Thần Điển

Chương 14: Chương 14: Không còn lựa chọn nào khác.






"Các ngươi còn chờ cái gì?" Khuôn mặt Tác Phỉ Á đã lạnh như băng: "Mang ra ngoài xử lý cho ta."

Thác Ni không dám trì hoãn nữa, vẫy tay cho mấy võ sĩ xông lên bắt Bách Lệ Nhi kéo ra ngoài.

"Tiểu thư, ngài định hủy tương lai của mình hả... tiểu thư..." Bách Lệ Nhi gào khóc thảm thiết, thanh âm càng ngày càng xa, càng ngày càng thấp, chỉ qua mấy phút đã nghe không thấy nữa, hẳn là đã bị đám người Thác Ni kéo ra hậu viện.

Lại có hai gã võ sĩ chạy tới định bắt Bích Cơ làm cho nàng sợ đến hồn phi phách tán, đột nhiên lăn một vòng phóng tới Địch Áo, sau đó ôm chặt lấy bắp đùi Địch Áo, kêu khóc: "Thiếu gia, cứu ta, cứu cứu ta đi... ô ô ô... Ta biết sai lầm, ta đã biết mình sai lầm rồi, van cầu thiếu gia, cứu… cứu ta..."

"Ngươi dám?." Tác Phỉ Á giận dữ, gương mặt chuyển thành trắng bệch, nàng không lo lắng Địch Áo mở miệng cầu tình, mà chỉ lo lắng Bích Cơ cử động điên cuồng dọa hỏng Địch Áo.

Từ khi Tác Phỉ Á bị tập kích vẫn thường ở trong trang viên cùng Địch Áo, tòa trang viên được xây rộng hơn, tùy từng giai đoạn mà xây dựng chi tiết thích hợp hơn. Nhưng đến khi Tác Phỉ Á mười lăm tuổi, vì mình, vì Địch Áo, còn có rất nhiều người theo đuổi mục tiêu bảo đảm cho cuộc sống. Nàng phải rời khỏi trang viên đi tới phủ Nam tước trợ giúp cha mình xử lý tài chính trong lãnh địa, mới bắt đầu chỉ là muốn thêm một khoản thu nhập nhằm bổ khuyết tiền tài thiếu hụt trong trang viên. Sau đó nàng thể hiện trí tuệ trên phương diện tài chính quá mức sáng chói, cho đến hiện tại lão Nam tước đã không thể ly khai được Tác Phỉ Á.

Lúc ấy Tác Phỉ Á muốn dẫn Địch Áo cùng đi, sau lại ngẫm nghĩ gì đó đành phải bỏ qua. Địch Áo cả ngày rất ít khi rời khỏi viện nhỏ của mình, hắn rất thích núp trong góc tối, Tác Phỉ Á cho rằng thế giới xa lạ nhất định sẽ làm cho Địch Áo cảm thấy hoảng sợ bất an.

Chính vụ quá bận rộn, phủ Nam tước cách tòa trang viên này chừng sáu, bảy trăm dặm. Khoảng cách tới Bá tước lĩnh và một vài quý tộc khác còn xa hơn nữa, số lần Tác Phỉ Á trở lại càng ngày càng ít, thời gian ở lại cũng chỉ được vài ngày, sau đó lại phải rời đi. Vì thế Địch Áo lớn lên cao hơn Tác Phỉ Á một chút, thân thể cũng bắt đầu cường tráng, nhưng trong ấn tượng của Tác Phỉ Á, hắn ngược lại vẫn còn là một đứa bé. Hình tượng này đã sớm cắm rễ sâu trong tâm linh Tác Phỉ Á, dù sao thì bọn họ vẫn ngày ngày ở chung một chỗ từ khi còn nhỏ kia mà.

Tác Phỉ Á nhìn thấy chỉ là một đứa bé chậm lụt, nhát gan, cự tuyệt tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Dĩ nhiên, chậm lụt, nhát gan và ngu ngốc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tác Phỉ Á nhớ rất rõ khi còn bé có một lần thấy trên cây có một quả vừa chín tới, nàng rất vui mừng muốn leo lên cây hái xuống, nhưng Địch Áo túm lấy nàng nói hai chữ ‘nguy hiểm’.

Ngu ngốc làm sao biết nguy hiểm?.

Những chuyện tương tự sau đó phát sinh rất nhiều lần, đến khi nàng rời khỏi trang viên có đầy đủ năng lực liền phái người đi chung quanh tìm thầy thuốc, giới thiệu bệnh tình Địch Áo và điều tra phương pháp chữa trị. Cuối cùng trải qua tập hợp tin tức, nàng cho rằng mình đã biết rõ bệnh tình của Địch Áo, trải qua đả kích kịch liệt từ thuở nhỏ, nhìn thấy tình cảnh cực kì kinh khủng sẽ làm cho người ta sinh ra biến hóa về mặt tâm lý, ví như tính tình trở nên táo bạo, choáng váng, tự kỷ…v…, Địch Áo chính là một bệnh nhân tự đóng cửa tâm linh.

Nhưng loại bệnh này không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể chờ Địch Áo tự mình tu dưỡng, điều chỉnh, mấy thầy thuốc liên tục dặn dò Tác Phỉ Á là ngàn vạn lần không nên làm cho bệnh nhân kinh sợ thêm, nếu không rất có khả năng biến thành kẻ điên, hoặc là ngu ngốc chân chính.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản Tác Phỉ Á đồng ý gả cho Địch Áo, nếu như Địch Áo là một đứa ngốc vĩnh viễn không thể nào biết nóng biết lạnh, thân là một thiếu nữ tràn đầy ước mơ hồng về hôn nhân của mình, nàng sẽ cố gắng làm dịu vết thương tâm lý cho hắn, tin tưởng rằng sẽ có một ngày Địch Áo từ trong bóng ma đi ra, biến thành một người bình thường.

Hiện tại Bích Cơ cử động làm cho Tác Phỉ Á cảm thấy vô cùng tức giận.

Nhị thiếu gia đang ở phủ Nam tước căn bản không biết hắn đề nghị ác ý lại ứng với tâm nguyện của Tác Phỉ Á. Một cô bé gần tám tuổi trơ mắt nhìn hộ vệ phun máu ngã xuống, đầu thân chia lìa, mọi người còn lại lần lượt ngã quỵ ở trước mặt mình, nội tâm của nàng thừa nhận xung kích không có cách nào dùng lời nói để hình dung được. Trải qua trận chiến đấu thảm thiết đó Tác Phỉ Á đã trưởng thành, nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng ai, cũng không dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình, hết thảy mọi chuyện đều sẽ chôn sâu ở đáy lòng.

Chỉ có Địch Áo là ngoại lệ, nàng tín nhiệm vô điều kiện đứa bé trai cùng trải qua hoạn nạn với nàng, những người chung quanh tìm mọi cách tiếp xúc nàng bằng các loại hành vi giả dối, Địch Áo thì không.

"Thiếu gia, cứu ta..." Bích Cơ liều mạng rung rung bắp đùi Địch Áo, nàng biết không có người nào cứu được nàng, cơ hội sống sót nằm trên người Địch Áo. Nàng hi vọng ở trong lòng, cầu cho Địch Áo thiếu gia còn nhớ rõ câu nói ngày đó, ‘nhất dạ phụ thê bách nhật ân – một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa’.

"Ta..." Địch Áo chỉ nói một chữ liền dừng lại, một nửa bộ não hắn phải dùng để tiêu hóa tin tức lúc nãy nghe được, một nửa não khác dùng để suy nghĩ có nên quản chuyện của Tác Phỉ Á hay không? Hành vi này vô tình phù hợp với thói quen ‘ngu ngốc’, qua thật lâu Địch Áo mới nói: "Ta không muốn để cho nàng rời đi."

"A?" Bích Cơ vừa mừng vừa sợ, nếu như nơi này chỉ có hai người, nàng thậm chí có thể cúi người hôn ngón chân Địch Áo nhằm biểu đạt nội tâm cảm kích.

"Đây..." Tác Phỉ Á không nghĩ tới Địch Áo sẽ cầu tình cho Bích Cơ, sắc mặt hơi đổi cười khổ nói: "Ngươi đã thích nàng, vậy thì lưu nàng lại."

"Tạ ơn thiếu gia, tạ ơn tạ ơn thiếu gia..." Bích Cơ vui mừng quá đỗi, cảm giác trọng sinh một kiếp khiến cho nước mắt chảy tràn ra ngoài, lời nói cũng không còn mạch lạc, vừa nói mấy tiếng nàng liền xoay người lại hô lên: "Cảm ơn tiểu thư, ô ô... tạ ơn tiểu thư..."

"Không cần cám ơn ta." Tác Phỉ Á lạnh lùng nói: "Mặc dù ngươi có thể tiếp tục lưu lại, nhưng hình phạt vẫn không thể thiếu được. Bích Cơ, chỉ có thống khổ không thể quên được mới làm cho ngươi nhớ kỹ giáo huấn ngày hôm nay."

Ngay lúc này, một gã võ sĩ không đeo huy chương nói: "Tiểu thư, người xem... Bách Lệ Nhi đã hầu hạ ngài gần mười năm rồi, lần này cũng may là không có gây ra sai lầm lớn, có phải là..."

"Phí Đức Sĩ, ngay cả ngươi cũng không hiểu ta sao?"

"Tiểu thư, ta biết ngài tức giận."Võ sĩ được gọi là Phí Đức Sĩ nhẹ giọng nói, trong miệng hắn nói rõ lí lẽ, nhưng thần sắc trên mặt lộ vẻ lơ đễnh. Tựa hồ muốn nói chỉ vì một tên ngu ngốc, có cần phải như thế không? Nhưng hắn suy nghĩ cẩn thận một hồi, mở miệng nói: "Bách Lệ Nhi vẫn..."

"Phí Đức Sĩ, nếu như ta bây giờ khoan thứ Bách Lệ Nhi, ngươi biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì không?" Tác Phỉ Á cắt ngang lời Phí Đức Sĩ.

"Phát sinh chuyện gì?" Phí Đức Sĩ sửng sốt.

"Sẽ có một nhóm người trong lòng có quỷ xông thẳng vào tòa trang viên này. Có một vài quý tộc thói quen dùng phương pháp gì đó để biểu đạt sự cao ngạo của bọn hắn. Ngươi phải rõ ràng hơn ta chứ!" Tác Phỉ Á thản nhiên nói: "Nếu như ta kiên trì thủ hộ lời thề của ta, vậy thì ta bắt buộc phải hành động dứt khoát để cảnh cáo bọn hắn, nếu ai cố tình phá hủy nơi này, người đó chính là địch nhân của ta, ta tuyệt đối không tha thứ."

"Lời thề? Ngài nói là… Địch Áo thiếu gia?" Phí Đức Sĩ thay đổi tâm niệm thật nhanh, sau đó liền hiểu dụng ý Tác Phỉ Á. Tin tức nàng sắp gả cho Địch Áo đã truyền ra ngoài, một đám con cháu quý tộc ôm lòng giành lấy mỹ nhân mang về nhà khẳng định không cam lòng. Ban đầu bọn họ sẽ đi dò la chung quanh hỏi thăm Địch Áo rốt cuộc là ai, có năng lực thế nào, còn có thân phận, vị ra sao? Đến khi biết được rõ ràng mọi chuyện, phiền toái trong trang viên cũng sẽ tới.

Nếu như Tác Phỉ Á gả cho một ý trung nhân môn đăng hộ đối, cho dù những tên quý tộc kia không có cam lòng, cũng chỉ có thể nuốt cơn tức giận xuống, bởi vì kết quả quấy rối sẽ làm cho danh tiếng bị ảnh hưởng kịch liệt. Nhưng thân phận Địch Áo là một kẻ ngu ngốc, chuyện này liền phát sinh vấn đề. Mấy tên con cháu quý tộc kia chỉ biết Tác Phỉ Á kiên trì gả đi là để báo ân, tương lai và cả thân xác của nàng sẽ bị hủy diệt trong tay một kẻ ngu ngốc. Cứu vớt Tác Phỉ Á cũng là hành vi chính nghĩa.

Vì thế, nếu muốn Địch Áo an toàn sống sót thì Bách Lệ Nhi nhất định phải chết. Tác Phỉ Á muốn dùng tính mạng Bách Lệ Nhi phát ra cảnh cáo nghiêm khắc nhất, ngay cả thị nữ thiếp thân cũng bị xử tử. Đối với những người khác, Tác Phỉ Á lại càng không cố kỵ, bất kỳ ai dám thương tổn Địch Áo, người đó chính là kẻ thù của Tác Phỉ Á không chết không thôi.

Ngược lại, nếu như lần này bỏ qua cho Bách Lệ Nhi, những tên kia khẳng định to gan lên rất nhiều. Thậm chí còn cho rằng Tác Phỉ Á lo ngại vấn đề mặt mũi mới bảo vệ Địch Áo, từ đó có thể đoán được tính mạng Địch Áo chỉ có thể dùng ‘ngày’ để tính toán.

Chỉ có điều hiểu là hiểu thế thôi, Phí Đức Sĩ vẫn không tán thành quyết định của Tác Phỉ Á: "Tiểu thư, ta hiểu được vấn đề, nhưng không cần xử phạt nặng như vậy mà? Đánh vài chục roi là đủ để Bách Lệ Nhi nhớ kỹ giáo huấn rồi."

"Phí Đức Sĩ, trong lòng ta khó chịu hơn ngươi nghĩ nhiều lắm." Trên mặt Tác Phỉ Á rốt cuộc lộ ra vẻ mỏi mệt. Nàng không có nói dối, nếu thật sự phải xử tử Bách Lệ Nhi, bất kể nàng biểu hiện khôn khéo, cứng rắn như thế nào cũng khó tránh khỏi do dự. Nói là nói như vậy, nhưng lúc nãy Thác Ni ngơ ngác bất động một hồi nàng cũng không có thúc giục. Thế nhưng Bách Lệ Nhi lại dám chính diện dùng từ ‘ngu ngốc’ để gọi Địch Áo, chuyện này đã chọc giận nàng triệt để, vì thế mới nhịn đau hạ quyết tâm kêu người mang Bách Lệ Nhi ra ngoài xử tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.