Thần Điển

Chương 98: Chương 98: Giao tiếp






“Keng, keng …” thanh âm kim khí vang lên liên tiếp, mấy tên kỵ sĩ thẹn quá hóa giận rút vũ khí bên hông ra, còn Phí Đức Sĩ vẫn lạnh lùng như cũ, chậm rãi đi tới chỗ Tác Phỉ Á.

"Chờ một chút." Gã kỵ sĩ cầm đầu cuống quít lớn tiếng ngăn cản thủ hạ, mấy tên kỵ sĩ kia không nhận ra thực lực Phí Đức Sĩ, nhưng hắn lại thấy rõ ràng, cũng biết được Phí Đức Sĩ không có ác ý. Nếu quả thật động thủ, chỉ sợ không chỉ là mấy đạo hỏa diễm đơn giản như vậy.

Địch Áo dậm chân một cái, thân hình nhẹ như cánh chim bay qua đầu đám kỵ sĩ, rơi xuống bên cạnh Tác Phỉ Á.

"Ngươi không sao chứ?" Địch Áo nhìn qua Tác Phỉ Á, phát hiện nàng không có chỗ nào bất ổn mới yên lòng.

"Ta có thể xảy ra chuyện gì?" Tác Phỉ Á cười nói "Vị này là thị vệ trưởng Tạp Mạt Tư ở Nam tước lĩnh, đang hỏi chúng ta từ đâu tới."

Địch Áo gật đầu không nói gì nữa, Tạp Mạt Tư ở một bên sắc mặt có chút khó coi, hành vi của mấy người Địch Áo rõ ràng không đặt bọn họ vào trong mắt.

Thật ra điều này không thể trách thái độ đám người Địch Áo quá ác liệt, một màn phát sinh ở trong thôn kia đã kích thích bọn họ rất lớn. Mặc dù nhìn qua nhóm người Tạp Mạt Tư giống như quân chính quy, nhưng ai có thể bảo đảm không phải là do bọn họ làm ra đây?

"Trong thôn có chuyện gì?" Tác Phỉ Á nhận thấy kể từ khi đám người Địch Áo trở về, sắc mặt ai nấy đều khác thường, không khỏi tò mò hỏi một câu.

Địch Áo nhìn sang Tạp Mạt Tư, nhạt giọng nói: "Chết sạch."

"Cái gì?" Tác Phỉ Á kinh ngạc hỏi.

"Ngươi nói gì?" Tạp Mạt Tư quá sợ hãi, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào Địch Áo, đám kỵ sĩ thuộc hạ hắn cũng lộ vẻ khiếp sợ.

"Ta nói người trong thôn đều đã chết hết rồi." Địch Áo thản nhiên nói: " "Nếu như không tin, ngươi có thể đi vào xem, thi thể đã được chúng ta chôn cất, toàn bộ đều nằm ở trong mấy cái giếng đó."

Không cần Tạp Mạt Tư phân phó, lập tức có hai gã kỵ sĩ phóng vào trong thôn, qua một lúc sau mới chạy trở về, sắc mặt nghiêm trọng gật đầu với Tạp Mạt Tư.

Tạp Mạt Tư cũng hít sâu một hơi lạnh, quay đầu nhìn về phía Địch Áo, nói: " "Biết là ai làm không?"

"Ha ha!" Lôi Mông đứng bên cạnh đột nhiên cười lên thật to: "Nơi này rốt cuộc là địa bàn của ai vậy hả? Vấn đề này hẳn là chúng ta hỏi ngươi mới đúng chứ?”

Những kỵ sĩ khác nhất thời lộ sắc giận, bắt đầu mở miệng tranh cãi xôn xao, Tạp Mạt Tư lập tức quay đầu lại trợn mắt hung hăng cảnh báo đám thuộc hạ, kì thực hắn cũng rất tức giận. Nếu như không có Phí Đức Sĩ tồn tại, chỉ sợ hắn đã sớm hạ lệnh bắt trói mấy tên lớn lối này lại rồi.

"Tác Phỉ Á tiểu thư!" Tạp Mạt Tư cân nhắc một lúc mới nói ra thật chậm, sợ giọng nói quá kích động dẫn phát xung đột không cần thiết: "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Nam tước đại nhân nhất định phải điều tra đến cùng, hi vọng ngài có thể thông cảm cho khó xử của ta."

Tạp Mạt Tư nhãn lực cũng không kém, nhìn ra địa vị Tác Phỉ Á trong những người này khẳng định không thấp. Hơn nữa trong mắt hắn, giao thiệp với một vị nữ sĩ mỹ lệ hiển nhiên dễ dàng hơn. Ít nhất đối với thái độ đám người Địch Áo mới vừa biểu hiện, rất có thể sẽ trực tiếp bỏ qua lời hắn nói.

"Thông cảm trong lời nói của ngài là chỉ cái gì đây?" Tác Phỉ Á cười cười đáp.

Lời Tác Phỉ Á nói ẩn giấu nhiều ý trong đó, Tạp Mạt Tư không khỏi ngẩn ra. Tình cảnh hiện tại hắn nói gì cũng không thích hợp, không thể nói thẳng các ngươi đều có hiềm nghi, cần phải theo ta trở về tiếp thụ Nam tước đại nhân thăm hỏi. Làm như vậy rất có thể dẫn đến xung đột vô ích, nhưng lại không thể biểu hiện quá mềm yếu, làm vậy còn không bằng im luôn cho rồi, khỏi cần nói gì cho mất mặt mũi.

Không khí tự nhiên trở nên lúng túng, đám kỵ sĩ thủ hạ Tạp Mạt Tư từ thái độ của thủ lĩnh mơ hồ ý thức được không ổn, cả nhóm bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Nếu tiếp tục giằng co cũng không phải là biện pháp, một lúc sau, Tạp Mạt Tư mới nói một cách khó khăn: "Hi vọng trước khi điều tra rõ chuyện này, các vị không nên rời khỏi phạm vi Nam tước lĩnh."

Câu này vừa ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Tạp Mạt Tư cũng phải chột dạ, hắn biết rất rõ những người đứng trước mặt thật sự muốn đi thì nhóm kỵ sĩ bên mình không thể ngăn được. Thế nhưng chỉ vì chức trách, Tạp Mạt Tư phải làm một cái gì đó, trừ phi hắn chuẩn bị đối mặt lửa giận của Nam tước đại nhân.

"Cũng phải có hạn chế thời gian chứ? Là bao lâu đây? Một ngày? Hay là một năm?" Tác Phỉ Á cười mị mị nói.

Chỉ cần không phải kẻ ngu đều có thể ngửi thấy mùi vị trong lời Tác Phỉ Á nói, ở chỗ này chờ một năm? Cho dù Tác Phỉ Á nguyện ý chờ, Nam tước đại nhân dám lưu bọn họ lại sao?

Để cho Tạp Mạt Tư buồn bực chính là hắn căn bản tìm không ra cách phản bác, trên thực tế chuyện tương tự như vậy không phải là lần đầu tiên xảy ra. Theo thế cục ngày càng khẩn trương, ngay cả giặc cướp cũng bắt đầu liều mạng hoạt động, trong lãnh địa mỗi ngày đều phát sinh mười mấy chuyện máu chảy đầu rơi, không biết đám giặc cướp này từ đâu nhô ra, bay quanh phạm vi Nam tước lĩnh khiến cho nhóm bình dân cực kỳ hoang mang, không còn dám một mình ra cửa như trước.

"Thời gian cụ thể ta cần phải trở về xin chỉ thị Nam tước đại nhân." Tạp Mạt Tư suy nghĩ thật lâu mới tìm ra một đáp án không tính là mất mặt.

"Một ngày." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói, nàng quyết định không làm khó vị thị vệ trưởng đáng thương này nữa, cấp cho đối phương một bậc thang cũng tốt. Dù sao nơi này không phải là Khắc Lý Tư bình nguyên, không cần thiết bởi vì một chuyện nhỏ mà bộc phát xung đột với quân đội chính quy.

"Cái gì?" Tạp Mạt Tư nhất thời không hiểu được ý tứ Tác Phỉ Á.

"Ngươi có thể trở về nói với Nam tước đại nhân, chúng ta sẽ dừng lại ở chỗ này một ngày. Về phần chuyện này rốt cuộc có quan hệ với chúng ta hay không, tin tưởng Nam tước đại nhân sẽ cho ra phán đoán chính xác."

Tạp Mạt Tư mừng rỡ, ngồi trên lưng ngựa vòng tay cung kính thi lễ theo kiểu kỵ sĩ, nói: "Ta sẽ chuyển đạt lời của ngài lại cho Nam tước đại nhân."

Tạp Mạt Tư thậm chí đang rất cảm kích Tác Phỉ Á, bởi vì làm như vậy chẳng những lưu lại mặt mũi cho hắn trước mặt đám thủ hạ, mà khi trở về cũng có thể dễ dàng khai báo với Nam tước đại nhân.

Địch Áo đứng ở một bên nhìn thấy hết một màn này, đáy lòng cảm nhận sâu hơn một tầng. Thân là quân đội chính quy nhưng lại ăn nói khép nép với một thương đội nho nhỏ, nguyên nhân rõ ràng chỉ có một, đó chính là chênh lệch lực lượng. Nếu như bên này chỉ là người bình thường, tin tưởng rằng cục diện trước mắt sẽ đảo ngược lại, nói một cách khoa trương thì bọn họ có thể rời khỏi Nam tước lĩnh hay không còn chưa biết được.

Nhận được đáp án hài lòng, Tạp Mạt Tư đang định mang theo đám kỵ sĩ rời đi, Địch Áo đột nhiên móc ra một vật ném tới chỗ hắn

"Cho ngươi cái này!"

Tạp Mạt Tư vội vươn tay ra bắt lấy, nhìn huy chương Song Đầu Xà trong lòng bàn tay, hồ nghi hỏi: "Đây là..."

"Chúng ta phát hiện ở trong thôn." Ương áo nói.

Tạp Mạt Tư đột nhiên biến sắc, lập tức thu huy chương Song Đầu Xà lại, gật đầu chào Địch Áo rồi dẫn đám kỵ sĩ chạy về phương xa.

"Địch Áo, ngươi cũng quá âm hiểm." Lôi Mông kêu lên.

"Âm hiểm? Ngươi đang nói ta?" Địch Áo thản nhiên nói.

"Ngươi biết rõ cái huy chương đó có thể là do đám hung thủ cố ý lưu lại, lại còn giao huy chương cho bọn họ?"

"Nam tước đại nhân phái thị vệ của mình ra ngoài tuần tra đã chứng minh hắn không còn biện pháp khống chế tình thế." Địch Áo cười cười, quay đầu nói với Tác Phỉ Á nói: "Tác Phỉ Á, nàng thật sự quyết định chúng ta chờ đợi ở đây?"

"Sẽ không có vấn đề gì đâu!" Tác Phỉ Á mỉm cười nói: "Các ngươi không có lưu ý gì sao? Kể từ khi rời khỏi lãnh địa Lặc Tư Bá tước, chúng ta một mực ghé qua lãnh địa Nam tước, Tử tước, có lúc còn vượt qua Bá tước lĩnh. Ở loại địa phương này có thứ gì có khả năng uy hiếp chúng ta đây?"

"Tác Phỉ Á nói không sai." Lôi Mông nói rất lẫm liệt: "Mấy người chúng ta cộng thêm Phí Đức Sĩ, thu thập một Nam tước lĩnh không thành vấn đề chứ? Đám hung thủ kia chỉ dám dùng biện pháp đó để nhiễu loạn trị an bên trong lãnh địa, hẳn là thực lực không mạnh hơn Nam tước lĩnh bao nhiêu. Nếu như đụng tới chúng ta, bọn chúng xem như xui xẻo."

"Được rồi." Thấy những người khác không có dị nghị gì nữa, Địch Áo liền bỏ qua đề tài này.

Đoàn người bắt đầu chuẩn bị đóng trại dã ngoại trước khi trời tối, dĩ nhiên là có nhóm Ngải Phất Lí tự giác làm việc, không cần tới đám người Địch Áo đích thân động thủ. Thời gian không lâu sau, trên mặt đất nổi lên mấy dãy lều, tốc độ làm việc quá tốt, ngay cả Địch Áo cũng phải thay đổi cách nhìn với Ngải Phất Lí. Không thể không nói, tên mập này đúng là không tệ, xử lý mấy việc vặt ngay ngắn rõ ràng đến nơi đến chốn.

Ngã Lệ ôm An Kỳ Nhi đi xuống xe ngựa, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối cho mọi người làm, dọc theo con đường này, cho dù là Lôi Mông có khẩu vị tương đối khó khăn, hay là Tác Phỉ Á dùng qua không ít cao lương mỹ vị cũng quen dần với món ăn do Ngã Lệ nấu, cả đám ăn ngon khen không dứt miệng. An Kỳ Nhi lại càng được mọi người vô cùng sủng ái, cả ngày chạy nhảy ôm ấp cực kỳ sung sướng, vì thế lữ trình tuy dài nhưng không hề khô khan. An Kỳ Nhi vừa xuống xe ngựa liền nhìn chung quanh một vòng, khi thấy thân ảnh Lôi Mông, nhất thời vui vẻ cười thật tươi, cặp chân ngắn ngủn chạy tung tăng tới chỗ Lôi Mông.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.