Thần Điển

Chương 306: Chương 306: Gia thế An Đông Ny






Những việc như thế phát sinh rất nhiều lần, từ từ không người nào dám hỏi thăm tỷ muội nhà Lôi Mông nữa, vợ chồng son sinh sống qua ngày khó tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến chiến trận ‘mỹ nhân’ kia, coi như là Thần Vũ Giả của Sư Tâm đế quốc cũng phải nhức đầu, còn đám thanh niên cho thêm mấy lá gan cũng không dám nếm thử một lần.

Hai mắt An Đức Liệt Á rực sáng nhìn chằm chằm Ca Đốn, nàng muốn nói cái gì nhưng do dự chốc lát rồi ngậm miệng lại. Dù sao nàng và Ca Đốn không tính là quen thuộc, khó thể mở miệng đùa giỡn, ngược lại có thể làm cho đối phương khinh thị muội muội của mình.

Khi An Đức Liệt Á quay đầu đi thì phát hiện nụ cười quái dị trên mặt Vũ Tư Đốn, nàng biết Vũ Tư Đốn đang cười cái gì, chu mỏ oán hận đẩy Vũ Tư Đốn sang một bên.

Vũ Tư Đốn cười cười kéo tay An Đức Liệt Á, khóe mắt đúng lúc liếc về phía An Đông Ny.

Địch Áo trầm ngâm, Ngõa Tây Lý đã nói tiến công Phỉ Tể Đại công lĩnh là chuyện phải làm, bất kể tình thế sau này thế nào, bọn họ cũng cần một khối lãnh thổ thuộc về mình. Hiện tại lực cản lớn nhất không phải là các quý tộc ở Đại công lĩnh, mà là Thần Vực đã dời lực chú ý tập trung tới nơi này. Mặc dù Thần Vực từng bị Quân Đồ Minh phá hủy nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn con ngựa. Đối với bọn họ, Thần Vực là một con quái vật lớn không có cách nào chống lại. Nếu như lựa chọn nhẫn nhịn, bọn họ sẽ gị giảm bớt hoặc trực tiếp mất đi quyền khống chế khối lãnh thổ này, nếu lựa chọn xung đột thì bọn họ không phải là đối thủ Thần Vực.

Như vậy tại sao không chuyển lực chú ý của Thần Vực sang nơi khác? Lan Bác Tư Bản đã nói, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn một mực nâng đỡ cái tên giả mạo kia, nếu như hắn xuất hiện ở Sư Tâm đế quốc, Lan Bác Tư Bản sẽ làm gì đây?

An Đông Ny thấy nhiều người đi tới định lặng lẽ rời đi, đột nhiên cảm giác có một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình, nàng nhíu mày chán ghét nhìn lại, thì ra đó là Vũ Tư Đốn.

Nói thật ra thì An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn đã đến Hầu tước lĩnh một đoạn thời gian, nhưng An Đông Ny vẫn ru rú trong nhà, bọn họ trước giờ không có cơ hội gặp nhau.

Trong nháy mắt hai cặp mắt chạm vào nhau, An Đông Ny không tự chủ được run rẩy một cái, lập tức dời tầm mắt dời sang nơi khác, sắc mặt trắng bệch.

"An Đông Ny? Là ngươi hả?" Vũ Tư Đốn khiếp sợ và kinh ngạc kêu lên, ngay lúc tầm mắt hắn rơi vào hai chân trê An Đông Ny, thần sắc lại biến đổi lần nữa, thanh âm bắt đầu run rẩy: "Ngươi… vì sao ngươi ..."

"Ngươi nhận lầm người." An Đông Ny lạnh lùng nói, sau đó thả ra Phong Dực bay thẳng lên trời cao.

"Đừng đi, ngươi ở lại một chút !” Vũ Tư Đốn quát lớn.

Thân hình An Đông Ny càng lúc càng xa, trong nháy mắt đã biến thành một điểm đen nho nhỏ.

"Nàng có phải tên là An Đông Ny?" Vũ Tư Đốn khẩn trương hỏi Địch Áo.

"Nàng..." Địch Áo hơi do dự, nếu như nói thật, hắn sợ vi phạm ý nguyện An Đông Ny, nói dối hình như không có ý nghĩa. Lôi Mông cũng biết An Đông Ny, hắn có thể bảo thủ bí mật với Thập Thất tỷ không?

"Đúng thế." Y Toa Bối Nhĩ giành trả lời: "Ngươi quen nàng?"

"Ta làm sao không nhận ra nàng được." Vũ Tư Đốn cười khổ nói: "Ta và ca ca nàng là bằng hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà."

"Ca ca của nàng là ai?" An Đức Liệt Á hỏi, sau đó sợ hãi la lên thất thanh: "Ngươi nói nàng tên là An Đông Ny?"

"Thập Thất tỷ, ngươi cũng quen nàng?" Lôi Mông bị sự tình đột ngột làm cho lú lẫn, theo lý thuyết nếu vợ chồng Thập Thất tỷ nhận ra An Đông Ny, hắn cũng phải biết mới đúng.

"Nữ nhi của Hoắc Nhĩ Tư Công tước, ngươi hẳn là nghe nói qua rồi chứ." Sắc mặt An Đức Liệt Á rất phức tạp, nói: "Không nghĩ tới, nàng thế mà..." Sau đó An Đức Liệt Á nhìn sang Vũ Tư Đốn, không có ý định nói gì thêm.

Lôi Mông gãi gãi đầu, năm đó nữ nhi Hoắc Nhĩ Tư Công tước trốn nhà ra đi, thậm chí đả thương anh ruột của mình. Hắn loáng thoáng nghe qua chuyện này rồi, chẳng qua là không thể nào ngờ tới An Đông Ny chính là nữ nhi Hoắc Nhĩ Tư Công tước, trùng hợp quá rồi?

Địch Áo và Tác Phỉ Á cùng lúc giật mình, đã xảy ra chuyện gì? Mới rồi còn đang vui vẻ, vì sao chỉ qua chớp mắt An Đông Ny đã vội vàng rời đi?

Đợi đến lúc Lôi Mông nói lại hết thảy mọi chuyện một lần, đám người Địch Áo đã hiểu ra, cũng rõ ràng tại sao An Đông Ny vội vã như vậy. Đổi lại là ai đi nữa, ngay tại lúc này cũng không muốn phải đối mặt với người quen trước kia.

"Địch Áo, ngươi đã quen biết An Đông Ny, vậy thì ngươi cũng phải biết vì sao nàng biến thành như vậy chứ? Chân của nàng là sao?" Khuôn mặt Vũ Tư Đốn khoác lên một tầng sương lạnh, hắn là người tận mắt nhìn thấy An Đông Ny từ nhỏ lớn lên, nên xem An Đông Ny như là thân muội muội của mình. Bây giờ An Đông Ny biến thành hình dáng thế này, Vũ Tư Đốn không có cách nào ức chế lửa giận trong lòng.

Địch Áo thở dài, nói cho Vũ Tư Đốn biết chuyện tình trước kia, về phần tại sao An Đông Ny bỗng nhiên rời khỏi Đặng Khẳng. Mặc dù đám người Địch Áo chưa từng mở miệng hỏi, nhưng cũng có thể suy đoán đại khái, giữa hai người hẳn là xuất hiện vấn đề, hơn nữa vấn đề xuất phát từ Đặng Khẳng.

Nghe Địch Áo kể lại mọi chuyện, Vũ Tư Đốn không dám tin tưởng mở to hai mắt, trên thế giới này còn có chuyện như vậy? Cái tên gọi là Đặng Khẳng rốt cuộc có phải là đàn ông hay không? Ở trong mắt Vũ Tư Đốn, Đặng Khẳng hành động đã không thể dùng từ hèn yếu để hình dung, quả thực là làm cho Vũ Tư Đốn cảm thấy vô cùng ác tâm.

"Đặng Khẳng ở đâu?" Vũ Tư Đốn âm trầm hỏi, bây giờ ai cũng có thể nhận ra hắn định làm gì.

"Đợi một chút!" An Đức Liệt Á vội vã kéo Vũ Tư Đốn lại: "Ngươi định đi giết hắn? Vậy An Đông Ny làm sao bây giờ?"

"Người như vậy cũng xứng ở chung với An Đông Ny?" Vũ Tư Đốn cười lạnh: "Huống chi ai nói ta muốn giết hắn? Ta chỉ muốn cho hắn nhận thức một ít thống khổ mà An Đông Ny từng phải chịu."

Mấy người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, trong lòng tự nhủ làm vậy còn không bằng trực tiếp giết chết Đặng Khẳng cho rồi, Đặng Khẳng không có nghị lực và thiên phú như An Đông Ny, nếu Vũ Tư Đốn chém đứt cặp chân Đặng Khẳng biến hắn thành một tên phế nhân, không biết hắn có thể an an ổn ổn sống sót hay không nữa.

Thấy mấy người Địch Áo không nói lời nào, Vũ Tư Đốn dời ánh mắt rơi vào trên người Lôi Mông: "Ngươi, biết Đặng Khẳng ở đâu không?"

Lôi Mông gật đầu bất đắc dĩ, hắn rất hiểu tính tình Vũ Tư Đốn, đừng có thấy bình thường hiền lành dễ giải, thường xuyên bị Thập Thất tỷ khi dễ, chỉ khi nào quyết định cái gì ngược lại còn bướng bỉnh hơn người khác rất nhiều, tên này thuộc về chủng loại không đạt được mục đích cương quyết không bỏ qua.

Cho dù tất cả mọi người nơi này giấu diếm tung tích Đặng Khẳng cũng không làm nên chuyện gì, Vũ Tư Đốn chỉ cần lần lượt ghé thăm những thành thị trong Bá tước lĩnh, sớm muộn gì cũng tìm được.

"Tốt lắm, sau khi giải quyết xong tên Đặng Khẳng, ngươi theo chúng ta trở về Sư Tâm đế quốc." Vũ Tư Đốn nói dứt khoát, rồi quay đầu nhìn về phía Địch Áo: "Ta biết các ngươi muốn chiếm lĩnh mảnh thổ địa này, bây giờ bắt đầu tru diệt giai cấp quý tộc khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với các ngươi. Vì thế các ngươi không cần ra mặt."

Địch Áo cười cười: "Đúng là có ảnh hưởng, thế nhưng ta không cần để ý, chuyện của An Đông Ny chính là chuyện của chúng ta. Thật ra chúng ta cũng muốn trút giận dùm An Đông Ny, chỉ là vẫn chưa hạ được quyết tâm, huống chi An Đông Ny sẽ ngăn cản chúng ta."

Vũ Tư Đốn nhìn sang Địch Áo, gật đầu nói: "Nghĩ như ngươi là tốt rồi, về phần An Đông Ny thì để ta xử lý, nàng phản đối không có tác dụng. Ta không trực tiếp giết chết tên kia đã là nể mặt An Đông Ny lắm rồi."

"Ngươi nhìn ngươi kìa." An Đức Liệt Á khẽ đẩy Vũ Tư Đốn một cái.

"Địch Áo, ngươi đừng tham dự, như vậy sẽ làm cho mấy tên quý tộc hiểu lầm." Lôi Mông cũng khuyên, không phải là Đặng Khẳng quá mức trọng yếu, mà là Địch Áo tham dự vào sẽ khó tránh khỏi làm cho các quý tộc khác sinh ra ý nghĩ không tốt. Nhất định sẽ tạo thành trở ngại trong việc chỉnh hợp Đại công lĩnh.

"Để cho bọn họ hiểu lầm cũng được." Địch Áo nhún vai: "Đúng lúc ta cũng muốn đi tới Sư Tâm đế quốc một chuyến."

Địch Áo đã quyết định đi Sư Tâm đế quốc rồi, nếu nơi này không thể thi triển bản lĩnh, vậy thì đổi lại một địa phương khác. Một khi tin tức Địch Áo tới Sư Tâm đế quốc được truyền đi, tin tưởng rằng người của Thần Vực nhất định sẽ bận rộn tối mặt tối mày, vừa phải bảo đảm Địch Áo an toàn, nhưng lại không thể vạch mặt với Sư Tâm đế quốc. Địch Áo làm như vậy hiển nhiên là cấp cho Lan Bác Tư Bản một vấn đề khó khăn.

Về phần cách nhìn của mấy tên quý tộc kia căn bản không đáng để Địch Áo quan tâm. So sanh với Thần Vực, mấy tên quý tộc này không tính là thứ gì cả, bọn họ muốn náo thì cứ náo, chỉ cần bọn họ có dũng khí trả giá.

Lúc này Vũ Tư Đốn từ từ bình phục tâm tình, ý thức được bản thân mình có hơi xúc động, mở miệng nói: "Địch Áo, Lôi Mông nói không sai, ngươi không nên xem thường mấy tên quý tộc kia. Khu vực lớn như vậy nhất định phải có người quản lý thích hợp, một lòng chém giết không thể giải quyết được vấn đề, chỉnh hợp các thế lực khắp nơi mới là trọng điểm. Chuyện này để ta và An Đức Liệt Á xử lý là đủ rồi, một Bá tước nho nhỏ mà thôi, nghe nói là Quang Mang võ sĩ? Các ngươi ở chỗ này chờ hai ta vài ngày, đến khi xong việc thì chúng ta cùng đi."

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.