Thần Điển

Chương 341: Chương 341: Huy chương gây họa (2)






Ngay cả Y Toa Bối Nhĩ một lòng muốn rời nhà ra đi cũng phải chùng bước, khi nghĩ tới rừng rậm còn rộng lớn hơn cả đầm lầy Hắc Ám, trong lòng nàng sinh ra mấy phần sợ hãi. Chỉ có điều từ vấn đề mặt mũi nên ngại ngùng nói lên ý kiến thay đổi kế hoạch mà thôi.

"Ta thì tùy tiện." Địch Áo nói: "Đi đường nào cũng được, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là đưa các ngươi an toàn về nhà. Như vậy đi, đợi ngày mai mọi người đều tỉnh dậy, chúng ta cùng nhau thương lượng xem thế nào?"

"Ngươi không phản đối là tốt rồi." Lôi Mông nói.

"Mạc Lâm còn chưa có trở lại mà." Tác Phỉ Á đột nhiên nói: "Nếu như bây giờ chúng ta thay đổi lộ tuyến, hắn có thể tìm thấy chúng ta không?"

"Quản hắn làm cái khỉ gió gì?" Lôi Mông bỉu môi nói: "Qua nhiều ngày như vậy, hắn đã giúp chúng ta việc gì chưa? Có hắn hay không cũng giống nhau thôi."

Địch Áo không nói gì, hắn cũng không lo lắng về Mạc Lâm, năng lực lấy Thần Vực không cần biết bọn hắn thay đổi lộ tuyến nào, Mạc Lâm nhất định sẽ tìm ra bọn họ.

Trong lúc Địch Áo và Lôi Mông nói chuyện, trong thành có một vài người thần sắc vội vã đang tìm kiếm cái gì đó, rốt cuộc có người bước chân vào lữ điếm đám người Địch Áo ở trọ.

Có ý tứ chính là có một người đàm luận với lão bản lữ điếm một hồi rồi xoay người rời đi, sau đó lại có một người khác bước chân vào lữ điếm hỏi vấn đề giống như trước.

Hai mươi phút sau, một lão giả chậm rãi bước vào lữ điếm rồi trực tiếp đi lên lầu. Đó chính là Mạc Lâm, hắn tìm được gian phòng Địch Áo rất chính xác, nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.

"Ai?" Địch Áo không vui, hắn đang tu luyện, trong đoạn thời gian này rất ghét bị người khác quấy rầy.

"Là ta." Mạc Lâm ở bên ngoài đáp lại.

Địch Áo vội vàng đứng lên nghênh đón, mở cửa phòng ra cười nói: "Ngài tìm tới nhanh như thế?"

"Không thể không nhanh được." Trong lời Mạc Lâm nói tựa hồ ẩn tàng hàm nghĩa bí ẩn nào đó, hắn do dự hồi lâu mới nói: "Bảo mọi người thu thập đồ đạc nhanh một chút, chúng ta lập tức động thân."

"Bây giờ?" Địch Áo kinh ngạc ngây người.

"Không sai, chính là bây giờ." Mạc Lâm nói.

"Nhưng mà..." Địch Áo hơi do dự, đã nhiều ngày bọn họ cuối cùng mới tìm thấy một địa phương "có người ở" dừng lại nghỉ ngơi, tự nhiên bảo lập tức động thân đi ra ngoài đúng là quá đáng. Lôi Mông và Ca Đốn còn dễ nói, Y Toa Bối Nhĩ nhất định sẽ nổi giận lôi đình cho coi.

"Nhanh đi, thời gian không nhiều lắm." Mạc Lâm nhẹ giọng nói.

"Tại sao?" Địch Áo lúc này mới phát hiện, giữa hai hàng lông mày Mạc Lâm đang cau lại lộ vẻ sầu lo.

"Bởi vì có một tên ngu xuẩn sử dụng huy chương Thiên Không thành ở trạm canh gác gần biên giới." Mạc Lâm nói: "Quân đội Hắc Sơn Đại công đã chạy tới."

"Quân đội Hắc Sơn Đại công?" Địch Áo kinh hãi.

"Các ngươi sơ suất quá." Mạc Lâm nhẹ giọng nói: "Cũng vô cùng khinh thường năng lực của Hắc Sơn Đại công, trước kia các ngươi có thể chiếm cứ ưu thế là bởi vì Hắc Sơn Đại công căn bản không có đặt Khắc Lý Tư bình nguyên hoang vu vào trong mắt, tự nhiên không chú ý tới Tái Nhân Hầu tước, ngay cả Thánh Đế Tư học viện cũng vậy. Bây giờ Hắc Sơn Đại công đã hiểu rõ các ngươi, biết ngươi là đệ tử Phong Ngân, Phong Ngân sở dĩ có thể xuất chiến dùm Tái Nhân Hầu tước chính là vì ngươi. Ngươi cho là hắn sẽ không làm gì cả, để mặc các ngươi thông qua Hắc Sơn công quốc hay sao?"

Thấy Địch Áo còn đang cố gắng tiêu hóa tin tức vừa nhận được, Mạc Lâm nói tiếp: "Chỉ cần bắt được ngươi, Hắc Sơn Đại công sẽ chiếm cứ chủ động. Huống chi bây giờ đã có Thiên Không thành cường giả trợ trận, hắn cũng không cần phải sợ Phong Ngân."

"Lan Bác Tư Bản đại nhân có cái chỉ thị gì không?" Địch Áo hỏi.

"Ta còn chưa bắt được liên lạc với Lan Bác Tư Bản đại nhân, chỉ mới phát tin tức ở nơi này ra ngoài, sau đó lập tức chạy tới đây." Mạc Lâm nói: "Cho dù Lan Bác Tư Bản đại nhân lập tức cho ra phản ứng cũng cần thời gian mấy ngày để an bài. Trong khoảng thời gian này chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta." Nói đến đây, Mạc Lâm chợt thở dài thật sâu.

"Tự chúng ta?"

"Nói chuẩn xác là dựa vào vận khí của chúng ta." Mạc Lâm chậm rãi nói: "Hắc Sơn Đại công đã hiểu rõ thực lực của các ngươi rồi, bốn Cực Hạn võ sĩ, hai Quang Mang võ sĩ, còn có một cô bé dã nhân và một con yêu thú biến dị. Nếu như hắn không có coi trọng các ngươi, chỉ phái ra một ít võ sĩ cấp thấp đuổi bắt thì các ngươi có chút ít hy vọng. Nếu như hắn làm việc quá cẩn thận, phái ra cường giả chân chính xuất thủ, thậm chí để cho cường giả Thiên Không thành tham dự vào, vậy thì phiền toái to rồi."

"Hiểu." Địch Áo cười khổ nói.

"Hơn nữa, không tới trình độ nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ không thể ra mặt giúp các ngươi." Mạc Lâm nói: "Hy vọng suy đoán đầu tiên là đúng, Hắc Sơn lớn công mà để cho cường giả Thiên Không thành ra mặt đuổi bắt mấy người trẻ tuổi sẽ làm hắn triệt để mất mặt. Cho nên ta không thể để cho hắn phát hiện tồn tại Thần Vực, các ngươi trì hoãn càng lâu, thành công thoát hiểm lại càng lớn. Nếu thật sự để ta xuất thủ, Hắc Sơn Đại công tất nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phó đuổi bắt các ngươi, như vậy chúng ta trốn không thoát."

"Ta đi đánh thức bọn họ." Địch Áo lập tức chạy ra khỏi phòng én.

Thật ra vào lúc này tất cả mọi người mới vừa nằm ngủ, Địch Áo không kịp gõ cửa, cứ trực tiếp phá cửa lao vào, mạnh mẽ kéo người trên giường dậy. Nếu tên nào còn không tỉnh, hắn dứt khoát ném người đó xuống đất, dội cho một chậu nước lạnh.

Chỉ qua năm phút ngắn ngủi, tất cả mọi người mặc quần áo xốc xếch tụ tập trong phòng Địch Áo. Địch Áo nói lại tin tức của Mạc Lâm một lần, mọi người không khỏi trợn mắt nhìn nhau ngơ ngác. Ngay cả Y Toa Bối Nhĩ một mực mắng mỏ Địch Áo quá mức thô bạo cũng ngậm miệng lại.

"Đã hiểu? Hiểu là tốt rồi." Địch Áo nói: "Cho các ngươi năm phút để thu thập đồ đạc của mình, sau đó lập tức rời khỏi tòa thành này."

"Nhưng… nhưng chúng ta cần xe ngựa." Lôi Mông kêu lên: "Chẳng lẽ bảo chúng ta dùng cặp chân so tốc độ với chiến mã bốn chân? Nếu như vậy chúng ta không thể chạy xa."

"Xe ngựa không có, nhưng ở ngoài thành ta có chuẩn bị chiến mã cho các ngươi." Mạc Lâm đột nhiên nói chen vào: "Người trẻ tuổi, không nên quá chìm sâu vào hưởng thụ an nhàn, lâm vào tình cảnh này còn phải đợi có xe ngựa mới đi sao?"

Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã, hắn không còn lời nào để nói với Mạc Lâm nữa. Mới vừa nãy còn chửi bới Mạc Lâm trước mặt Địch Áo, bây giờ người ta kịp thời chạy tới báo tin động trời, còn chuẩn bị sẵn đường thoát hiểm cho bọn họ. Nếu thật sự chờ mọi người tỉnh lại từ trong giấc mộng, có lẽ lữ điếm đã bị quân đội Hắc Sơn Đại công bao vây chặt chẽ rồi.

Tiếp theo mọi người vội vã trở về phòng của mình, thu thập đồ đạc đơn giản rồi lao ra lữ điếm. Lão bản vẫn đang ngồi ở sau quầy, yên lặng nhìn mấy người tuổi trẻ hành động. Lúc nãy có mấy người đi vào hỏi thăm tin tức, giờ phút này nhìn thấy những người tuổi trẻ vội vã rời đi, hắn biết chắc đã phát sinh chuyện nguy hiểm nào đó. Nhưng hắn làm ăn ở chỗ này, người ta cũng không có thiếu tiền phòng của hắn, hắn không cần phải chõ mõm vào làm gì.

Mười phút sau, mọi người đã đi tới cửa thành, Hắc Sơn công quốc có cấm lệnh quãng thời gian giữa đêm cho đến bình minh phải đóng cửa thành. Vệ binh nhìn thấy một đám người trẻ tuổi vọt tới phương hướng cửa thành liền vội vàng chạy xuống ngăn trở.

Lôi Mông thô bạo đẩy mấy võ sĩ cản đường ra hai bên, vừa tới gần cửa thành liền thi triển một chiêu Liệt Địa Kích. Cửa thành lập tức nổ vang hóa thành từng mảnh vụn bay lả tả trong không trung, chốc lát sau đám người Địch Áo xông thẳng ra ngoài.

Dựa theo Mạc Lâm chỉ dẫn, mọi người đi tới một rừng cây nhỏ, quả nhiên ở bên trong đã có mười mấy con chiến mã cao lớn, còn có hai gã võ sĩ chịu trách nhiệm trông chừng, vừa thấy đám người Địch Áo chạy tới, hai gã võ sĩ lặng lẽ lui qua một bên.

Đám người Địch Áo nhảy lên chiến mã lập tức thúc ngựa phi như bay, trước kia Y Toa Bối Nhĩ bởi vì muốn lịch lãm cho vui mới có ý định xuyên qua rừng rậm, bây giờ nơi đó biến thành sinh lộ duy nhất của bọn họ.

Mạc Lâm đưa mắt nhìn đám người Địch Áo đi xa, khẽ thở dài một hơi. Lúc này một gã võ sĩ đi tới nhẹ giọng nói: "Lão sư, ta đã an bài một ít nhân thủ quét sạch toàn bộ dấu vết bọn họ lưu lại. Sau đó phân ra các phương hướng khác nhau chạy trốn, hy vọng có thể hấp dẫn truy binh. Làm như vậy Địch Áo thiếu gia tạm thời an toàn một đoạn thời gian."

"Quét sạch tất cả dấu vết bọn họ lưu lại? Ngươi xác định có thể giấu diếm được người của Hắc Sơn Đại công không?" Mạc Lâm cười cười nói: "Nếu như không thể gạt được, chẳng phải là nói cho bọn hắn biết Địch Áo trốn theo hướng nào?"

"Vậy ...." Gã võ sĩ kia trầm mặc chốc lát rồi nói: "Ta có thể tìm thêm người đánh lạc hướng, ít nhất có thể tạo được hiệu quả mê hoặc truy binh."

"Vô dụng." Mạc Lâm chậm rãi nói: "Ngươi làm vậy ngược lại sẽ hại Địch Áo."

"Lão sư, vì sao?" Gã võ sĩ giật mình hỏi lại.

"Khi làm chuyện gì cũng phải dùng đến não." Mạc Lâm nói: "Mục tiêu bị đuổi bắt đột nhiên cảnh giác chạy ra khỏi thành giữa đêm khuya đã làm cho người ta hoài nghi. Lại còn có người âm thầm trợ giúp mục tiêu bị đuổi bắt, bày trận thế quấy nhiễu truy binh. Nếu như ngươi là Hắc Sơn Đại công, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

Gã võ sĩ ngây dại, không biết nên nói gì.

"Hắc Sơn Đại công khẳng định phái ra nhiều cường giả, không chỉ là đuổi bắt Địch Áo mà còn để đối phó chúng ta." Mạc Lâm nói.

"Lão sư, vậy thì chúng ta không làm gì hết?"

"Không làm gì chính là trợ giúp tốt nhất." Mạc Lâm suy nghĩ một lát, sau đó nhíu mày nói: "Vấn đề dấu chân chiến mã rất khó giải thích. Như vậy đi, ngươi mang thương đội của chúng ta đến nơi đây, bảo rằng thương đội chúng ta bởi vì thành đã đóng cửa không có cách nào vào thành, chỉ có thể ở nghỉ ngơi trong rừng cây. Không ngờ có mấy người trẻ tuổi đột nhiên xông tới cướp sạch thương đội, ừ, cứ như thế, bây giờ cho người chạy vào thành báo vệ binh, về phần những chi tiết khác không cần ta dạy chứ?"

"Lão sư, điểm này ta có thể làm tốt, ngài yên tâm đi." Gã võ sĩ cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.