệt?
Nhớ tới lúc được Hắc Sơn Đại công báo tin ngươi sẽ phải đối phó đệ tử Phong Ngân, rất có thể sẽ nhìn thấy năng lực kỳ lạ nào đó, ngươi nhất định không thể phớt lờ. Lúc đó lửa giận trong mắt Mạt Lý Khắc càng thêm mãnh liệt, đệ tử Phong Ngân thì thế nào? Mạt Lý Khắc đại gia không tin không bắt được người.
Một đuổi một chạy, hai người vô tình chạy ra khỏi chỗ cũ rất xa, Mạt Lý Khắc không có ý thức được mặc dù Địch Áo nhìn qua không ngừng biến hóa vị trí chật vật né tránh, nhưng trên thực tế luôn luôn lui theo phương hướng sau lưng, hắn vẫn kiên nhẫn đuổi theo không ngừng công kích.
Địch Áo thỉnh thoảng còn có thể buông thả mấy đạo Phong Nhận trêu chọc đối phương, hoặc là nói mấy câu phân tán lực chú ý, tránh cho Mạt Lý Khắc phát hiện mục đích thật sự của mình.
Rốt cuộc Địch Áo thối lui đến một gò núi nhỏ, cây khô trên núi tiêu điều xơ xác, mặt đất dưới chân chỉ có một màu đỏ nhàn nhạt, thỉnh thoảng có mấy tiếng gầm gừ từ sâu trong rừng truyền ra.