Lúc trước đối phó những võ sĩ cấp thấp, Ngõa Tây Lý chỉ vận dụng một phần lực lượng lĩnh vực, giờ phút này mới là lĩnh vực chân chính của hắn, Cụ Phong Kết Giới.
Hắc Sơn Đại công ngừng hô hấp, mặc dù thể tích cơn lốc so sánh với đám mây đen thì nhỏ đến trình độ đáng thương, nhưng lực lượng ẩn bên trong cơn lốc vượt xa dự tính của hắn. Vùng ngoài đám mây đen đang từ từ run rẩy, nếu như đây là một đám mây vô chủ chỉ sợ đã sớm bị sức gió cường đại xé nát từ lâu rồi.
Ngõa Tây Lý có tín niệm không giống như Hắc Sơn Đại công, hắn luôn luôn cho rằng tiến công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất. Sự thật là như thế, vào thời kỳ toàn thịnh, không có một lĩnh vực của Thánh giả nào có khả năng ngăn cản thế công sắc bén của hắn. Đối mặt với lực cắt kinh khủng của Cụ Phong Kết Giới, hàng phòng ngự cường đại đến mức nào cũng phải hóa thành bọt nước.
“Ầm ầm !”
Vòi rồng bay thẳng vào đám mây đen phát ra thanh âm nổ vang chói tai, mỗi khi cơn lốc xoay tròn một vòng thì đám mây đen cũng bị cắt ra một tầng thật mỏng. Thậm chí Ngõa Tây Lý chẳng cần hao tốn tâm sức cố định vị trí Hắc Sơn Đại công, chỉ cần phá hủy lĩnh vực của Hắc Sơn Đại công tự nhiên hắn phải hiện ra trước mặt Ngõa Tây Lý.
“Quả thực là hèn hạ mà.”
Hắc Sơn Đại công hận đến ngứa răng, hắn từng dự đoán vô số phương thức Ngõa Tây Lý lựa chọn công kích, nhưng không thể nào nghĩ tới Ngõa Tây Lý lại dùng phương pháp nước chảy đá mòn này để xử lí hắn. Nếu như Ngõa Tây Lý khuếch trương lĩnh vực tới kích cỡ gần bằng đám mây đen, Hắc Sơn Đại công có lòng tin kiên trì được một đoạn thời gian. Cả hai đều là cường giả Thánh cấp, trong khi lĩnh vực va chạm kịch liệt, Hắc Sơn Đại công sẽ có cơ hội tìm được nhược điểm của Ngõa Tây Lý, sau đó phát động một kích trí mạng.
Nhưng Ngõa Tây Lý không có làm như vậy, cố ý rút nhỏ phạm vi lĩnh vực là để tăng cường lực công kích, đồng thời Hắc Sơn Đại công cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội tìm ra sơ hở của hắn.
Nói một cách nghiêm khắc thì hành vi này đúng là quá khi dễ người ta rồi. Thật sự không phù hợp với uy danh Phong Ngân, chuyện này giống như một người cầm con dao gọt trái cây để cắt tấm chắn, người núp sau tấm chắn lại không dám thò đầu ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm chắn bị cắt xuống từng miếng một. Cho dù tấm chắn lớn cỡ nào cũng sẽ có lúc bị phá hư hoàn toàn.
Đám người Địch Áo thấy một màn như vậy không nhịn được cùng nhau cười ầm lên, tiên sinh dùng phương pháp xử lí này đúng là... Sợ rằng hiện tại cái vị ở trong đám mây đen kia đang giận đến hộc máu nhỉ?
Thật ra Hắc Sơn Đại công trách lầm Ngõa Tây Lý, nếu như trên chiến trường không có Phỉ Tể Đại công tồn tại. Ngõa Tây Lý sẽ không dùng cách này đối phó hắn, chuyện này không có quan hệ gì tới mặt mũi cả. Thật ra Ngõa Tây Lý cũng muốn giải quyết dứt khoát Hắc Sơn Đại công trước khi Phỉ Tể có động tác, nhưng lỡ may Ngõa Tây Lý và Hắc Sơn Đại công chiến đấu kịch liệt với nhau, rất có thể Phỉ Tể sẽ chui vào chiếm tiện nghi.
Đạo lý rất đơn giản, ba người chia ra thuộc về ba trận doanh khác nhau. Cường giả Thánh cấp hỗn chiến ở chung một chỗ, phe yếu thế tự nhiên sẽ liên hợp lại, trước kia Phỉ Tể Đại công từng nghĩ đến việc đó, hắn cho rằng Hắc Sơn Đại công mạnh hơn nên cố gắng liên hiệp Ngõa Tây Lý. Nhưng tình thế hiện tại quá rõ ràng rồi, hai người bọn họ cộng lại chưa hẳn là đối thủ của Ngõa Tây Lý.
Cho nên Ngõa Tây Lý không thể lộ ra sơ hở, bởi vì như thế sẽ làm Phỉ Tể kiên định quyết tâm.
Thanh mang chớp lóe bên trong cơn lốc giống như vô số lưỡi dao sắc bén không ngừng cắt xé lĩnh vực Hắc Sơn Đại công, mỗi lần gọt xong một mảnh, Hắc Sơn Đại công tâm sẽ run rẩy một lần. Bởi vì điều này có ý nghĩa hắn cách tử vong gần thêm một bước.
Cảm giác nấu con ếch trong nồi nước sôi rất khó diễn tả, người nào chưa từng tự mình trải qua thì không có cách nào cảm nhận được chính xác. Giờ phút này Hắc Sơn Đại công lại nhận thấy vô cùng rõ ràng cái loại bi ai và chán nản, cảm xúc phẫn nộ cứ quanh quẩn trong lồng ngực hắn, bản thân mình cứ như vậy mà chết đi? Nhiều năm gian khổ đấu tranh để làm gì chứ?
Một gã thủ hạ của Hắc Sơn Đại công xem như là thông minh, trong thời điểm nguy cấp cho ra phản ứng kịp thời, hắn chỉ tay về phía đám người Tái Nhân Hầu tước la lớn: "Xông qua giết sạch bọn họ !"
Những người khác đồng thời sực tỉnh, mặc dù làm như vậy sẽ có hậu quả rất nguy hiểm. Một khi đám người Tái Nhân Hầu tước lâm vào hiểm cảnh, Ngõa Tây Lý rất có thể quay về cứu viện, ngay cả Hắc Sơn Đại công cũng lâm vào tình cảnh bị đánh không thể hoàn thủ, những ‘con kiến hôi’ như bọn họ làm sao ngăn cản Ngõa Tây Lý đây? Nhưng nếu cứ để mọi chuyện tiếp tục phát sinh, tình cảnh Hắc Sơn Đại công sẽ cực kỳ nguy hiểm, Thánh giả bên mình vẫn lạc thì kết quả của bọn họ cũng không khá hơn chút nào.
Tới ăn một đao, lui cũng là một đao, chỉ cần có một điểm hi vọng nhỏ nhoi cũng không thể bỏ qua. Hiện tại bọn họ chỉ có thể nghĩ ra cách đó để quấy nhiễu đến Ngõa Tây Lý, nhờ thế áp lực Hắc Sơn Đại công thừa nhận sẽ bớt đi rất nhiều. Bọn họ chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên trên người Hắc Sơn Đại công để thay đổi thế cục, ngoài ra thì không còn con đường thứ hai để lựa chọn.
Nhìn quân đội Hắc Sơn công quốc đông nghìn nghịt lao qua, đám người Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt đồng thời nhíu mày lo lắng. Bọn họ hiển nhiên rõ ràng mục của đối phương là ai, một khi bọn họ ngăn cản không nổi đối phương xung kích. Ngõa Tây Lý sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu để chuyện như vậy phát sinh thì không ai dám bảo đảm thế cục sẽ thay đổi theo chiều hướng gì nữa.
Mặc dù không trợ giúp được Ngõa Tây Lý, nhưng cũng không thể trở thành gánh nặng cho người ta. Trong lòng mấy người Tái Nhân đang suy nghĩ rất đơn giản, mặc dù số lượng cường giả Võ Tôn của đối phương vượt xa bọn họ, nhưng không có một người nào lùi bước. Đám người Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt xếp thành một hàng chắn phía trước đội ngũ, im lặng chờ đợi quân đội Hắc Sơn công quốc tiến vào phạm vi công kích.
Nếu những người đối diện những đã ôm quyết tâm liều chết, vậy thì bọn họ cũng không thiếu dũng khí quyết tử. Trong nhóm cường giả không có người nào phát triển thuận bườm xuôi gió, an an ổn tổn tiêu sái đi tới ngày hôm nay, hiện tại mọi người ôm ý nghĩ liều mạng thậm chí còn dứt khoát hơn cả đối phương.
"Các ngươi tự bảo trọng." An Đông Ny nhìn sang Địch Áo lưỡng lự một lát, rồi xoay người đi ra phía trước đội ngũ. Mặc dù đối mặt với đối phương có thực lực vượt trội, nhưng trong lòng An Đông Ny không có nửa điểm khẩn trương, ngược lại còn vô cùng cao hứng nữa. Nàng thiếu Địch Áo nhiều lắm, có cơ hội trợ giúp Địch Áo chính là chuyện tốt đối với nàng. Về phần kết quả như thế nào, thật tình An Đông Ny không cần nghĩ nhiều làm gì, cùng lắm thì chết ở chỗ này là cùng. Chính mình bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng, sống hay chết tựa hồ không khác nhau nhiều lắm.
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước ở xa xa nhìn thấy An Đông Ny đứng chung hàng với đám người Tái Nhân Hầu tước, con ngươi trợn trừng thật to như muốn lòi ra ngoài. Điều này là không thể mà? Chẳng lẽ An Đông Ny không quan tâm đến mạng Đặng Khẳng nữa rồi?
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nhìn quanh bốn phía nhưng không tìm được thân ảnh Đặng Khẳng, trong lòng tức giận tới cực điểm, quả thực là phản bội trắng trợn mà.
Nếu vào lúc này Đặng Khẳng xuất hiện ở trước mặt Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, kết quả của hắn nhất định sẽ cực kỳ thê thảm. Khoản nợ này chỉ có thể rơi vào đầu Đặng Khẳng, ai bảo An Đông Ny là phu nhân Đặng Khẳng chứ?
Chuyện đời biến đổi quá nhanh, từ trước tới nay An Đông Ny đều bị Đặng Khẳng làm cho chậm trễ, một lần lại một lần chiến đấu lúc nào cũng rơi vào tình cảnh sợ trước hụt sau. Trải qua vô vàn khó khăn mới giúp cho Đặng Khẳng ngồi lên cái ghế Bá tước lĩnh, đây là lần đầu tiên An Đông Ny không nghe lời Đặng Khẳng đề nghị, có lẽ lúc này Đặng Khẳng đang rất tức giận và hối hận không nguôi.
Mắt thấy khoảng cách hai quân càng lúc càng gần, Ngõa Tây Lý vẫn lộ vẻ bình thản, từ từ tước nhược lĩnh vực Hắc Sơn Đại công. Nhiều nhất là qua nửa canh giờ, lĩnh vực Hắc Sơn Đại công sẽ bị hắn phá tan. Nếu như đám người Tái Nhân Hầu tước chống đỡ không nổi nửa giờ, vậy thì bọn họ phải thẹn với cái danh hiệu Võ Tôn rồi.
Tình thế trên chiến trường quá quỷ dị, quân đội Hắc Sơn công quốc sắp sửa xông vào trận hình quân đội Tái Nhân Hầu tước, quân số hai phe cộng lại có chừng vạn người. Một khi lâm vào hỗn chiến chắc chắn là cục diện không chết không thôi, thế mà liên quân Đại công lĩnh đứng lẻ loi ở một góc chiến trường, không có phe nào thèm để ý đến bọn hắn.
Tư vị bị bỏ rơi đúng là không dễ chịu, mặc dù lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng nhưng liên quân Đại công lĩnh không có biện pháp nào khác, có thể sống sót trốn ra ngoài đã là vạn hạnh rồi. Bọn họ làm gì còn có hy vọng xa vời, nếu không nhờ Phỉ Tể Đại công đột nhiên xuất hiện, bọn họ đã sớm chạy mất bóng rồi.
Trong trận doanh Hắc Sơn công quốc bay ra một thân ảnh, hai cái cánh ánh sáng màu xanh nhạt mở ra dài tới mấy chục thước, hắn vỗ cánh một cái lao thẳng tới chỗ đám người Tái Nhân Hầu tước, nhìn bộ dạng hẳn là có ý định đột nhập vào trong chiến trận đối phương