Đúng lúc này chợt có một trận nổ vang từ dưới đất truyền lên, mặt đất chung quanh lập tức run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt liền có một cột cát vàng rộng hơn hai mươi thước bắn thẳng lên cao rồi quay cuồng chấn văng đá sỏi ra chung quanh.
Băng Xuyên Hùng Vương từ trong mớ cát bụi hỗn độn lao vọt ra ngoài, tay trước tát một cái nhanh như chớp về phía gã Địa hệ Võ Tôn đứng gần nhất.
Động tác Băng Xuyên Hùng Vương quá nhanh nên gã Địa hệ Võ Tôn căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể thả ra Địa Long Thủ Hộ dùng hai cánh tay che chắn trước người.
Hùng chưởng (bàn tay gấu) to bằng cánh cửa đánh trúng ngực gã Địa hệ Võ Tôn, Địa Long Thủ Hộ bể tan tành trong nháy mắt. Thân thể hắn vẽ ra một đường thẳng tắp đập mạnh vào vách núi ở sau lưng..
Đám người Tây Cách Thụy Na thấy được một màn khiến người ta phải trợn mắt líu lưỡi, thân thể gã Địa hệ Võ Tôn in sâu vào trong vách núi, nguyên lực chiến giáp cứng rắn đã hóa thành hư vô, sinh tử không rõ.
"Trì hoãn nó, ta cần thời gian" Tái Nhân Hầu tước nổi giận gầm lên lui về phía sau. Hắn lại chuẩn bị buông thả Phích Lịch Hỏa một lần nữa, ngoại trừ chiêu đó ra, hắn thật sự không biết cái dạng gì bí kỹ có thể tạo thành thương tổn đối với Băng Xuyên Hùng Vương.
"Lên !" Tây Cách Thụy Na quát to, bàn tay nắm chặt Băng Chi Khế Ước nhào tới.
"Tây Cách Thụy Na, đã lâu không gặp." Bản Văn và Y Cách Nạp đã tiếp cận chiến đoàn, tựa hồ là nghĩ tới kết cục của Tây Cách Thụy Na nên sắc mặt bọn họ có vẻ ảm đạm.
Tình huống không ổnm Địch Áo nhíu mày nhìn tới dãy núi ở phương xa, từ khi đầu Cự Hùng rời khỏi dãy núi tiến nhập chiến trường. Các võ sĩ bộ lạc một mực hoan hô vang dội, còn có vô số tiếng sói tru trợ uy tản ra bốn phía, nhìn tình hình này có lẽ người của Thánh Đế Tư học viện lành ít dữ nhiều rồi.
Hắn không quan tâm những người khác, nhưng Tuyết Ny còn đang ở bên kia. Lấy thực lực của hắn quá đi trợ giúp cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, chỉ có thể phụng bồi Tuyết Ny cùng chết mà thôi.
“Ai dà!” Địch Áo âm thầm thở dài, không phải là hắn không muốn cứu, mà là không có cách nào hữu ích.
Đúng lúc này, khuôn mặt Địch Áo đột nhiên cứng ngắc lại, bởi vì hắn nghe được thanh âm vô cùng quen thuộc.
“Hỏa Hống Thú?”
Địch Áo lập tức vén cành lá sang một bên, nhìn về phía thanh âm quen thuộc kia. Nơi đó đang có một tiểu đội đang di chuyển xen kẽ bên trong doanh trại, mặc dù khoảng cách xa nên hắn nhìn không rõ khuôn mặt những người đó, nhưng đầu Hỏa Hống Thú uy phong tứ phía tuyệt đối không thể nhận lầm được.
Địch Áo đã ngây người như phỗng, nếu như hắn ở bên kia đã sớm quát lên như sấm rồi, thậm chí là chửi ầm lên mới hả giận. Rốt cuộc là chủ ý của ai đây? Muốn hại chết tất cả đồng đội hay sao?
Không sai, bọn họ có Lâm Tái, có lẽ đủ sức đối phó với các võ sĩ áo đen ở trong doanh trại, nhưng ai có thể đối phó Thủ hộ giả đây?
Lực lượng Thủ hộ giả và bản mệnh yêu thú có quan hệ trực tiếp với nhau, đầu Cự Hùng kia chỉ gầm gừ một tiếng lan xa tới tận chỗ rừng cây hắn ẩn thân, chấn động cả khu rừng nghiêng ngã rung động. Từ đó không khó đoán ra đầu Cự Hùng này có lực chiến đấu vô cùng cường đại, bản thân Thủ hộ giả cũng giống y như vậy.
Ở trong đoạn thời gian gấp gáp này, tâm Địch Áo bắt đầu sinh ra ý định lùi bước. Hắn không muốn nghênh đón một trận chiến tử vong không có giá trị, nhưng vào lúc này thân ảnh Tác Phỉ Á bất chợt xẹt qua trong đầu hắn, từ thuở đồng niên cho đến bây giờ, từng ly từng tý những cảnh sinh hoạt, tâm sự với nhau. Còn có Ca Đốn quật cường, Lôi Mông cẩn thận, Y Toa Bối Nhĩ thông minh sắc xảo, …vân …vân, những thứ này là món đồ quý giá hắn có được từ khi trọng sinh tới nay Chẳng lẽ hắn trơ mắt nhìn hết thảy mọi thứ bị hủy diệt, tự mình quay lưng chạy trốn hay sao?
“Được rồi, được rồi ! Mấy tên ngốc, nếu như lần này ta có thể may mắn không chết, sau này lại từ từ tính sổ với các ngươi vậy !”
Trong mắt Địch Áo bạo phát tinh quang, sau đó thân hình hắn hóa thành một làn gió nhẹ rời khỏi cành cây bay gấp tới doanh trại địch.
Tiểu đội kia xông tới cực kỳ sắc bén, một đường xung phong dũng cảm tiến tới không có chút nao núng. Bởi vì Lâm Tái đã nói trước khi chiến đấu là không cần giữ lại nguyên lực, cứ giải phóng toàn bộ thực lực, vì thế các võ sĩ trong tiểu đội đều tận tình phóng thích bí kỹ.
Trong doanh trại các võ sĩ áo đen thấy tiểu đội kia lao tới với khí thế kinh người vội vàng chủ động chạy ra ngăn cản, cố gắng tiêu diệt tất cả kẻ địch ở ngoài doanh trại.
Các võ sĩ áo đen vừa đầu nhập chiến trường, thế xông của tiểu đội kia lập tức bị kìm hãm. Mặc dù Lâm Tái đang toàn lực ứng phó chiến đấu, nhưng trong đội võ sĩ áo đen cũng có mười mấy Cực Hạn võ sĩ, Lâm Tái căn bản không có biện pháp giải khai hàng phòng ngự của đối phương trong khoảng thời gian ngắn, vì thế song phương bắt đầu liều mạng xông vào nhau.
Đối diện Lôi Mông là một gã Địa hệ võ sĩ, chiến pháp của hai người giống nhau như đúc. Đầu tiên là dùng Bàn Thạch Thủ Hộ bảo vệ mình, sau đó lao tới công kích địch nhân, kết quả là Bàn Thạch Thủ Hộ trên người cùng bị triệt tiêu, song song bị thương văng ra ngoài.
"Lôi Mông ~!" Ca Đốn đang liều mạng buông thả Diễn Sinh bí kỹ, thấy Lôi Mông văng ra thật xa không khỏi lớn tiếng hét lên.
"Ta không sao !" Lôi Mông tung người nhảy lên, nhe răng cười tiếp tục cắm đầu lao về phía trước: "Địch Áo ở bên kia khẳng định đánh rất khổ cực, các huynh đệ lại thêm chút sức, xông qua nào!"
Tác Phỉ Á mặt đầy sương lạnh, nàng không có thời gian nói chuyện, chỉ tập trung tất cả tinh thần vào việc buông thả bí kỹ, nhất định phải thu hút càng nhiều đối phương càng tốt.
Tất cả võ sĩ áo đen đều chạy ra ngoài vây công đoàn người Lâm Tái. Đối với Địch Áo, đây là một doanh trại không có đề phòng, trong doanh chỉ còn lại một ít võ sĩ bộ lạc căn bản không đuổi kịp thân ảnh Địch Áo.
Thế nhưng trong lòng Địch Áo không có bất kỳ một tia vui sướng nào, trong lồng ngực hắn chỉ có kích động, có ý chí thấy chết không sờn, thật sự là hắn vô cùng bất đắc dĩ mới phải làm chuyện này.
Gần.. rất gần... Địch Áo toàn lực phóng thích Phong Ưu Nhã, thân hình của hắn lưu lại một dãy tàn ảnh mơ hồ từ trong rừng cây cho đến doanh trại. Khoảng cách này ít nhất cũng có vài dặm, nhưng hắn chỉ dùng mấy mười giây đã chạy tới nơi.
Sau một lát, Địch Áo nhảy lên giữa không trung tận lực phóng thích Phong Ưu Nhã bay qua đầu nhóm võ sĩ bộ lạc, may là các võ sĩ bộ lạc còn lưu lại chịu trách nhiệm hậu cần có địa vị rất thấp, lực chiến đấu cũng kém. Bọn hắn buông thả bí kỹ căn bản không thể nào đánh trúng Địch Áo đang toàn lực chạy nước rút, chỉ có từng đoàn quang hoa nở rộ bên người hắn rồi bị bỏ lại phía sau, tựa như đang tiễn đưa Địch Áo vậy.
Ngay sau đó, một lão nhân quần áo lam lũ lọt vào phạm vi tầm mắt Địch Áo, tim của hắn không khỏi giật nảy lên một nhịp.
Đây là đôi mắt như thế nào nhỉ? Cực độ đạm mạc, con ngươi quả thực tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức giống như nhìn thấy sinh tử rồi vậy. Lão nhân nhìn thấy Địch Áo xông vào doanh trại nhưng vẫn không nhúc nhích, lão đang nghĩ gì chứ? Xem Địch Áo như con thiêu thân lao vào lửa sao?
Địch Áo cắn răng tiếp tục vọt tới trước, ảnh hưởng văn hóa là thâm căn cố đế, bề ngoài lão nhân kia vô cùng phù hợp với hình tượng thế ngoại cao nhân làm cho hắn không khỏi lòng mang sợ hãi, nhưng đã đến tình cảnh này rồi, hắn không có lý do để lùi bước.
"Địch Áo, ta đã thấy Địch Áo !" Từ nơi xa truyền đến thanh âm Ca Đốn hô lớn.
"Các ngươi chạy nhanh đi." Địch Áo vận toàn lực quát lên, lúc này khoảng cách giữa hắn và lão nhân kia đã rất gần.
Bốn mươi thước, hai mươi thước… lão nhân kia vẫn không nhúc nhích, mới bắt đầu Địch Áo còn tưởng rằng đối phương đang dùng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường nhìn mình, nhưng trong lúc hắn dùng Phong Ưu Nhã liên tục thay đổi phương hướng mới phát hiện ánh mắt đối phương thủy chung không hề thay đổi.
Đây là cường giả chân chính? Thậm chí lười gia nhập trận đấu tranh đoạt khu vực quặng mỏ tinh thần, cũng lười nhìn Địch Áo, cao ngạo không nhìn hết thảy a...aa !
Cảm giác này khiến cho Địch Áo bỗng dưng dâng lên lửa giận, cho dù hắn là một con kiến hôi chỉ động đầu ngón tay là giết được, nhưng mà ngươi cũng nên động đậy một chút chứ?
Hai tay Địch Áo huy động bắn ra mấy đạo Phong Nhận tới chỗ lão nhân kia, sau đó hắn lộn vòng một cái chuyển sang hướng khác, liên tục lộn nhào mấy vòng bay về phía Hỏa Hống Thú ở xa xa. Ngay sau đó, hắn vận chuyển nguyên lực của mình lên tới cực hạn thi triển Phong Ưu Nhã chưa từng gián đoạn, một đường nhảy lên cao, lướt dưới thấp, không ngừng tránh né công kích tùy thời có thể xuất hiện. Đây là bản lãnh bảo vệ tính mạng duy nhất của hắn, chỉ cần đối phương không phải là Phong hệ võ sĩ, hắn vẫn có tự tin nhất định chạy thoát ra ngoài.
Địch Áo đang dùng toàn lực di chuyển đột nhiên cảm giác được có cái gì đó không đúng, các võ sĩ bộ lạc chung quanh doanh trại, bao gồm cả đám võ sĩ áo đen ngăn chặn đám người Lâm Tái, tất cả đều biến thành những pho tượng cứng ngắc, tầm mắt tụ tập nhìn ra sau lưng Địch Áo, vẻ mặt đau thương và tràn đầy tuyệt vọng.
Công kích trong tưởng tượng hồi lâu vẫn không có xuất hiện, Địch Áo không khỏi ngừng lại nhìn ra sau, lão nhân khiến cho hắn cực kỳ sợ hãi thế mà lại ngã xuống trong vũng máu.
Làm sao có thể? Địch Áo quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, đây chính là Thủ hộ giả kia mà? Thủ hộ giả đại biểu cho lực lượng đỉnh phong của Vĩnh Đống băng xuyên. Làm sao có thể bị hắn đánh chết? Huống chi hắn không phải thả ra Diễn Sinh bí kỹ, mà là Phong Nhận bình thường nhất trong các loại bí kỹ.
“Hoang đường, thật sự quá hoang đường !”
Đám người Tây Cách Thụy Na ở khu vực khai thác mỏ trước đã bắt đầu nhụt chí, chiến lực cao nhất của bọn họ chỉ có bốn Võ Tôn. Từ lúc hai vị tộc trưởng bộ lạc tham chiến đã làm cho cán cân tiểu ly nghiêng hẳn về phía địch nhân, việc nàng có thể làm chính là tận hết chế trụ tất cả địch nhân. Ít nhất phải để cho Tái Nhân Hầu tước không bị ảnh hưởng ngưng tụ Phích Lịch Hỏa, nếu không bọn họ sẽ chết rất thảm.
Khi Tây Cách Thụy Na vận toàn lực thúc dục Băng Chi Khế Ước, Băng Xuyên Hùng Vương đột nhiên đứng thẳng người lên, ngẩng đầu gầm lên bi thống rồi thân thể xoay tròn nửa vòng ngã quỵ xuống đất.
“Ầm…”
Băng Xuyên Hùng Vương ngã xuống làm cho mặt đất run rẩy kịch liệt, bụi mù bay tán loạn. Đám người Tây Cách Thụy Na còn tưởng rằng Băng Xuyên Hùng Vương định buông thả bí kỹ cao cấp nào đó, vội vàng lui về phía sau chuẩn bị tiến hành phòng thủ.
Thanh âm Băng Xuyên Hùng Vương phát ra càng lúc càng yếu ớt, nó vô lực cử động bốn chân tựa hồ muốn đứng lên nhưng chỉ được một nửa, thân thể nặng nề lại đập xuống mặt đất. Cứ thế đứng lên rồi lại ngã quỵ mấy lần, con ngươi đỏ như máu kia càng lúc càng ảm đạm, một tầng xám tro từ từ thay thế vào trong đó.
Đám người Tây Cách Thụy Na, Tái Nhân Hầu tước đều ngây người kinh ngạc, hai vị tộc trưởng bộ lạc cũng không động, bọn họ không có cách nào tiếp nhận hình ảnh trước mắt.
Thời gian yên lặng không dài, một cỗ khí tức tan thương và bi thống chầm chậm lan truyền khắp trời đất.
Sau một lát, vô số võ sĩ bộ lạc reo hò xông về Địch Áo, ánh mắt bọn hắn ẩn chứa sự điên cuồng không gì có thể lay động được, trong nháy mắt này trong đầu bọn họ chỉ có một việc, đó là phải xé nát người kia ra trả thù cho Thủ hộ giả.
Các võ sĩ áo đen từ bên ngoài doanh trại chạy ngược vào trong, có mấy võ sĩ đang chiến đấu cận thân nhưng lại đã quên mất địch nhân đứng trước mặt, xoay người xung phong vào doanh trại, phần lưng tự nhiên mở rộng chào đón địch nhân.
Đám người Lâm Tái nắm lấy cơ hội không ngừng phóng thích bí kỹ, công kích đám võ sĩ áo đen, trạng thái của những võ sĩ áo đen rõ ràng là không bình thường. Bọn họ liều mạng cắm đầu vào cơn mưa bí kỹ, sau đó giãy dụa đứng lên tiếp tục chạy đi, những người không dậy nổi thì dùng hai tay hai chân bò tới.
Bầy ưng quanh quẩn trên bầu trời khu vực quặng mỏ cũng dời tầm mắt sang hướng khác, chúng vỗ cánh liệng một vòng lấy đà rồi lao xuống doanh trại, vô số ác lang cũng bỏ qua võ sĩ bộ lạc khống chế, chạy ào ào vào doanh trại giống như một cơn thủy triều xanh đen.
Trên trời dưới đất, vô số tính mạng tồn tại đồng thời ngưng tụ thành một loại ý chí thống nhất, xé nát hắn, phải xé nát người kia cho bằng được.
Địch Áo vốn định mở ra một con đường máu hội hợp với đám người Lâm Tái, vừa thấy tình huống như vậy bị dọa cho sợ hết hồn, lập tức đổi sang hướng khác phóng chạy như điên.
Trên chiến trường khu vực quặng mỏ, hai vị bộ lạc tộc trưởng cũng cho ra phản ứng, bọn họ xoay người xông lên đỉnh núi, bởi vì bọn họ biết chuyện tình xấu nhất đã xảy ra.
"Viện quân của chúng ta đến." Tây Cách Thụy Na hưng phấn hét lên: "Bọn họ đã giết Thủ hộ giả. Tất cả võ sĩ, đi theo ta !"
"Thủ hộ giả là thứ gì?" Tái Nhân Hầu tước quát ầm lên, trong lòng hắn cực kỳ tức giận, Tây Cách Thụy Na khẳng định che giấu quá nhiều chuyện.
Tây Cách Thụy Na dùng ánh mắt xin lỗi nhìn sang Tái Nhân Hầu tước, sau đó vội vàng lao tới ngọn núi.
Nếu Băng Xuyên Hùng Vương xuất hiện ở nơi này, nhất định là có một Thủ hộ giả vô cùng cường đại đi theo, chuyện này chỉ là thường thức đối với nàng. Nhưng nàng không nói cho Tái Nhân Hầu tước biết, bởi vì tình thế quá nguy cấp, nàng lo lắng Tái Nhân Hầu tước mất đi ý chí chiến đấu, không chiến mà bại.
“Ầm ầm !”
Đống đá vụn che kín cửa động bị người nào đó dùng bí kỹ đánh vỡ nát, những người ở bên trong nghe thấy Tây Cách Thụy Na ra lệnh tiến công lập tức ùa ra. Các võ sĩ Thánh Đế Tư thành và thủ hạ Tái Nhân Hầu tước từ trong sơn động lần lượt vọt ra.
Địch Áo sử dụng tất cả vốn liếng liều mạng chạy trốn giữa vùng đồng cỏ hoang vu bát ngát, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể nào tiếp nhận sự thật này, đó là giả dối? Rất có thể là một âm mưu hoặc chiến lược của đối phương, có thể là tên Thủ hộ giả tạo ra một thế thân bị hắn đánh chết dễ dàng. Sau đó để cho các võ sĩ Thánh Đế Tư thành cho rằng thắng lợi đã ở trong tầm mắt, địch nhân bị triệt để thất bại, sau đó âm thầm bố trí một vòng vây cực lớn đánh một trận là xong, giải quyết mọi phiền toái triệt để. Thế nhưng nhìn phản ứng của đám võ sĩ bộ lạc tựa hồ không giống lắm?
Phần lớn bộ lạc võ sĩ chung quanh bình nguyên chỉ là những tộc phụ thuộc, lực chiến đấu cũng có hạn. Nếu như Địch Áo muốn tiêu diệt hết bọn họ thì không thể làm được, dù sao lực sát thương của Quang Mang võ sĩ chỉ có hạn. Nếu như Địch Áo một lòng chạy trốn, những gã võ sĩ kia cũng không thể nào bắt kịp hắn nổi.
Ngay cả những con Chiến lang đang gầm thét giận dữ kia cũng không được. Nếu chỉ tính riêng về tốc độ, Địch Áo không ngừng buông thả Phong Ưu Nhã chạy nhanh hơn Chiến lang không ít, khoảng cách song phương càng lúc càng xa, thân ảnh Địch Áo dần dần mất hút.
Các võ sĩ bộ lạc đuổi theo một hồi đã không chịu nổi nữa, mặc dù trong đám người có không ít Phong hệ võ sĩ vẫn cố gắng bám theo Địch Áo, nhưng bọn hắn phải không ngừng buông thả bí kỹ mới có thể giữ vững khoảng cách với Địch Áo. Vấn đề là bọn hắn có thể kiên trì bao lâu? Một phút hay là mười phút? Nếu như bọn hắn biết được Địch Áo có thể kiên trì mấy ngày mấy đêm, không biết sẽ nản lòng hay là nổi giận đây.
Chỉ có bầy ưng không ngừng lao xuống là đủ sức tạo phiền toái cho Địch Áo. Thế nhưng Địch Áo rất nhạy cảm với tiếng gió nên căn bản không cần quay đầu lại quan sát, chỉ cần bầy ưng tới gần là hắn lập tức nhận ra khí lưu biến hóa để suy đoán góc độ công kích, tùy tiện chuyển hướng là bỏ rơi bầy ưng lại phía sau.
Ở khu vực cạnh Thiên Tinh hồ, Tây Cách Thụy Na, Tái Nhân Hầu tước rốt cuộc hội hợp với đội ngũ Lâm Tái.
"Là các ngươi giết Thủ hộ giả?" Thấy một vài võ sĩ đứng bên cạnh Lâm Tái, trong mắt Tây Cách Thụy Na lộ vẻ không dám tin tưởng, nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi chỉ có nhiêu đây người?"
"Không phải chúng ta, là Địch Áo." Lâm Tái thở dài buồn bã.
"Địch Áo? Là vị hôn phu của Tác Phỉ Á?" Tầm mắt Tây Cách Thụy Na đặt lên trên người Tác Phỉ Á, nàng không nhịn được nói: "Lâm Tái, không nghĩ tới ngươi lại điên cuồng như vậy. Chỉ có mấy người lại dám đến đánh lén Thủ hộ giả?" Ở trong cái tiểu đội này có quá ít chiến lực có thể làm cho nàng coi trọng.
"Chúng ta bắt được một tộc trưởng bộ lạc nhỏ, hắn thú nhận tính mạng Thủ hộ giả Phù Y đã đi tới điểm cuối, cho nên hắn mang theo mấy bộ lạc phụ thuộc chạy tới hỗ trợ công chiếm khu vực quặng mỏ. Nếu như Băng Xuyên Hùng Vương có thể thuận lợi lên cấp, hắn có thể được chia sẻ một phần sinh mệnh lực." Lâm Tái nhẹ giọng giải thích.
"Thì ra là như vậy." Tây Cách Thụy Na thở ra một hơi, nói: "Các ngươi quá may mắn, ha hả, điều này cũng là vận may của chúng ta. Đúng rồi, người đánh chết Thủ hộ giả gọi là Địch Áo hả? Mặc dù biết tính mạng Phù Y đã tới điểm cuối, nhưng có can đảm chiến đấu với một Thủ hộ giả, hắn rất tốt, thật sự không tệ."
"Chỉ là không tệ thôi sao?" Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên nói.
Tây Cách Thụy Na sửng sốt chuyển tầm mắt sang Y Toa Bối Nhĩ: "Y Toa Bối Nhĩ, ngươi muốn nói gì?"
"Địch Áo không hề biết lực lượng Phù Y đã rất hư nhược." Y Toa Bối Nhĩ nhẹ giọng nói: "Lâm Tái đạo sư, còn nhớ rõ thời điểm Địch Áo xuất hiện, hắn hô lớn với chúng ta câu gì không? Hắn bảo chúng ta rời đi, chuyện này chứng minh hắn cho rằng ngay cả Lâm Tái đạo sư cũng không phải là đối thủ của Thủ hộ giả."
Đám người Tác Phỉ Á, Ca Đốn trở nên trầm mặc, bọn họ biết lực lượng Phù Y đã rất suy yếu mới nghĩ ra chủ ý đánh lén doanh trại. So sánh dũng khí với Địch Áo thật sự không đáng để nhắc tới.
Nhất là Tác Phỉ Á, hai mắt nàng dần dần ướt át, nếu như không phải cố gắng khống chế tâm tình, ngay lúc này nàng đã sớm khóc ngất đi rồi.
Tác Phỉ Á hiểu, Ca Đốn, Lôi Mông và Y Toa Bối Nhĩ cũng hiểu tại sao Địch Áo lại giành công kích Thủ hộ giả Phù Y đầu tiên.
"Ta bây giờ đã biết chúng ta ngu xuẩn đến cỡ nào." Y Toa Bối Nhĩ chậm rãi nói, tầm mắt của nàng chuyển ra phương xa, lẩm bẩm: "Nếu như chúng ta giết chết Thủ hộ giả, bây giờ chúng ta đang lâm vào hoàn cảnh thế nào đây?"
Tầm mắt của mọi người nhìn theo phương hướng Y Toa Bối Nhĩ, lúc này các võ sĩ bộ lạc, đàn sói và bầy ưng đã biến thành từng vô số điểm đen nhỏ xa xôi. Nói thật ra về tình về lý, đám người Lâm Tái nên truy kích hậu phương các bộ lạc võ sĩ để trợ giúp Địch Áo. Nhưng Y Toa Bối Nhĩ vẫn còn có thể giữ vững lý trí ngăn cản mọi người vọng động, cho dù làm như thế cũng không có tác dụng. Đừng nói là bọn họ, cộng thêm đám người Tây Cách Thụy Na cũng chưa chắc đủ sức đối kháng với những bộ lạc võ sĩ đã hoàn toàn điên cuồng.