Địch Áo cười cười không nói, mặc dù mấy lão thành viên Mãnh Hổ đoàn từng biểu diễn lực sát thương khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi, nhưng trước khi Chu Địch Ti gia nhập đoàn đạo tặc Phật Lang Duy cũng rất nổi danh rồi. Một thân một mình đi lại trên Khắc Lý Tư bình nguyên, có đôi khi lưu lại huyết án liên tiếp, có đôi khi không mảy may để ý thương đội lui tới, phần lớn chỉ xem tâm tình nàng ngay lúc đó. Nàng là một nữ võ sĩ tính tình rất quái lạ, bản lãnh chắc chắn không nhỏ. Bên phía Đường Ân kể từ khi Tây Áo Đa ngộ hại thì tổ hợp chiến đấu đã xuất hiện điểm sơ hở trí mạng, nói chuẩn xác thì muốn đánh bại Chu Địch Ti dễ dàng, nhưng muốn đánh chết Chu Địch Ti lại tương đối khó khăn.
Đường Ân Nam tước đoán không sai, vài ngày sau trang viên lại bắt đầu náo nhiệt lần nữa. Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny mang theo nhóm lớn võ sĩ Thánh Đế Tư thành chạy tới, lần này không giống trước, trước kia là các đệ tử ra ngoài lịch lãm thuận tiện ra tay giúp một đám bằng hữu, cho nên xuất động võ lực là có hạn. Còn lần này Thánh Đế Tư học viện và các gia tộc Thánh Đế Tư thành đều lộ ra nanh vuốt sắc bén, tình thế có ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.
Lúc Y Toa Bối Nhĩ rời đi, vì muốn tăng thêm sức thuyết phục đã cố ý mượn Địch Áo một viên mảnh vỡ tinh thần làm hàng mẫu. Kết quả toàn bộ Thánh Đế Tư thành dẫn phát oanh động, Thánh Đế Tư học viện cho ra phản ứng ngay lập tức, thậm chí phái một vị phó viện trưởng tham gia, đây là vì có bộ lạc võ sĩ uy hiếp, nếu không tất cả ba vị viện trưởng cũng có thể chạy tới Khắc Lý Tư bình nguyên.
Các gia tộc ở Thánh Đế Tư thành còn có một ít băn khoăn nhưng cũng cắn răng phái ra đội hình có thực lực mạnh vượt cấp. Chỉ riêng Cực Hạn võ sĩ đã lên tới hơn hai mươi người, đối với khu vực như Khắc Lý Tư bình nguyên tuyệt đối tập đoàn chiến lực cao cấp.
Phó viện trưởng Thánh Đế Tư học viện không có tiến vào trang viên, mà trực tiếp mang theo các võ sĩ đi về phía tây. Bọn họ đã biết vị trí cụ thể của khu vực quặng mỏ, bây giờ phải gấp rút giành giật từng giây.
Tuyết Ny cũng chỉ lưu lại trang viên chốc lát rồi đuổi theo nhóm võ sĩ gia tộc của mình, nàng còn cách Cực Hạn võ sĩ có một bước ngắn, nếu như đến đó tìm được một đối thủ tốt sẽ tạo thành ảnh hưởng sâu xa đối với cuộc đời nàng, vì thế nàng nhất định phải tham chiến.
Y Toa Bối Nhĩ lại không có hứng thú tham chiến, trước khi Tuyết Ny rời đi nàng còn cố ý châm chọc mấy câu, nói đại nhân vật chân chính thì phải ngồi mát ăn bát vàng. Làm giống như Tuyết Ny chỉ là tốn công uổng mạng, thiếu hụt tiềm chất trở thành lãnh tụ. Tuyết Ny trả lời cho Y Toa Bối Nhĩ cực kỳ dứt khoát, nói là tính cách nàng bền bỉ, ý chí chiến đấu sục sôi, châm chọc ở bên ngoài căn bản không thể thay đổi được ý nghĩ của nàng.
Đám người Địch Áo không thể ra khỏi trang viên, sau khi Đường Ân Nam tước rời đi vẫn chưa có truyền tin trở về, bọn họ phải lưu lại chuẩn bị tùy thời tiếp thu hàng hóa. Hiện tại khắp trang viên đều là võ sĩ Thánh Đế Tư thành, chỉ một mình Tác Phỉ Á không thể ứng phó hết được.
Dĩ nhiên sẽ có một phần võ sĩ ở lại trang viên, nhưng không phải là vì giám thị, mà là bảo vệ trong trang viên học viên. Từ khi Thánh Đế Tư học viện khai sáng đến nay đã sớm sinh ra rất nhiều quy tắc sáng hoặc tối. Thí dụ như trong thành thị có thể tồn tại nhiều thế lực, mặc dù bình thời vẫn có lục đục với nhau, nhưng khi nào đối mặt với bên ngoài uy hiếp, bọn họ sẽ lập tức đoàn kết lại chung một chỗ. Cao tầng Thánh Đế Tư học viện tuyệt đối không dám xem thường thả lỏng độ an toàn của các học viên, một phần là vì danh dự học viện, một phần cũng là vì sẽ có lúc cần đến thế lực gia tộc bọn họ tương trợ.
Thế nhưng tính cách con người không giống nhau dẫn đến vận dụng quy tắc sẽ khác nhau, nhất định phải tùy thời áp dụng linh hoạt. Có người có thể vì lợi ích, cũng có người giao ra trăm phần trăm tâm ý, vấn đề quan trọng là tín nhiệm lẫn nhau. Hàng năm Thánh Đế Tư học viện đều có nhóm lớn võ sĩ tốt nghiệp trở về quê hương của mình, nếu quả thật có thể làm được đến mức người người cùng kính nể nhau, lực ảnh hưởng của học viện đã sớm lan tràn toàn bộ đại lục.
Không được ra ngoài tham dự tranh đấu, đám người Địch Áo dồn tinh lực trên việc tu luyện, Tuyết Ny gần bằng tuổi bọn họ đã chuẩn bị đột phá bình cảnh rồi, Địch Áo ở phía sau càng đuổi càng gần. Vì thế tạo thành áp lực cho Ca Đốn và Lôi Mông rất lớn, dùng lời Lôi Mông để nói, nếu như Địch Áo có thể trở thành Cực Hạn võ sĩ trước hắn một bước, vậy thì hắn không còn mặt mũi nào để tiếp tục sống.
Vào một ngày, Địch Áo tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định, thấy La Y đứng ở ngoài cửa sổ cẩn thận nhìn vào bên trong phòng. Hắn biết La Y nhất định là có việc gấp liền nói: "La Y, vào đi."
Thân ảnh La Y biến mất sau cửa sổ, qua chốc lát hắn đẩy cửa phòng ra vội vã đi vào, tiếp theo lại cẩn thận đóng cửa lại, thấp giọng nói: "Thiếu gia, bên ngoài có một võ sĩ tìm ngài, nói là có chuyện gấp, còn nói ngài quen biết hắn."
"Võ sĩ đó tên gì?"
"Hắn nói tên là Ai Văn."
Địch Áo kinh ngạc nói: "Lập tức mời hắn vào." Ai Văn chính là thuộc hạ tín nhiệm nhất của Đường Ân Nam tước, và là con của Tư Phái Khắc.
"Hiểu, thiếu gia." La Y đáp một tiếng rồi vội vã đi ra ngoài.
Thời gian không lâu sau thân ảnh Ai Văn xuất hiện trước cửa, vừa nhìn thấy Địch Áo đầu tiên là cung kính khom người thi lễ: "Buổi trưa tốt lành, thiếu gia!"
"Bên kia thế nào rồi?" Địch Áo khoát tay bảo Ai Văn không cần đa lễ: "Đường Ân thúc thúc đắc thủ chưa?"
"Đoán chừng xe ngựa chuyên chở hàng hoá sẽ tới trang viên trước hoàng hôn, mong thiếu gia chuẩn bị sẵn sàng." Ai Văn nói.
"Vì sao không báo cho Tác Phỉ Á trước?" Địch Áo hỏi.
"Thời gian này, Tác Phỉ Á tiểu thư hẳn là ở chung một chỗ với các đồng học, không nên quấy rầy nàng." Ai Văn cười nói: "Lỡ may trong đó có cạm bẫy gì sẽ rất phiền toái."
"Ừ, quả thật là chúng ta nên cẩn thận hơn nữa." Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Hỏa Hồ Chu Địch Ti có ở trong đội xe không?"
"Có !"
"Kết quả như thế nào?" Địch Áo vội vàng hỏi, thủ hạ Phật Lang Duy chỉ có chục tên Cực Hạn võ sĩ, nếu có thể giết rụng tên nào thì bọn họ tự nhiên giảm được tính uy hiếp một phần.
"Đại nhân nói Chu Địch Ti có danh hiệu Hỏa Hồ, thật sự là quá chuẩn xác." Ai Văn cười khổ nói.
"Có ý gì?" Địch Áo không hiểu lắm.
"Đại nhân nói Chu Địch Ti chẳng những giảo hoạt, hơn nữa lại còn mạng lớn." Ai Văn nói: "Khi chúng ta chặn đoàn xe lại, Chu Địch Ti lập tức bắt đầu chạy trốn, đại nhân và phụ thân ta cố ý đuổi Chu Địch Ti chạy về phía bắc, bởi vì Sử Đế Văn thúc thúc đã bố trí sẵn bẫy rập ở hướng đó."
"Kết quả thế nào? Chạy mất?" Giờ phút này Địch Áo đã mơ hồ đoán được kết quả rồi, trong lòng âm thầm tiếc hận không ngớt.
"Thật ra Sử Đế Văn thúc thúc đã vây khốn được Chu Địch Ti, nhưng vào lúc đó mấy đạo sư Thánh Đế Tư học viện chạy tới quá đúng lúc, trong nhóm bọn họ còn có một vị Võ Tôn." Ai Văn nói: "Đại nhân cực kỳ giật mình, nhất thời sơ hốt để cho Chu Địch Ti mượn cơ hội chạy thoát ra ngoài, rồi trực tiếp nhảy xuống vách núi. Sau đó đại nhân mang theo chúng ta tìm kiếm trong khe núi rất lâu, đáng tiếc là tìm không thấy."
"Những đạo sư Thánh Đế Tư học viện tìm thấy đoàn xe rồi?" Địch Áo bất chợt trở nên khẩn trương, đám đạo tặc thủ hạ Phật Lang Duy có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có người dám đánh cướp bọn chúng, vì thế ngụy trang mảnh vỡ tinh thần rất sơ sài, nhóm hàng đầu tiên chính là như thế. Nếu như những đạo sư Thánh Đế Tư học viện sinh lòng nghi ngờ, chắc chắn là kế hoạch đã bị bại lộ
"Vâng, đã tới nơi." Ai Văn trả lời.
"Bọn họ không có hỏi gì sao?"
"Có hỏi, đại nhân nói đây là đoàn xe của hắn, đột nhiên gặp phải đám cướp Phật Lang Duy tập kích, trải qua chống cự anh dũng cuối cùng đánh bại những tên đạo tặc kia." Ai Văn nói: " Nhóm đạo sư Thánh Đế Tư học viện biết được thân phận đại nhân liền khách khí đối với chúng ta, đoạn đường trở về bởi vì chúng ta treo đại kỳ Nam tước lĩnh nên không có bị ai quấy rầy."
Địch Áo nhất thời câm lặng hết chỗ, Đường Ân Nam tước đúng là lừa gạt người chết không đền mạng mà. Loại bản lãnh đổi trắng thay đen này đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh rồi.
Địch Áo trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Trước tiên ngươi ngồi ở đây một lát, ta đi tìm Tác Phỉ Á."
"Vâng, thiếu gia." Ai Văn đáp.
Địch Áo đứng lên đi ra khỏi phòng, mấy phút sau hắn đã bước vào trong tiểu lâu tới trước phòng Tác Phỉ Á. Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, trong chốc lát cửa phòng được mở ra, một nữ võ sĩ thoạt nhìn tuổi chừng 25, 26 đứng ở trước cửa, vừa nhìn thấy Địch Áo, nàng mỉm cười nói: "Ngươi đến rồi hả Địch Áo, tìm Tác Phỉ Á?"
"Đúng thế." Giọng Địch Áo trở nên nghiêm túc: "Tác Phỉ Á có ở đây không?"
Đứng trước mắt hắn là đạo sư của Tác Phỉ Á, Võ Tôn Lâm Tái. Mặc dù tướng mạo nàng rất trẻ nhưng tuổi thật cũng đủ để làm bà nội Tác Phỉ Á rồi. Tướng mạo không già có ý nghĩa thực lực của nàng vẫn ở trong thời kỳ đỉnh phong. Bởi vì điểm này, Lâm Tái rất được mọi người trong Thánh Đế Tư thành tôn kính, là nhân tuyển tốt nhất kế nhiệm phó viện trưởng trong tương lai.