"Không chỉ là thính lực, hẳn là còn có khứu giác." Địch Áo bỗng nhiên nói: "Nếu không thì không có cách nào giải thích được nàng làm thế nào tìm được bốn người kia."
Lôi Mông quay đầu nhìn về phía Địch Áo: "Ngươi tin tưởng thật sự có người như vậy?"
"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào hiểu nổi." Địch Áo cười nói: "Nhưng ngươi không thể phủ nhận sự tồn tại của những việc đó. Nếu Tát Bách Lâm Na có khả năng đúng như lời Thương Nam nói, chỉ có thể chứng minh nàng đã bỏ ra nỗ lực và mồ hôi gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần người bình thường."
Thương Nam gật đầu đồng ý: "Nghe người ta nói kể từ khi Tát Bách Lâm Na được Mai Lạp phó viện trưởng thu dưỡng, ngoại trừ thời gian ăn cơm và ngủ ra, cơ hồ toàn bộ đều dành cho việc tu luyện. Vì thế ta mới cố ý nhắc nhở Địch Áo, tuyệt đối không thể xem nàng như một đối thủ bình thường."
Tròng mắt Địch Áo lóe lên quang mang hưng phấn, dành tất cả thời gian cho việc tu luyện? Nghe qua hình như tương tự với mình, nhưng cho dù nàng cố gắng hơn nữa cũng không thể bù đắp thiếu sót trên thân thể. Có lẽ ngày mai chính là một trận khổ chiến, nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về mình, Địch Áo có lòng tin thực hiện điều này.
Trời sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Địch Áo động thân chạy tới sân thi đấu, đợi đến lúc bọn họ tới nơi liền phát hiện trên khán đài đã sớm người người ra vào tấp nập, chen chúc đến mức nước chảy không lọt. Đoàn người Địch Áo không khỏi liếc nhìn nhau, hiển nhiên là có không ít người nghe danh Tát Bách Lâm Na mà tới.
Trên thực tế, ngay cả mấy người Tác Phỉ Á cũng có lòng mong đợi, muốn nhìn xem nữ tử mù bẩm sinh lại có thể liều mạng tu luyện này đến tột cùng là một người như thế nào.
Địch Áo chậm rãi đi lên lôi đài, thời gian trôi qua không lâu lắm, ở góc lôi đài khác cũng có một nữ tử đi lên, dáng vẻ nàng gầy yếu phảng phất như chỉ cần một làn lướt qua là có thể thổi bay. Hai mắt nàng nhắm chặt, da thịt tái nhợt như có bệnh, cả người nhìn qua giống như là vừa bị bệnh nặng mới khỏi. Điểm duy nhất không phối hợp với khí chất của nữ tử là cước bộ của nàng, mỗi một lần dẫm lên mặt đất đều vô cùng kiên định, tựa hồ không gì có thể ngăn cản nàng tiến về phía trước.
Địch Áo bỗng nhiên có cảm giác không đành lòng, chẳng lẽ mình phải động thủ với một nữ tử như vậy? Có quá tàn nhẫn hay không? Mặc dù trước đó Thương Nam đã cảnh cáo Địch Áo, nhưng khi nhìn thấy nữ tử ở trước mặt, bất kể người nào cũng tự nhiên sinh cảm giác muốn bảo bọc nàng hơn, tâm tình cũng bỗng dưng mềm lại. Địch Áo tự hỏi lương tâm mình coi như là đủ cứng rắn, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm vào gương mặt thanh tú suy nhược kia đúng là không thể nào hạ ngoan tâm nổi.
Nữ tử đi thẳng đến vị trí cách Địch Áo không xa mới dừng bước, lỗ mũi nhỏ xinh khẽ cau lại, trên gương mặt tái nhợt nở nụ cười yếu ớt, nói: "Trên người ngươi có mùi rất dễ chịu, là khí tức của gió."
Hả? Địch Áo sửng sốt, như vậy cũng được? Chỉ ngửi ngửi một chút là có thể phân biệt ra mình là Phong hệ võ sĩ? Khả năng này không lớn, hẳn là đã nghe người khác giới thiệu về mình thì đúng hơn, cho nên cố ý hù dọa mình đây.
"Ta có thể cảm giác được làn gió bốn phía rất thích ngươi." Giọng nói của nữ tử vô cùng tự nhiên, tựa hồ đang tán gẫu với bằng hữu quen thuộc nhiều năm: "Khó trách ngươi dựa vào thực lực Cực Hạn võ sĩ cấp ba đánh vào trận chung kết ở bộ cao cấp, ta lần đầu tiên gặp phải người như ngươi."
Địch Áo tự nhủ trong lòng, ta cũng lần đầu tiên gặp phải loại người biến thái như ngươi đó. Có thể cảm giác rõ ràng Phong nguyên lực biến hóa bốn phía như thế, ở trong nhận thức của Địch Áo ít nhất phải có thực lực Võ Tôn trở lên mới có thể làm được. Ví như An Đông Ny, còn có vị lão nhân kia, nhưng Cực Hạn võ sĩ không thể nào có cảm giác bén nhạy đến mức đó.
Khóe miệng nữ tử khẽ cong lại, hiện lên nụ cười hòa nhã: "Vốn ta cho rằng mình có thể chiến thắng, nhưng hiện tại xem ra… có lẽ ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng..." Vẻ mặt nữ tử chợt trở nên kiên nghị: "Ta sẽ không bỏ qua, ta sẽ chiến đấu thật tình, ngươi cũng sẽ như thế, đúng không?"
Ánh mắt Địch Áo tương đối phức tạp, hắn thật sự không biết nên trả lời vấn đề này đối phương như thế nào, may là lúc này vị đạo sư đã rung cái chuông nhỏ tuyên bố tranh tài bắt đầu.
Nếu như là ngày thường, bây giờ Địch Áo hẳn là lập tức phát động thế công mới đúng. Thân là Phong hệ võ sĩ dĩ nhiên phải nắm giữ quyền chủ động trên chiến trường, nhưng nhìn Tát Bách Lâm Na cách đó không xa, hai mắt đóng chặt như không biết gì, lại thêm khuôn mặt tái nhợt kia. Địch Áo đúng là không đành lòng hạ thủ.
Có lẽ là cảm thấy Địch Áo đang do dự, Tát Bách Lâm Na khẽ cười nói: "Không nên xem thường ta nha! Muốn đánh bại ta không có dễ dàng như vậy đâu."
Tát Bách Lâm Na vừa nói dứt lời liền giơ tay lên, theo đó một sợi Hàn Băng Tỏa Liên (dây xích băng) trong suốt đột ngột xuất hiện ở giữa không trung. Hàn Băng Tỏa Liên là bí kỹ rất dễ thấy. Mấy người Tác Phỉ Á cũng có thể phóng thích ra, theo lý thuyết không có chỗ nào kỳ quái. Nhưng mà thần sắc Địch Áo bỗng nhiên cực kỳ ngưng trọng, bởi vì hắn thấy rõ ràng sợi dây xích kia không chỉ lơ lửng trên không trung, mà chậm rãi xoay tròn quanh người nữ tử phảng phất như có tính mạng vậy.
Sử dụng Hàn Băng Tỏa Liên công kích mục tiêu rất đơn giản, nhưng làm giống như Tát Bách Lâm Na, để cho sợi dây xích vờn quanh bên người như thế, khả năng khống chế tinh diệu cỡ này có rất ít người làm được. Ít nhất là mấy người Tác Phỉ Á chắc chắn không thể.
Cảm thụ được nguyên lực dao động từ Hàn Băng Tỏa Liên phát ra, Địch Áo rốt cuộc biết rõ nữ tử trước mặt không có suy nhược như vẻ bề ngoài.
Địch Áo thả ra một đạo Phong Nhận thử dò xét, muốn nhìn xem Tát Bách Lâm Na phản ứng như thế nào.
Tát Bách Lâm Na không có làm ra động tác gì, Hàn Băng Tỏa Liên đang huyền phù trên không trung nhẹ nhàng như một con linh xà bay thẳng ra ngoài nghênh đón Phong Nhận. Xiềng xích cuối cùng va chạm với Phong Nhận rồi nổ tung thành vô số vụn băng, còn Phong Nhận cũng tiêu tán vào trong không khí.
Sau khi đánh tan Phong Nhận, Hàn Băng Tỏa Liên bay ngược trở về quanh quẩn chung quanh Tát Bách Lâm Na như cũ. Điểm khác biệt duy nhất chính là một đốt mắt xích bị đánh nát chẳng những không có rút ngắn, ngược lại còn tăng thêm chiều dài lên một đoạn.
Địch Áo nhíu mày suy nghĩ, chuyện này đã thoát khỏi phạm trù Hàn Băng Tỏa Liên rồi. Nói nghiêm khắc thì sợi dây xích băng này giống như là vũ khí của Tát Bách Lâm Na hơn, chứ không phải là bí kỹ.
Địch Áo vừa phóng ra mấy đạo Phong Nhận, kết quả đều bị sợi dây xích ngăn chặn xuống không có một ngoại lệ. Sau khi làm thử mấy lần, Địch Áo rốt cuộc thấy rõ sợi dây xích lớn dần lên như thế nào, thì ra là một bộ phận sợi dây xích dùng để ngăn chặn Phong Nhận mở rộng ra từ điểm cuối cùng. Nói cách khác, trừ phi Địch Áo có thể hủy diệt cả sợi xích trong nháy mắt, nếu không Phong Nhận của hắn căn bản không làm gì được Tát Bách Lâm Na.
Địch Áo dĩ nhiên sẽ không cho rằng sợi dây xích chỉ có công dụng phòng ngự mà thôi, nếu đã có thể ngăn chặn chính xác Phong Nhận bay tới, vậy thì cũng có nghĩa là nàng có thể đánh trúng bất kỳ mục tiêu nào nhắm tới.
Quả nhiên đúng như Thương Nam nói, thực lực Tát Bách Lâm Na hẳn là không có đối thủ ở trong bộ cao cấp, chỉ sử dụng một sợi Hàn Băng Tỏa Liên là có thể đạt tới hiệu quả công thủ nhất thể của Chân Hồng Chi Vũ. Chỉ dựa vào điểm này là đủ để làm cho phần lớn mọi người đau đầu rồi. Ít nhất từ trước tới giờ Địch Áo chưa từng thấy có ai khống chế Hàn Băng Tỏa Liên xuất thần nhập hóa như thế.
Xem ra không sử dụng Diễn Sinh bí kỹ là không thể nào công phá Tát Bách Lâm Na phòng ngự rồi. Địch Áo phất tay phóng ra một đạo thanh mang, nhanh chóng nổ tung ở giữa không trung hóa thành mười mấy đạo lưu quang lao về phía Tát Bách Lâm Na.
Hình như là đã nhận ra nguy hiểm đến gần, trong lúc Địch Áo thả ra Diễn Sinh bí kỹ, Hàn Băng Tỏa Liên vốn quanh quẩn bên người nàng cũng phát sinh biến hóa, đột nhiên mở rộng ra một mảng lớn rồi tổ hợp thành một đồ hình cổ quái che chắn trước người Tát Bách Lâm Na.
Chốc lát sau, tất cả Diễn Sinh Phong Nhận đều bị ngăn cản vô cùng chính xác, đồng thời đánh vào hàng rào Hàn Băng Tỏa Liên. Kết quả là đồ hình cổ quái kia bị đánh nát bấy, nhưng thế công của Địch Áo cũng bị hóa giải.
Địch Áo hít vào một hơi lạnh, lần đầu tiên có người dùng thủ đoạn như vậy phá vỡ Diễn Sinh bí kỹ của hắn. Địch Áo thật sự không thể tưởng tượng nổi, một người không nhìn thấy gì tại sao có thể đoán được điểm rơi của tất cả Phong Nhận trong thời gian ngắn ngủi như vậy? Lại còn ngăn chặn vô cùng hoàn hảo?
Sợi xích Hàn Băng Tỏa Liên quay trở về bên người Tát Bách Lâm Na chỉ còn lại một đoạn không tới mười thước mà thôi. Nhưng vào lúc này trong mắt Địch Áo, nó còn khó đối phó hơn Bàn Thạch Thủ Hộ của Lôi Mông nhiều lắm.
Trên khán đài vang lên một trận kinh hô, ngay cả mấy người Tác Phỉ Á cũng phải mở to hai mắt nhìn xuống, Hàn Băng Tỏa Liên lại có thể sử dụng như vậy?