Thần Điển

Chương 488: Chương 488: Kế hoạch






Địch Áo đã không biết nên nói gì cho phải rồi, trợ giúp ta đột phá lên Võ Tôn? Nếu như Thần Vực có thủ đoạn như vậy, chẳng phải là bọn họ có thể sản xuất ra hàng đống cường giả Võ Tôn hay sao? Làm gì còn bị lưu lạc nơi chân trời góc biện nhiều năm như vậy, đã bao lâu rồi bọn họ không dám lộ diện ra ngoài?

"Trước tiên không nói ta lúc nào mới có khả năng tấn thăng đến Võ Tôn." Địch Áo bất đắc dĩ nói: "Chỉnh hợp các thế lực Thần Vực lại cùng nhau là một công việc rất có tính khiêu chiến. Hay là Lan Bác Tư Bản đại nhân tự mình ra mặt thích hợp hơn? Ta chỉ là một gã thanh niên hai mươi tuổi mà thôi, ngài cho là có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện nghe lệnh của ta?"

Địch Áo còn có một câu chưa nói, nếu các ngươi muốn lấy ta ra làm pháo hôi thì không cần phải bàn luận gì nữa.

Mạc Lâm thở dài: "Lan Bác Tư Bản đại nhân dĩ nhiên có thể dùng thủ đoạn lôi đình thanh tẩy một vài lực cản, nhưng làm như vậy nhất định sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Thần Vực đã trải qua một lần đả kích trầm trọng, nhất là tình hình hiện tại đại chiến đã tới, tất cả lực lượng đều sử dụng để đối kháng Nguyệt Ảnh đế quốc, không nên tiêu hao trong việc nội đấu."

Nghe xong câu chuyện Mạc Lâm tường thuật, Địch Áo thở dài cảm khái, bởi vì hắn tìm không ra lý do cự tuyệt, không đề cập tới phương diện huyết mạch, chỉ riêng vấn đề giúp cho Thần Vực giữ lại lực lượng đối kháng Nguyệt Ảnh đế quốc là Địch Áo đành phải gật đầu đáp ứng rồi.

Địch Áo trầm mặc một hồi rồi nói: "Các ngươi chuẩn bị khi nào bắt đầu?” Địch Áo hỏi như vậy đương nhiên là có nguyên nhân, nếu như hắn bị đẩy lên vị trí kia cũng có nghĩa là thân phận của hắn bị phơi bày ra ánh sáng. Những thứ khác không trọng yếu, Địch Áo chỉ lo lắng là sau khi Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn biết mình nhiều năm như vậy vẫn luôn che chở cho một tên Khố Kỳ giả mạo kia, hắn sẽ phản ứng như thế nào?

Mạc Lâm nghe thế liền vui mừng, cười nói: "Ta cũng biết ngươi không phải là một người ích kỷ, nói thật ra làm như vậy tương đối nguy hiểm. Nhưng mà hiện tại không có biện pháp nào tốt hơn, nội bộ Thần Vực không phải bền chắc như thép. Ha hả, có một số người đánh chủ ý lên trên đầu Khố Kỳ nên lỡ đâm lao thì phải theo lao, đúng là si tâm vọng tưởng."

“Ngài có thể nói rõ ràng hơn được không?” Địch Áo nhíu mày suy nghĩ, hắn có thể phối hợp Lan Bác Tư Bản là bởi vì cảm thấy lấy địa vị Lan Bác Tư Bản mới có thể đạt thành hiệp nghị với Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn. Nói cho chuyện trước mắt mọi người quan tâm nhất là làm sao đối kháng Nguyệt Ảnh đế quốc, lấy trí tuệ Hoắc Phu Mạn hẳn là không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà làm hư đại sự. Nhưng nghe trong lời Mạc Lâm nói tựa hồ còn có ý khác, Địch Áo không muốn bản thân mình được tôn sùng rồi bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.

"Dĩ nhiên, những chuyện này có thể nói cho ngươi biết." Mạc Lâm gật đầu đồng ý, tiếp tục nói: "Lan Bác Tư Bản đại nhân ban đầu lựa chọn phương pháp lưu lại phần lớn lực lượng Thần Vực, nhưng lại để cho những người tâm địa xấu kia có cớ thích hợp. Bởi vì những người này khích bác nên Nguyên lão hội đã có một nhóm người đảo hướng sang bọn hắn."

Đối với các thế lực ở trong Thần Vực, Địch Áo hiểu biết không nhiều. Thành viên Nguyên lão hội của Thần Vực đều là các lão già thành tinh, làm sao có thể dễ dàng dao động như thế. Vì thế hắn nghi ngờ hỏi: "Nhưng bọn họ lấy danh nghĩa gì đối kháng với Lan Bác Tư Bản đại nhân?"

“Là bởi vì bọn họ không tìm được lý do, cho nên mới nghĩ tới chuyện lợi dụng cái tên phế vật Khố Kỳ kia.” Mạc Lâm cười lạnh nói: "Những năm gần đây rất nhiều đệ tử Thần Vực bởi vì thất vọng với hiện trạng của Thần Vực mà phiêu bạt bên ngoài. Dưới tình huống như vậy, chỉ có dựng lên hoàng kim chiến kỳ lần nữa mới có khả năng làm thức tỉnh hi vọng trong lòng thành viên Thần Vực. Mà điều kiện tiên quyết của hết thảy những việc này chính là huyết mạch Bất Hủ Vương giác tỉnh."

Địch Áo đã hiểu được một chút, từ tốn nói: "Ý ngài nói là bọn họ dự định lấy danh nghĩa Khố Kỳ triệu tập tất cả đệ tử Thần Vực lại? Nhưng những người đó biết Khố Kỳ là một tên giả mạo không?"

“Thần Vực có bao nhiêu người rõ ràng thân phận chân thật của Khố Kỳ cũng không trọng yếu, trọng điểm là Khố Kỳ đã được bên ngoài công nhận là người có huyết mạch Bất Hủ truyền thừa. Hơn nữa lại là một người duy nhất, dưới tình huống như thế, cho dù Lan Bác Tư Bản đại nhân ra mặt làm sáng tỏ, đại đa số thành viên Thần Vực sẽ lựa chọn tiếp tục tin tưởng. Bởi vì bọn họ chịu không nỗi thống khổ khi hi vọng tan biến.” Mạc Lâm nói tới đây thì dừng lại một lát, sau đó trầm giọng nói với Địch Áo: "Nếu không có sự xuất hiện của ngươi, Lan Bác Tư Bản đại nhân cũng đành phải để tùy ý sự tình tiếp tục phát triển đi xuống, may là chúng ta gặp được ngươi.”

Thật ra cho đến tận bây giờ, Địch Áo vẫn không thể hiểu được Bất Hủ truyền thừa có ý nghĩa gì đối với người của Thần Vực, nhưng Mạc Lâm giải thích tại sao lúc ban đầu Địch Áo ngoan cố chống đối Lan Bác Tư Bản. Với địa vị và danh vọng của Lan Bác Tư Bản cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ, mặc dù Địch Áo cảm thấy rất khó tin nhưng sự thật chính là như thế, có lẽ bất kỳ người nào của Thần Vực cũng mong đợi Bất Hủ truyền thừa thức tỉnh một lần nữa, bao gồm cả Lan Bác Tư Bản ở trong đó.

Mà mục đích những người đó lợi dụng Khố Kỳ không cần nói cũng biết rôHrS6V̀i, hẳn là muốn biến Khố Kỳ thành một con rối tùy ý điều khiển. Bọn họ đã có điểm xuất phát tốt, nếu có thể tập hợp toàn bộ thành viên của Thần Vực ở bên ngoài lại với nhau thì cỗ lực lượng này không thể coi thường.

"Ta hiểu rồi, ngài mới vừa nói nguy hiểm là chỉ những người này đúng không? Sự xuất hiện của ta làm cho thân phận Khố Kỳ không có tác dụng, toàn bộ cố gắng của bọn họ cũng rơi vào khoảng không." Địch Áo nói ra suy đoán của mình: "Thế nhưng Bất Hủ truyền thừa chân chính xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ không cao hứng sao?”

Sắc mặt Mạc Lâm hơi ảm đạm: "Con người luôn luôn có thánh thiện, cũng có đọa lạc. Mặc dù ta không muốn thừa nhận nhưng đây là chuyện thực đang tồn tại, Thần Vực có những người bị dục vọng che mờ đôi mắt. Ta chỉ hy vọng bọn họ không có phát rồ nảy lên tâm tư đối phó ngươi, nếu quả thật phát sinh chuyện đó cũng có nghĩa là một trận thanh tẩy đại quy mô sắp sửa phát sinh."

Địch Áo âm thầm thở dài ở trong lòng, nghe giọng Mạc Lâm nói là có thể biết tình thế cấp bách đến mức nào rồi.

“Hy vọng bọn họ sẽ không làm chuyện gì quá phận?” Ở trong nhận thức của Địch Áo, ký thác hết thảy hi vọng vào thân người khác cũng không quá đáng tin. Thay vì ngày đêm thắp nhang cầu khấn cho người nào đó sống lâu, còn không bằng tự mình rèn luyện cơ thể khỏe mạnh thì tốt hơn.

Đồng thời Địch Áo cũng có chỗ khó hiểu, lấy trí tuệ Lan Bác Tư Bản không thể nào không biết cách đề phòng phiền toái, chẳng lẽ nhất định phải để phát sinh rồi mới quyết tâm động thủ? Hay có thể nói là Lan Bác Tư Bản đang mong đợi những người đó phát cuồng? Dĩ nhiên, cũng có thể là Lan Bác Tư Bản không muốn gánh chịu tiếng xấu tru diệt người của mình mới lựa chọn phương án đẩy Địch Áo lên trên đài. Vì thế những người đó không làm gì xem như là may mắn, còn không cũng tương đương với tự mình đưa con dao vào trong tay Lan Bác Tư Bản.

Tâm tư bề trên quả nhiên khó lòng nắm bắt, Địch Áo cảm thấy đáp án nào cũng có lý do chính đáng, vì thế hắn quyết định bỏ qua suy đoán ý nghĩ chân thật của Lan Bác Tư Bản, ngẩng đầu lên nói với Mạc Lâm: "Ngài cảm thấy tình cảnh của ta sẽ trở nên nguy hiểm?"

Mạc Lâm cười khổ, ánh mắt phức tạp nhìn sang Địch Áo: "Ta thật sự không có cách nào xác định, nhưng ta có thể bảo đảm chúng ta sẽ tận lực bảo đảm ngươi và những người bên cạnh được an toàn."

Địch Áo gật đầu, có thể suy nghĩ đến người bên cạnh mình, cho dù là bày tư thái cho có mà thôi. Nhưng cũng làm cho Địch Áo cảm nhận được một ít an ủi, ít ra đối phương cũng không phải hoàn toàn lợi dụng bản thân mình.

"Như vậy ngài tính dùng phương thức gì trợ giúp ta đột phá lên cấp Võ Tôn?" Địch Áo tò mò nhất là điểm này, phải biết rằng hắn bây giờ chỉ là Cực Hạn võ sĩ cấp sáu, khoảng cách Võ Tôn còn một đoạn đường rất xa. Cả đời người dừng lại giai đoạn này chỗ nào cũng có, nhưng mà nhìn Mạc Lâm bộ dạng hình như rất có lòng tin trợ giúp hắn gia tăng thực lực trong một đoạn thời gian ngắn.

"Thế nào? Không tin ta?" Nhắc tới chuyện này, trên mặt Mạc Lâm lộ ra nụ cười tự tin: "Nếu ta dám nói như vậy dĩ nhiên là nắm chắc có khả năng thành công rất lớn. Ta biết bây giờ các ngươi tu luyện rất khắc khổ, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn cũng không hề keo kiệt, cung cấp cho các ngươi một ít tinh thần kết tinh. Nhưng nói đến phương diêHaS4Ṿn bồi dưỡng cường giả, cho dù là Nguyệt Ảnh đế quốc cũng không thể so sánh với chúng ta nổi. Bởi vì thứ chúng ta nắm giữ đã trải qua trăm ngàn năm lắng đọng, Quân ĐồMinh chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi."

Địch Áo trực tiếp im lặng, xem ra cảm giác về sự ưu việt ở trong xương Thần Vực đến nay vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Mạc Lâm nói như thế, còn không bằng bảo rằng Quân Đồ Minh cướp bóc thì chuẩn xác hơn, dù sao sau khi Quân Đồ Minh công hãm Thần Vực mới chính thức trở thành ‘nhà giàu mới nổi’, nhảy một bước lên trời trở thành cường quốc nắm giữ nhiều tài nguyên nhất đại lục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.