Thần Điển

Chương 363: Chương 363: Lai lịch Lôi Mông






"Dừng lại, dừng lại.” Một gã võ sĩ lớn tiếng nói.

Nghe thấy tiếng kêu, Lôi Mông vội vàng từ trong xe chui ra ghìm cương ngựa lại.

"Người trẻ tuổi, từ chỗ nào tới ?” Gã võ sĩ hỏi.

"Ta trở về đế đô." Lôi Mông cười ha hả trả lời.

"Người đế đô?"

"Đúng thế."

Gã võ sĩ gật đầu, sau đó chỉ bó cỏ khô treo ở phía trước, mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi, lười biếng không phải là biện pháp tốt, vì sao không suy nghĩ lỡ may xe chạy gấp quá lật ngang thì làm sao bây giờ?"

"Không thành vấn đề." Lôi Mông nói: "Đoạn đường này đi rất tốt, lúc bình thường là ta đánh xe."

“À." Gã võ sĩ vừa đáp lời vừa vén màn xe lên, nhìn lướt qua bên trong: "Đều là bằng hữu của ngươi?"

"Ừ!"

Lúc này một gã võ sĩ khác vén màn xe chiếc xe ngựa thứ hai, khi nhìn thấy Miêu Tử liền sợ hết hồn kêu lên: "Yêu thú biến dị?” Gã võ sĩ nói chuyện với Lôi Mông lập tức biến sắc, liếc sang Lôi Mông. Vừa định nói chuyện thì Lôi Mông đã giành hỏi trước: "Thành chủ Lôi Âu Na thành là Y Cáp Mạc tướng quân phải không? Bảo hắn tới gặp ta."

"Ngài..." Sắc mặt gã võ sĩ lại chuyển sang tái mét, không tự chủ được dùng tới kính ngữ.

“Ngươi đi nói cho Y Cáp Mạc là Lôi Mông đã tới, hắn tự biết nên làm thế nào.” Lôi Mông cười cười nói.

Gã võ sĩ không dám trì hoãn chút nào, vội vã quay đầu chạy vào trong thành. Những võ sĩ khác lại cẩn thận đứng sang một bên. Từ giọng nói Lôi Mông, bọn họ đã nhận ra ý nghĩa không tầm thường, có can đảm gọi thẳng tên thành chủ Y Cáp Mạc, thân phận Lôi Mông đã không phải là lính quèn như bọn họ tư cách kiểm tra.

Thời gian qua không bao lâu, một người trung niên khôi ngô cưỡi ngựa từ trong thành vọt tới, vừa nhìn thấy Lôi Mông đứng ở nơi đó liền lộ ra thần sắc mừng như điên.

"Y Cáp Mạc, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?" Lôi Mông hét lên, chẳng qua là hắn vừa nói chuyện vừa nháy mắt liên hồi, tựa hồ đang nhắn nhủ tin tức nào đó.

"Có ý gì đây?" Ca Đốn bĩu môi, thấp giọng nói: "Không phải là chúng ta đi gặp thành chủ, mà là bảo thành chủ tới gặp ngươi, ngươi còn định lừa gạt chúng ta cái gì nữa?"

"Ca Đốn !" Lôi Mông quay lại nói với Ca Đốn một câu, sau đó cười hì hì chạy tới nghênh đón.

Y Cáp Mạc thấy vẻ mặt cổ quái của Lôi Mông thì sửng sốt hồi lâu, hỏi đại thử dò xét: “Ngài là… Lôi Mông thiếu gia?” Lôi Mông lộ ra thần sắc lúng túng, rõ ràng là Y Cáp Mạc hiểu lầm ý của hắn, diễn trò cũng phải diễn vừa phải thôi. Vừa nghe tên của hắn liền chạy tới nhanh như bay, chỉ bằng vào mức độ cấp bách như thế này, Y Cáp Mạc không thể nào không nhận ra hắn.

"Là ta !" Lôi Mông bất đắc dĩ nói.

Y Cáp Mạc từ trên chiến mã vội vàng nhảy xuống, nhưng thân hình của hắn lại có vẻ cứng ngắc, eo ếch hơi cong tựa hồ muốn cúi người chào Lôi Mông. Nhưng lại sợ làm sai ý Lôi Mông nên chậm chạp không có cúi xuống.

Lôi Mông rất tự nhiên ôm lấy bả vai Y Cáp Mạc, sau đó thấp giọng nói mấy câu gì đó, vẻ mặt Y Cáp Mạc từ từ buông lỏng.

Mà cái tên võ sĩ đi theo Y Cáp Mạc giật mình ngây người, thiếu gia? Sắc mặt của hắn nhất thời trở nên tái nhợt, hận muốn quất chính mình vài cái bạt tai, người có thể làm cho thành chủ khẩn trương như thế là nhân vật hắn có thể giáo huấn?

Mặc dù Lôi Mông chỉ giới thiệu đơn giản vài câu, cũng không có đề cập tới bối cảnh mấy người Địch Áo, nhưng rơi vào trong mắt Y Cáp Mạc lại có ý nghĩa khác hẳn. Y Cáp Mạc tướng quân vốn là một gã thị vệ từ Vương đình ở đế đô, những năm gần đây bị phái ra ngoài lịch lãm, rồi làm thành chủ Lôi Âu Na thành. Bởi vì địa vị và tính cách của Lôi Mông rất đặc thù, đây là lần đầu tiên Y Cáp Mạc nhìn thấy Lôi Mông trịnh trọng giới thiệu người khác.

"Nếu đã là bằng hữu của thiếu gia thì chính là khách nhân của Y Cáp Mạc ta." Y Cáp Mạc mỉm cười chào hỏi mấy người Địch Áo: "Tới đây không nên khách khí với ta, có yêu cầu gì cứ việc nói.” Sau khi đoàn người vào trong thành, phủ thành chủ đã sớm có người bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc. Chuyện thứ nhất đám người Địch Áo phải làm chính là tắm rửa nước nóng cho thật sạch sẽ, sau đó thay đổi toàn bộ y phục, rất lâu sau mọi người mới thoải mái nghỉ ngơi.

Trên yến tiệc, Y Cáp Mạc tâm tình vô cùng kích động ngồi ở bên cạnh Lôi Mông, vừa nói chuyện vừa lo lắng quan sát Lôi Mông rất cẩn thận. Đến lúc này Y Cáp Mạc phát hiện ra Lôi Mông gầy hơn trước kia chút ít, nhưng thần thái trong mắt lại tỏa sáng rạng rỡ, nụ cười lộ ra nét tự tin chưa từng có, tính cách cũng không còn hướng nội nữa.

Ánh mắt Y Cáp Mạc đọng lại, mặt mày bỗng nhiên có vẻ kích động, kêu lên: “Thiếu gia, ngài đã là Cực Hạn võ sĩ rồi?"

"Ha hả !" Lôi Mông nở nụ cười vui vẻ: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm nhìn ra rồi chứ?”

Y Cáp Mạc nắm lấy cánh tay Lôi Mông, xác nhận mấy lần cho chính xác mới không kìm được cảm xúc, vui mừng nói: "Ta cũng biết thiếu gia là thiên tài mà. Lúc này để xem đám người không có mắt kia còn không dám nói gì nữa, ha ha, dõi mắt cả đế quốc có bao nhiêu người có thể lên cấp Cực Hạn võ sĩ ở tuổi này chứ?” Thật ra Y Cáp Mạc nói hơi quá lời, địa phương nào cũng có người tài cả. Nếu như thật tình điều tra, ở trong Sư Tâm đế quốc khoảng chừng hai mươi tuổi lên cấp Cực Hạn võ sĩ người hẳn là có không ít. Trong đó đương nhiên là có một vài người sử dụng mảnh vỡ tinh thần lên cấp, nhưng vẫn có không ít người có thể đạt tới trình độ này. So sánh xuống, Lôi Mông không tính là nhân tài chứ đừng nói gì đến thiên tài, ít nhất hắn không so được với Tuyết Ny, cũng không so được với Ca Đốn, lại càng không bằng Địch Áo.

Nghe được hai chữ thiên tài này, vẻ mặt mấy người Y Toa Bối Nhĩ cực kỳ cổ quái, nếu Lôi Mông là thiên tài thì Ca Đốn và Tuyết Ny là gì đây? Quái tài chắc? Về phần Địch Áo đã bị mọi người định nghĩa là biến thái, căn bản không cần phải suy nghĩ làm gì.

Lôi Mông cười khổ một tiếng, hận mình tại sao không ngăn ngừa Y Cáp Mạc từ sớm, thiên tài chân chính là phải nói đến cái tên biến thái đang ngồi ở bên kia mới đúng. Y Cáp Mạc khích lệ hắn như vậy lại làm cho Lôi Mông có cảm giác xấu hổ không đất dung thân.

Trải qua đủ loại thức ăn tinh mỹ lần lượt đưa lên như mây trôi nước chảy, Y Cáp Mạc cũng bỏ qua đề tài này. Nhờ có Lôi Mông làm tiền lệ, Y Cáp Mạc cẩn thận quan sát mấy người Địch Áo, kết quả làm cho hắn vô cùng kinh ngạc. Tính cả Lôi Mông thì trong trong đội ngũ nho nhỏ này thậm chí có tới bốn Cực Hạn võ sĩ, còn có một Lao Lạp ngay cả hắn cũng không nhìn ra sâu cạn. Đối với tuổi tác của nhóm người Lôi Mông thì đội hình như vậy đã có thể nói là cường đại rồi.

Y Cáp Mạc xuất thân từ quân nhân từ trước đến giờ coi trọng nhất là thực lực, mấy người Địch Áo hiển nhiên còn có tương lai trưởng thành rất lớn. Hắn tự nhiên hiểu thành đây là Lôi Mông đang bồi dưỡng thành viên cho tổ chức của mình, nhất thời thái độ đối với mấy người Địch Áo càng thêm nhiệt tình.

Tiệc rượu kết thúc sau vài canh giờ, Y Cáp Mạc cố ý an bài cho mọi người một gian tiểu lâu rộng rãi cho đám người Lôi Mông nghỉ ngơi.

Nghe tiếng cười nói trong tiểu lâu mơ hồ truyền đến, vẻ mặt Y Cáp Mạc tương đối khó xử. Lôi Mông có ý bảo hắn giúp đỡ giấu diếm thân phận, nhưng vấn đề là có thể giấu diếm được không? Hắn có thể phối hợp nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người có thể làm được, cũng không thể gửi công văn cho các tòa thành dọc đường bảo bọn họ phối hợp với Lôi Mông?

Hơn nữa Y Cáp Mạc còn phải truyền tin tức này trở về đế đô, Lôi Mông ban đầu âm thầm biến mất đã làm cho Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn nổi trận lôi đình, đoạn thời gian đó tất cả mọi người ở trong đế đô không hề dám lớn tiếng nói chuyện, sợ mình làm sai cái gì đó biến thành nơi trút giận của Hoắc Phu Mạn. Phải biết rằng Sư Tâm Vương đang tức giận nổi tiếng là người không bao giờ giảng đạo lý.

Y Cáp Mạc hơi nhức đầu, tìm được Lôi Mông tự nhiên là một công lớn, nhưng nếu thao tác không tốt khiến cho Lôi Mông ghét thì cái được không bù nổi cái mất. Muốn để cho song phương đều hài lòng đúng là không phải dễ dàng.

Trong tiểu lâu, mấy nữ nhân Tác Phỉ Á không hề buồn ngủ, các nàng hăng hái bừng bừng thảo luận ngày mai sẽ đi đâu, ra đường mua thứ gì, cái gì là son phấn, đồ trang sức, nhẫn đeo tay, y phục…v…v, suy nghĩ một hồi các nàng chợt phát hiện những thứ cần phải mua thật sự là nhiều lắm.

Các nữ tử thảo luận đến đề tài này thường thường sẽ nhập tâm quên mất thời gian trôi qua, còn dư lại hai người Địch Áo và Lôi Mông lại cực kỳ nhàm chán.

"Chúng ta tìm một chỗ tu luyện?" Địch Áo ngáp một cái, buồn chán duỗi lưng qua lại, lúc trước vẫn có truy binh theo sát ở phía sau không có cảm thấy gì. Một khi rảnh rỗi bỗng nhiên có cảm giác không có chuyện gì để làm cũng thật là mệt mỏi, Địch Áo nhất thời không kịp thích ứng.

"Không thể !” Lôi Mông lập tức than thở: "Ngươi có thể để cho ta nghỉ ngơi mấy ngày không?"

"Có cái gì mà nghỉ ngơi chứ." Địch Áo trực tiếp kéo Lôi Mông đứng dậy: "Nói chung vẫn đỡ hơn nghe các nàng nói chuyện phiếm."

"Tác Phỉ Á, hình như Địch Áo có ý kiến với ngươi kìa?" Y Toa Bối Nhĩ kêu lên.

Địch Áo cười khổ: "Ta không nói gì hết."

"Tốt lắm tốt lắm, tất cả mọi người cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói tiếp." Tác Phỉ Á mỉm cười đứng lên.

"Hắc hắc, còn chưa có lập gia đình đã che chở hắn như vậy. Tác Phỉ Á, ta thật sự lo lắng sau khi ngươi gả đi sẽ bị hắn khi dễ." Y Toa Bối Nhĩ làm mặt quỷ rồi vội vàng chạy trở về gian phòng của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.