Thế nhưng, hình như cấp trên nắm giữ lực lượng không có cường đại như hắn nghĩ thì phải? Ngay từ nhỏ bắt đầu thụ huấn, đám đạo sư không ngừng phát ra tín niệm bọn họ là võ giả tinh anh, là chấp pháp giả đi lại trong bóng tối, cũng là ý chí cao nhất đại lục. Nhưng sau này ra ngoài, hắn cảm giác mình giống như một con chuột già không dám lộ mặt ra ngoài ánh sáng, cả ngày lo lắng hãi hùng. Nếu thế lực bọn họ quả thật mạnh mẽ như lời đám đạo sư kia nói, tại sao lại không dám chống lại vị Thánh giả đột nhiên xuất hiện kia? Tại sao phải sợ Thần Phạt?
Người trung niên vốn không trông cậy vào thủ hạ có thể trả lời vấn đề của hắn, chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi tiếp tục múa bút thành văn, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy sàn sạt khi người trung niên viết lên giấy. Một lúc lâu sau, người trung niên đứng thẳng lên, đưa tờ giấy đầy chữ cho thủ hạ: "Nhanh chóng."
Người nọ gật đầu dùng hai tay nhận lấy, xoay người bước ra ngoài.
Người trung niên ngồi xuống ghế, nhìn ngọn lửa lắc lư bất định, trong lòng cố gắng nhớ lại bản thân mình xưa nay hành sự vô cùng cẩn thận, hẳn là không có trêu chọc tên sát tinh nào kia mà, tại sao lại phái mình tới giải quyết nhiệm vụ khó như vậy?
Mặc dù chiến sự đã qua một đoạn thời gian nhưng không khí bên trong Tái Nhân Hầu tước lĩnh vẫn còn rất khẩn trương, từ tòa thành đi ra doanh địa bên ngoài đều có các võ sĩ thường xuyên lui tới, nối liền không dứt. Trận chiến này đã thắng, kế tiếp chính là phản thủ thành công, thế nhưng trước khi bắt đầu hành động thì phải chuẩn bị đầy đủ vật liệu cái đã.
Mục tiêu trong kế hoạch là chiếm lĩnh Phỉ Tể Đại công lĩnh chứ không phải cướp đoạt, điều này có ý nghĩa bọn họ chẳng những không có biện pháp nhận được tiếp liệu từ chỗ địch nhân. Ngược lại còn phải xuất ra nhóm lớn vật liệu để làm an lòng dân chúng bị chiến hỏa liên lụy.
Đại sự cỡ này hoàn toàn không liên quan tới đám người Địch Áo, Ngõa Tây Lý cũng không cho phép Địch Áo nhúng tay vào, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tu luyện, không ngừng tu luyện.
Lôi Mông bị Địch Áo và Ca Đốn kích thích trở nên cực kỳ khắc khổ, ngày ngày khổ luyện không ngừng, chỉ ngặt cái dù sao hắn cũng là thanh niên trẻ tuổi, kiên trì được mấy ngày rốt cuộc không nhịn được nữa, bộ dạng dáo dác đi tìm Địch Áo đề nghị mọi người cùng nhau đi ra ngoài ‘lịch lãm’.
Y Toa Bối Nhĩ giơ cao hai tay tán thành, ý kiến Lao Lạp có thể trực tiếp bỏ qua, Ca Đốn còn đang lo lắng Lôi Mông cả ngày buồn bực khổ luyện có thể sinh ra hiệu quả không tốt, Lôi Mông đề nghị vô tình phù hợp tâm ý hắn.
Ngoại trừ Tác Phỉ Á ở lại với An Đông Ny, những thành viên chủ yếu của tiểu đội đều ra ngoài. Tuyết Ny bị Y Toa Bối Nhĩ kéo đi theo, Địch Áo lại bị Ca Đốn ‘dụ dỗ’, đoàn người chậm rãi đi dạo quanh tòa thành quan sát cảnh tượng náo nhiệt.
Di chuyển hơn hai canh giờ, một tòa tiểu lâu phong cách đặc biệt làm cho bọn họ chú ý. Nơi đó hẳn là tửu lâu chuyên cung cấp rượu và đồ ăn uống, nhưng bề ngoài trang trí cực kỳ đơn sơ, mái nhà phủ kín cỏ tranh, phía trên là vải dầu sơn màu xanh biếc, lầu hai không có cửa sổ, cũng không có vách tường, chỉ có lan can bốn phía, lan can dùng cây khô tạo thành, ngay cả vỏ cây cũng không có lột ra, vài chỗ còn có cỏ rêu mọc xanh um.
Trước lầu được đặt hai cái lò nướng lớn, phía sau là hai hàng lồng sắt, bên trong là đủ loại dã thú, phần lớn là dã thú nhỏ như gà núi, thỏ hoang …vân …vân, thế nhưng người đầu bếp chịu trách nhiệm quay thịt quả là có bản lãnh, ở khoảng cách mười mấy thước vẫn có mùi thơm nồng đậm đập vào mũi bọn họ.
Ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ đảo nhanh vài vòng, thấy phía sau lồng sắt còn có hai thùng nước bằng thủy tinh, bên trong có rất nhiều loại cá, trong đó còn có vài loại cá biển. Tái Nhân Hầu tước lĩnh cách Phong Bạo Hải chừng bảy, tám trăm dặm, thế mà những con cá biển kia đều còn sống, quá trình vận chuyển khẳng định tiêu hao vật lực và tài lực không nhỏ. Từ đó có thể nhận ra chủ nhân tửu lâu không phải là không có tiền tu sửa, mà đây là một loại phong cách trang trí đặc biệt.
Y Toa Bối Nhĩ chỉ hứng thú nhiêu đó mà thôi, sau đó nàng dời tầm mắt sang những địa phương khác rồi đưa tay kéo Lao Lạp đi về phía trước, kết quả là Lao Lạp đang ngây người tại chỗ bị kéo lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
"Lao Lạp, ngươi làm gì đó?" Y Toa Bối Nhĩ kêu lên.
Lao Lạp mắt điếc tai ngơ, ngơ ngác nhìn tới con gà rừng đã được nướng chín, nàng không biết che dấu bản thân, cũng không muốn che dấu, nước miếng từ khóe miệng của nàng chậm chạp chảy ra nhiễu xuống bộ y phục màu hồng phấn.
"Ai da !" Y Toa Bối Nhĩ nhức đầu một trận, Lao Lạp đúng là một tiểu ma đầu, ban đầu giao cho Ngã Lệ chiếu cố Lao Lạp, Ngã Lệ cũng nhức đầu mãi, sau đó đến phiên Tác Phỉ Á, bây giờ lại đến phiên Y Toa Bối Nhĩ rồi. Cho dù nàng là quỷ linh tinh đầu thai, nhưng đối mặt với Lao Lạp cực kỳ khó trao đổi cũng phải bó tay chịu trói. Y Toa Bối Nhĩ trợn trừng hai mắt, vừa lấy khăn tay ra lau nước miếng Lao Lạp vừa thấp giọng oán trách: "Ngươi nhìn ngươi kia, lớn như vậy rồi còn chảy nước miếng, có biết e lệ hay không aa.a?"
Lao Lạp không quản nhiều như vậy, ngón tay vươn ra chỉ vào cái lò nướng, giọng nói vô cùng kiên định: "Ta… muốn!"
Còn không đợi Y Toa Bối Nhĩ làm ra phản ứng, Miêu Tử đã hành động trước một bước, nó nhẹ nhàng đi tới chỗ lò nướng, một gã trợ thủ đầu bếp đứng bên cạnh lò nướng phát hiện con mèo lạ tiến tới gần vội vàng giơ cái khăn ra phất lia lịa, lớn tiếng la lên: "Mèo hoang từ đâu đến vậy nè, cút đi chỗ khác mau!"
Miêu Tử gầm gừ cảnh giác, cái đuôi bén nhọn không ngừng lắc lư, nó không biết cái khăn lông có thể tạo thành lực sát thương hay không, bằng trực giác dã thú, nó đã xem cái khăn trở thành một loại vũ khí, chỉ cần tên học đồ kia tiến gần thêm một bước, nó sẽ lập tức công kích.
"Quay về !" Địch Áo quát lên, Lao Lạp và Miêu Tử suốt ngày quấn lấy hắn nên hắn rất quen thuộc phản ứng của Miêu Tử, giờ phút này Miêu Tử đã bị chọc giận dựng đứng lông rồi, tùy thời đều có thể tạo ra thảm kịch.
Miêu Tử quay đầu lại nhìn Địch Áo, sau đó chậm rãi lui về phía sau, nhưng cái đuôi vẫn nhắm vào bắp chân đối phương, may mắn là tên học đồ kia phát hiện Miêu Tử có chủ nhân, không phải là mèo hoang, lại thấy đám người Địch Áo mặc áo giáp, vội vàng nở nụ cười lui về sau lò nướng. Nếu như hắn tự cho là đúng đuổi theo một bước, cho dù Địch Áo chịu xuất thủ cũng chưa chắc có thể kịp thời ngăn cản Miêu Tử tấn công.
"Địch Áo, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một lát nhé?" Y Toa Bối Nhĩ giơ ra bộ dạng bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn Lao Lạp kìa."
Lao Lạp đang ngơ ngác nhìn tới lò nướng, trong mắt tràn đầy khát vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp động lòng lúc này lại lộ vẻ cực kỳ đáng thương.
"Trước kia Lao Lạp từng quen ăn những món dân dã, mấy món chúng ta thường ăn thì nàng lại không thích." Địch Áo cười cười: "Được rồi, hôm nay chúng ta cải thiện món ăn cho Lao Lạp vậy."
Đoàn người bước tới tiểu lâu, người đầu bếp lúc nào cũng hết sức tập trung vào công việc nướng đồ ăn, căn bản không chú ý tới tình huống bên ngoài. Sau một đoạn thời gian, hắn lại dùng lực xoay cây que sắt một vòng chuyển hướng con gà ở trên đó, rồi hắn móc ra túi bột gì đó màu đen phết lên con gà quay, kết quả lại trợn mắt há mồm kinh hãi. Ở trong thời gian cực ngắn này, con gà rừng đã không cánh mà bay.
Hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, còn hồ nghi ngẩng đầu nhìn lên trời, làm như con gà chưa bị nướng giương cánh bay đi vậy. Lúc này Lôi Mông đi tới bên cạnh đầu bếp, vỗ lên bả vai hắn: "Tính sổ cho chúng ta."
Lao Lạp đi ở phía trước ôm gà quay cắn xé mãnh liệt, mỗi khi Lao Lạp được thỏa mãn nguyện vọng sẽ có bộ dạng vô cùng hạnh phúc. Nàng sẽ vui mừng nở nụ cười thuần khiết, thế giới tâm linh của nàng trong xanh hơn như mặt hồ vậy, vừa nhìn là hiểu ngay.
"Ăn ngon không?" Địch Áo mỉm cười nói.
"Ừ." Lao Lạp gật đầu, sau đó hơi do dự một lát, chợt đưa con gà quay cho Địch Áo. Đối với người khác thì đây chỉ là con gà quay, nhưng đối với Lao Lạp nó là hết thảy niềm vui của nàng, nguyện ý chắp tay nhường cho đã đủ để chứng minh nội tâm nàng lệ thuộc Địch Áo đến cỡ nào.
Khổ nổi tướng ăn của Lao Lạp không ai dám khen tặng, chỉ qua chốc lát con gà quay đã bị gặm nham nhở rất khó coi. Hắn vốn định tùy tiện cắn một cái cấp mặt mũi cho Lao Lạp, nhưng hắn tìm tới tìm lui cũng không tìm được địa phương có thể ‘hạ khẩu’, đành phải cười khổ nói: "Quên đi, ngươi ăn đi, ta không đói."
Đoàn người dọc theo cầu thang đơn sơ mọc đầy cỏ rêu bước lên lầu, tùy tiện tìm một cái bàn lớn ngồi xuống, bây giờ không phải là thời gian ăn uống, trên lầu chỉ có nhóm bọn hắn, hoàn cảnh chung quanh rất yên tĩnh.
Y Toa Bối Nhĩ không có ứng thú đối với món ăn thôn quê này, nàng nắm lấy tay Tuyết Ny kéo đến trước người, tùy tiện sờ soạng giết thời gian. Lôi Mông và Ca Đốn cùng nhau thương lượng gọi thực đơn, bọn họ cũng không ghét món ăn dân dã, hoàn cảnh này làm cho bọn họ nhớ lại kiếp sống mạo hiểm trước kia, cảm giác cực kỳ thân thiết.
Y Toa Bối Nhĩ thở dài không cam lòng, hình như là buồn chán thì phải. Sau đó nàng gục trên bả vai Tuyết Ny, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Tuyết Ny, có lẽ trước kia Tuyết Ny thường xuyên bị Y Toa Bối Nhĩ đùa bỡn như vậy đã thành thói quen, nàng vẫn yên lặng ngồi đó để Y Toa Bối Nhĩ tùy ý định đoạt