Thế cục vẫn chưa có diễn biến đến trình độ hỏng bét như thế." Lan Bác Tư Bản nhíu mày lâm vào trầm tư rất lâu, qua vài phút sau mới nói: "Nói thế nào đi nữa, Địch Áo, không phải là ta đả kích ngươi, lấy thực lực hiện tại của ngươi, cho dù đi lên chiến trường cũng không thể thay đổi chuyện gì, chỉ có thể hi sinh vô ích mà thôi, hoàn toàn không có một chút ý nghĩa."
"Ngài nói không sai, ta bây giờ đúng là không có cách nào thay đổi kết quả của trận chiến, nhưng chẳng lẽ tương lai chắc chắn được?” Địch Áo bình tĩnh trả lời Lan Bác Tư Bản: "Ta biết ngài hi vọng ta an ổn sinh sống qua ngày. Nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện ở lại trong trang viên Khắc Lý Tư bình nguyên trải qua những ngày bình thường, nhưng trên thực tế đây là chuyện không thể. Ngài rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, lần này là cơ hội duy nhất đánh bại Nguyệt Ảnh đế quốc, chẳng lẽ chỉ vì trên người ta chảy xuôi huyết mạch Bất Hủ Vương mà bắt ta ẩn núp ở hậu phương? Ta cảm thấy đó là một cách trốn tránh với thực tại, ngài không hi vọng ta biến thành một kẻ hèn yếu, đúng không?"
Lan Bác Tư Bản lắc đầu cười khổ, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư nhưng trình độ cố chấp của Địch Áo vẫn vượt xa hắn dự tính.
"Xem ra cho dù ta nói gì, ngươi cũng sẽ không thay đổi chủ ý." Lan Bác Tư Bản thở dài bất đắc dĩ: “Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không? Vì lão sư của ngươi?"
"Đó chỉ là một phần nguyên nhân, ngoài còn là vì cha mẹ của ta." Địch Áo thản nhiên nói.
Lan Bác Tư Bản nhất thời trầm mặc, Thần Vực cũng có trách nhiệm đối với vợ chồng Già Ân chết, bởi vì bọn họ đã sai lầm trong quá trình bảo hộ huyết mạch Bất Hủ Vương.
Trong chốc lát đã qua hơn một tháng, sau Địch Áo và Lôi Mông là những người khác lần lượt tấn thăng lên đến Võ Tôn. Mãi đến lúc đó Địch Áo mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có chuyện gì ngoài ý muốn. Dĩ nhiên, cái giá phải trả quá cao quý, số tinh thần kết tinh Hoắc Phu Mạn đưa tới lần đầu tiên đã cạn kiệt nguyên lực. Hoắc Phu Mạn cũng không có nuốt lời, ngay sau đó cho thuộc hạ đưa tới nhóm thứ hai rất nhanh, rồi tới nhóm thứ ba, tiêu hao tới trình độ này đúng là một mình Thần Vực không thể nào chống đỡ nổi.
Mặc dù mọi người đã tấn thăng đến Võ Tôn, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian để rèn luyện các loại bí kỹ mới, ở chung một chỗ với Địch Áo cực kỳ có lợi, đó là chỉ cần lên tới đẳng cấp tương ứng sẽ không cần lo không có bí kỹ học tập.
Không biết Hoắc Nhĩ Tư Công tước đã nghe được tin tức gì không, trong quãng thời gian dài như vậy không có cho thuộc hạ đi gọi An Đông Ny về nhà. An Đông Ny cũng vui vẻ sống ở trong nhà của Lôi Mông, có giáo huấn lần trước nên Khắc Lao Tư không dám tới cửa quầy rầy nữa. Bởi vì không có chuyện phiền lòng nên nụ cười trên mặt An Đông Ny mỗi ngày một rạng rỡ hơn.
Thật ra tính đơn thuần từ thân phận và địa vị thì Khắc Lao Tư rất xứng đôi với An Đông Ny. Dù sao An Đông Ny đã được gả một lần rồi, nếu không phải vì Hoắc Nhĩ Tư Công tước tay cầm trọng quyền, có lẽ gia tộc Khắc Lao Tư sẽ không đồng ý hôn sự này.
Lúc mới bắt đầu, mấy người Địch Áo nghĩ là An Đông Ny chán ghét Khắc Lao Tư nên mới kháng cự hôn sự như thế. Nhưng theo như Tác Phỉ Á tường thật lại, bọn họ lại cho ra một kết luận vô cùng đáng thất vọng. An Đông Ny không ghét Khắc Lao Tư, nàng chân chính kháng cự với tất cả mọi người, đóng kín tình cảm vào sâu tận con tim, bất luận đối phương là ai cũng vậy.
Hoặc có thể nói là An Đông Ny đang sợ, sợ lại bị tổn thương một lần nữa.
Thế nhưng từ góc độ nào đó, đây chưa hẳn là một chuyện xấu. Nếu trong đoạn thời gian này, An Đông Ny không thể nào mở ra một đoạn tình cảm mới, như vậy cũng có ý nghĩa phụ thân Tác Phỉ Á vẫn còn cơ hội.
Vì thế Địch Áo lợi dụng hệ thống tình báo của Thần Vực truyền về ba phong thư, chia ra cho Tái Nhân Hầu tước, Nhã Duy Đạt viện trưởng và Đường Ân. Trên thư miêu tả sơ lược tình hình chiến tranh và phán đoán thế cục hiện tại. Địch Áo không yêu cầu bọn họ xuất binh, dù sao đường xá xa xôi, thủ hạ Tái Nhân và Nhã Duy Đạt phần lớn lấy Cực Hạn võ sĩ và Quang Mang võ sĩ làm chủ. Cho dù chạy tới cũng không có bao nhiêu công dụng.
Địch Áo muốn bọn họ chuẩn bị tâm lý, một khi ba phương thế lực liên thủ không ngăn cản nổi Nguyệt Ảnh đế quốc tấn công, như vậy chiến hỏa sẽ lan tràn ra khắp đại lục. Phỉ Tể công quốc cũng không thể nào may mắn thoát khỏi. Ở trong thư viết cho Đường Ân, Địch Áo đã nói rõ tình trạng An Đông Ny. Nếu Đường Ân thật lòng đối với An Đông Ny, vậy thì hắn sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Qua thêm một tuần lễ, rốt cuộc mấy người Tác Phỉ Á đã thuần thục vài loại bí kỹ mới, mọi người bắt tay vào chuẩn bị rời khỏi đế đô, chạy tới chiến trường nam bộ.
Phiền toái nhất chính là Lôi Mông phải đi cáo biệt từng tỷ muội, đoán chừng Hoắc Phu Mạn đã thông báo cho các nàng biết trước. Bằng không, dựa theo trình độ ‘ân sủng’ của các nàng đối với Lôi Mông, tuyệt đối không thể nào cho phép Lôi Mông đi ra chiến trường. Mặc dù đã được dọn đường trước, nhưng Lôi Mông cũng tốn một phen miệng lưỡi mới tạm thời để cho những người này giảm bớt bất mãn.
Bởi vì thân phận Địch Áo và Lôi Mông tương đối đặc thù, cho nên không thể gióng trống khua chiêng rời khỏi đế đô được. Vài ngày trước khi xuất phát, mấy người Địch Áo đều di chuyển vào trong Vương Cung, Hoắc Phu Mạn cung cấp cho bọn họ một hoa viên nho nhỏ để bọn họ sinh sống trong đó, nhóm vệ sĩ chịu trách nhiệm được tỉ mỉ chọn lựa ra từ đội cận vệ quân, độ trung thành tuyệt đối không thành vấn đề. Cơm canh mỗi ngày đều có người phụ trách đặc biệt đưa vào, tin tức truyền ra ngoài là bọn họ tu luyện ở trong Vương Cung để tránh khỏi bị quấy rầy.
Mấy ngày sau đó, vào một buổi sáng đẹp trời, mười mấy người từ cánh cửa phía sau Vương Cung đi ra, y phục nhóm người này không khác gì hộ vệ bình thường, đoàn người vừa đi ra ngoài liền nhanh chóng leo lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, sau đó chạy thẳng ra cửa đông thành của đế đô.
Cách Vương Cung không xa, một người bán hàng rong chuyển ánh mắt vào đoàn người này hồi lâu, sau đó không phát hiện gì lạ mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Mỗi ngày từ trong Vương Cung có vô số võ sĩ ra vào, nhóm người này thật sự là không có gì đáng chú ý.
Đoàn người chạy ra ngoài thành một quãng xa rồi chuyển về phía nam, lại giục ngựa chạy nhanh một buổi. Sau khi xác định đã rời xa đế đô, một người trong đó mới hoan hô ầm ĩ, từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Địch Áo nhìn Lao Lạp cùng với Miêu Tử vui mừng chạy nhảy trên cánh đồng bát ngát, không nhịn được nở nụ cười sảng khoái. Hoàn cảnh ở đế đô đúng là không thích hợp với Lao Lạp, trong khoảng thời gian này quả thật ủy khuất nàng quá nhiều.
Mấy nữ tử Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ cũng nhẹ nhàng thở dài, cởi bỏ cái mũ chùm đầu xuống, một đầu tóc dài lõa xõa bay trong gió, các nàng cùng nhìn nhau mỉm cười vui vẻ.
"Tới đây là được rồi, các ngươi trở về đi thôi." Lôi Mông nói với những võ sĩ cận vệ.
Mấy gã võ sĩ cung kính thi lễ rồi xoay người chạy về đế đô.
"Ai dà..." Ca Đốn đứng ở một bên dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Miêu Tử cách đó không xa: "Nếu có thể mang Hỏa Hống Thú đi ra là tốt rồi."
"Ngươi sợ không ai nhận ra ngươi hả?" Lôi Mông tức giận nói, trong đế đô chỉ có mỗi một con Hỏa Hống Thú của ngươi, chúng ta làm vậy còn không bằng nghênh ngang đi ra ngoài cho rồi.”
"Ta chỉ nói thôi mà?” Ca Đốn trợn mắt nhìn sang Lôi Mông: "Cảm khái một chút cũng không cho?”
"Quên đi.” Địch Áo vỗ vỗ bả vai Ca Đốn nói: "Đây là vì muốn tốt cho ngươi thôi, dù sao Hỏa Hống Thú không giống như Miêu Tử. Lỡ may trên chiến trường phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi muốn cứu cũng cứu không được. "
"Ài, vậy cũng được." Ca Đốn đồng ý với Địch Áo, trong chiến đấu quy mô nhỏ thì Hỏa Hống Thú có thể chiếm được tiện nghi, nhưng trên chiến trường chính thức nó không thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng. Cho dù có chỗ dùng Hỏa Hống Thú sẽ trở thành mục tiêu công kích của địch nhân, kết quả chắc chắn là cực kỳ bi thảm.
"Đi nhanh đi, An Đông Ny tỷ tỷ đang chờ chúng ta ở phía trước." Mấy nữ tử Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ nóng lòng, lên tiếng hối thúc.
Địch Áo gật đầu gọi Lao Lạp quay trở lại, đoàn người phóng nhanh trên vùng hoang dã, Miêu Tử chạy trên mặt đất, cặp cánh trên lưng đã biến mất. Đây là phương pháp Địch Áo biết được từ Lan Bác Tư Bản, Lôi Báo lần đầu tiên tiến hóa sẽ có năng lực này. Chỉ có điều Miêu Tử chưa từng biết nên không thể sử dụng, trải qua vài lần huấn luyện, Miêu Tử đã nắm giữ xong kỹ xảo nho nhỏ này. Bằng không hình tượng Miêu Tử quá dễ gây chú ý, nếu quả thật có người chú ý tới nhóm Địch Áo, hình thể Miêu Tử chính là đầu mối dễ bị nhận ra nhất. Còn bây giờ không cần lo lắng vấn đề này nữa, Miêu Tử thu cánh vào trong cơ thể nhìn qua rất giống một con báo tuyết bình thường.
Trong quá trình chạy nhanh trên đường, lâu lâu Địch Áo sẽ quay đầu lại nhìn ra sau quan sát tình hình. Mặc dù không có gì cả nhưng Địch Áo có thể cảm giác được, hình như đang có người âm thầm nhìn theo mình. Đây là chuyện rất bình thường, cho dù Lan Bác Tư Bản không lo lắng cho hắn, Hoắc Phu Mạn cũng không thể bỏ mặc Lôi Mông được. Có khi cả hai người đều có phái nhân thủ ra bảo vệ bọn họ.