Thần Điển

Chương 21: Chương 21: Kinh hồng nhất kiếm






Đêm đã khuya, trang viên hoàn toàn yên tĩnh, hôm nay khí trời không tốt lắm, mây đen phủ kín bầu trời, ngay cả trăng sao cũng bị che lại.

Đêm không trăng là thời gian lý tưởng dành cho sát thủ. Câu này quả thật có mấy phần đạo lý.

"Thiếu gia, làm như vậy là được rồi hả?" Bách Lệ Nhi đứng trước cửa viện mặt mày trắng bệch, thanh âm không khống chế nổi bắt đầu run rẩy.

Bách Lệ Nhi chưa từng giết người, đừng thấy nàng có thể truyền tin bảo Bích Cơ diệt trừ Địch Áo không chút ngần ngại, nhưng bảo người khác đi làm là một chuyện, bản thân tự đi làm lại là một chuyện khác.

Có câu nói trong trăm hạng người vô dụng nhất chính là thư sinh, hai đạo lý này rất giống nhau. Đừng nhìn thư sinh múa bút thành văn gạn đục khơi trong, chỉ điểm giang sơn, tựa hồ toàn bộ thế giới đều có thể theo tâm nguyện của bọn họ mà biến chuyển. Nhưng thật sự để cho bọn họ đi làm, vậy thì sẽ lòi đuôi rồi, nói như rồng leo làm như mèo mửa ý chỉ loại người này.

"Không có chuyện gì!" Địch Áo đứng sau lưng Bách Lệ Nhi nhàn nhạt nói: "Đi đi."

Bách Lệ Nhi không còn lựa chọn nào khác, đành phải âm thầm cắn răng chậm rãi đi tới tòa viện nhỏ, tay phải nàng cầm một mảnh lụa đen, nếu một người có nhãn lực tốt sẽ nhìn thấy rõ ràng tấm lụa đen đang run rẩy theo tiết tấu trên đầu ngón tay Bách Lệ Nhi, không ngừng đong đưa qua lại.

"Chờ một chút." Địch Áo nhíu nhíu mày, cảm xúc của Bách Lệ Nhi không ổn định, như vậy sẽ khiến cho đối phương sinh lòng nghi ngờ.

"Tại sao? Thiếu gia?" Bách Lệ Nhi dừng bước.

"Nhiệm vụ của ngươi chỉ là đi qua nói vài câu, có cần phải khẩn trương như vậy không?" Địch Áo cố gắng áp chế khẩu khí trở nên nhu hòa, nói: "Sau đó ngươi có thể an toàn rời đi."

Bách Lệ Nhi rũ mắt xuống, nàng cũng không muốn khẩn trương, thật sự là nàng không khống chế được bản thân.

"Nghe ta nè, bây giờ bắt đầu hít sâu." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Hít vào thật sâu, dùng sức... đúng, ngừng lại, đúng đúng, tốt, bây giờ bắt đầu từ từ thở ra, nhất định phải thở ra cho hết, không sai, đúng là như vậy, tiếp tục."

Bách Lệ Nhi làm theo lời Địch Áo, không ngừng hít sâu rồi lại thở ra, liên tiếp hơn mười lần quả nhiên cảm thấy nhịp tim đập không còn lợi hại như trước.

"Nhẩm lại lời ngươi muốn nói một trăm lần." Địch Áo ngẩng đầu nhìn lên quan sát sắc trời: "Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian."

Giờ phút này Bách Lệ Nhi rất biết điều, hoàn toàn dựa theo ý tứ Địch Áo làm việc, không ngừng mặc niệm từng câu ở trong lòng, lập lại chừng hơn một trăm lần, nàng ngẩng đầu đợi Địch Áo ra chỉ thị.

"Cảm giác khá hơn chưa?" Địch Áo cười cười: "Đi đi."

Bách Lệ Nhi lại hít vào một hơi dài, xoay người rón rén đi vào trong viện.

Trước khi Cát Mỗ Nam tước đi tới trang viên này đã biết diện tích trang viên không lớn, vì không muốn làm cho Tác Phỉ Á phiền toái nên hắn chỉ dẫn theo ba gã hộ vệ. Trên phương diện này hắn suy nghĩ coi như chu đáo, cả trang viên chỉ có mấy trăm người, Tác Phỉ Á dẫn về thêm mấy trăm, nếu như Cát Mỗ Nam tước cũng tiền hô hậu ủng mang theo một đám người chạy tới, Tác Phỉ Á thật sự không có địa phương bố trí bọn họ ăn ở.

Hơn nữa, Cát Mỗ Nam tước coi như là người có kiến thức, vừa mới bắt đầu hắn có thể ra vẻ cuồng ngạo không cần cố kỵ gì, nhưng sau khi biết hộ vệ của mình bị Địch Áo đánh chết, hắn liền trở nên trầm mặc. Chẳng những không có báo thù Địch Áo, ngược lại chui rúc ở trong trong viện nhỏ của mình.

Dưới tình huống bình thường, một thằng chân đất và với một thằng mang giày ai tiếc mạng hơn? Đương nhiên là người sau rồi, thân là người có địa vị cao quý, Cát Mỗ Nam tước đương nhiên cho rằng mình không cần thiết bất chấp nguy hiểm gây sự với Địch Áo tìm phiền toái. Yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ Tác Phỉ Á trở lại thì tốt hơn, hắn là khách nhân, ở chỗ này nhận được đãi ngộ không tốt, Tác Phỉ Á là chủ nhân sẽ phải cấp cho hắn một công đạo.

Từ phương diện xử thế trong triết học mà nói, Cát Mỗ Nam tước phản ứng hợp tình hợp lý, nếu như đối phương là loài bò sát vô hại, hắn sẽ không ngần ngại đạp một cước giết chết, nhưng một khi hắn hiểu được bản thân có thể bị nguy hiểm cắn ngược, hắn sẽ trở nên cực kỳ cẩn thận.

Chốc lát sau, Bách Lệ Nhi đã đi tới trước cửa, quay đầu lại nhìn Địch Áo ở phía sau một lúc. Sau đó ngừng thở cẩn thận treo dải lụa màu đen lên trên cửa sổ.

Địch Áo nhảy lên, dùng đầu ngón tay ấn một cây đinh sắt đính lên dải lụa. Trải qua mười mấy năm rèn luyện nguyên lực, thân thể hắn đã sớm mạnh mẽ phi thường, cơ hồ không dùng nhiều khí lực, cây đinh sắt đã in sâu vào khung cửa sổ, dải lụa màu đen liền che mất một góc kính thủy tinh.

Tiếp theo đó Địch Áo gật đầu ra hiệu cho Bách Lệ Nhi, Bách Lệ Nhi duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ hai cái lên cửa sổ, nói: "Ngang Nạp tiên sinh? Ngang Nạp tiên sinh? ?"

"Ai? Là Bách Lệ Nhi tiểu thư hả?" Trong phòng truyền đến tiếng hỏi, hiển nhiên là gã võ sĩ ở bên trong đã nhận ra thanh âm Bách Lệ Nhi.

"Là ta !" Bách Lệ Nhi nhẹ giọng nói: "Ta vừa nhận được một tin tức, nhưng Nam tước đại nhân đã ngủ nên ta không thể quấy rầy, ta tới nhờ ngươi ngày mai nói với ngài ấy."

Ban ngày Bách Lệ Nhi đã tiếp xúc với Cát Mỗ Nam tước, cũng nói ra nỗi oán hận của mình. Cát Mỗ đang lo lắng không có biện pháp cài đặt gián điệp nằm vùng bên cạnh Tác Phỉ Á. Vì thế hắn chắc chắn không bỏ qua cơ hội tốt này, hắn lập tức biểu lộ đồng tình với Bách Lệ Nhi, còn có thái độ tức giận và thù địch Địch Áo, ngay tại chỗ phát ra lời thề nhất định sẽ báo thù rửa hận dùm cho Bách Lệ Nhi. Dĩ nhiên, Bách Lệ Nhi là người trong cuộc không thể ngồi bàng quan chờ đợi, nàng sẽ phải xuất lực hỗ trợ vài chuyện. Ví dụ như tìm kiếm và truyền lại tin tức, suy nghĩ và phương hướng của Tác Phỉ Á tiểu thư...vân...vân.

"Tin tức gì?" Gã nam nhân trong phòng đi tới bên cạnh cửa sổ, hạ giọng nói: "Bách Lệ Nhi tiểu thư, đi vào rồi nói."

"Không được... như thế không tốt lắm." Bách Lệ Nhi hơi do dự: "Hay là nói ở chỗ này đi."

Gã nam nhân trong phòng ngây người một hồi, sau đó chợt hiểu ra, đêm hôm khuya khoắc nếu như Bách Lệ Nhi vào phòng của hắn, vậy thì nàng tới truyền tin tức hay là tới vụng trộm đây? Đúng là không dễ giải thích được. Hơn nữa Bách Lệ Nhi vẫn giữ mình trong sạch, chắc chắn sẽ không mạo hiểm danh tiếng để đi vào phòng của hắn.

"Hiểu." Gã nam nhân rất khách khí nói: "Xin mời tiểu thư nói, tin tức gì?"

"Tác Phỉ Á tiểu thư..." Câu này còn chưa dứt Bách Lệ Nhi đã ngậm miệng lại, bởi vì tất cả lời kịch của nàng đến chỗ này là kết thúc, ngay lúc này Địch Áo đột nhiên vươn tay trái ra dùng đầu ngón tay kéo váy Bách Lệ Nhi lên, mò cả bàn tay vào trong đó, lại còn nhẹ nhàng nắn nắn mông Bách Lệ Nhi vài cái, đột nhiên xuất hiện động tác bất ngờ khiến cho Bách Lệ Nhi sợ hãi kinh hô: "A..a..."

"Bách Lệ Nhi tiểu thư?" Nghe thấy Bách Lệ Nhi kinh hô, gã nam nhân trong phòng vội vàng dán mặt lên cửa sổ nhìn chăm chú ra ngoài.

Bên ngoài cửa sổ đã bị một tầng lụa đen che kín, lúc này lại là đêm khuya nên tấm lụa đã ngăn cách hoàn toàn ánh sáng chiếu vào, gã nam nhân nhìn mãi vẫn không thấy gì, càng nhìn mắt càng trừng lớn, dốc toàn lực chú ý vào chuyện xảy ra bên ngoài, loại phản ứng này không thể khống chế được, nó hoàn toàn thuộc về bản năng.

Trường kiếm trong tay phải Địch Áo im lặng bay ra, ở trên không trung vẽ thành một đạo kiếm quang loáng thoáng đâm xuyên qua cửa sổ.

“Keng...” thanh âm thủy tinh vỡ tan vang trong đêm tối cực kỳ chói tai, kiếm quang đâm xuyên qua tầng thủy tinh, xuyên thấu con mắt trái gã nam nhân ở trong phòng rồi tiến thẳng vào não hắn.

Không phải là gã nam nhân kia lực lượng yếu nhược, mà là vì Địch Áo bố trí kế hoạch quá âm hiểm, nếu là một võ sĩ vô cùng cường đại, trước tiên phải phát hiện nguy hiểm rồi mới cho ra phản ứng, tấm lụa đen ngăn cách tất cả ánh sáng, thủy tinh ngăn cách không khí lưu động, gã nam nhân kia không thể cảm ứng được gì hết. Hơn nữa Địch Áo xuất kiếm cực nhanh, ánh mắt gã nam nhân cơ hồ dán chặt trên tấm thủy tinh, từ lúc đâm trúng thủy tinh đến lúc xuyên qua não chỉ trong chớp mắt mà thôi. Trường kiếm di chuyển trong khoảng cách vài ly, phạm vi này hoàn toàn vượt ra khỏi phản ứng cực hạn của sinh vật.

(Ly, phân, tấc = mm, cm, dexi-met)

Cho đến khi trường kiếm của Địch Áo đâm vào đầu, hắn mới cho ra phản ứng, một đạo hồng quang chói mắt bỗng nhiên sáng lên bao phủ toàn thân, lớp thủy tinh trên cửa sổ bị nguyên lực bành trướng chấn động nát bấy, hóa thành vô số mảnh vụn bén nhọn bay ra ngoài, chỉ tiếc rằng đây là hành động cuối cùng của hắn rồi.

Ngõa Tây Lý vẫn âm thầm quan sát Địch Áo, từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, nếu đổi lại là hắn, hắn có thể may mắn thoát khỏi không đây? Hắn không biết. Nếu như…, nếu như Địch Áo có nguyên lực ngang với hắn, vậy thì kết quả sẽ như thế nào?

Tay trái Địch Áo vẫn dừng lại trên mông Bách Lệ Nhi, sau đó dùng sức chuyển động thân hình bay tới ôm Bách Lệ Nhi vào ngực, toàn bộ mảnh vỡ thủy tinh bắn vào lưng hắn như mưa rơi.

Con ngươi Địch Áo bỗng nhiên thu nhỏ lại, sau đó mới từ từ khôi phục lại bình thường, hắn có thể cảm giác được từng trận đau nhói phía sau lưng, đây chính là lực chiến đấu của Quang Mang võ sĩ ?

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.