Địch Áo hoàn toàn vô tình xem như ngựa chết thành ngựa sống, vừa vặn đánh bậy đánh bạ cứu vãn vận mệnh Miêu Tử. Miêu Tử căn bản không có cách nào hấp thu hoàn toàn mười mấy khối mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, nhưng cơ thể nó lại theo bản năng hấp thu nguồn nguyên lực ẩn chứa trong mảnh vỡ tinh thần. Giữa hai luồng lực lượng xung đột với nhau rốt cuộc kinh động phong ấn trong cơ thể Miêu Tử.
Chuyện kế tiếp coi như thuận lý thành chương, nguồn nguyên lực khổng lồ không ngừng bổ dưỡng thân thể suy yếu của Miêu Tử, hơn nữa còn thúc đẩy Miêu Tử hoàn thành quá trình tiến hóa lần đầu tiên. Nếu như không có chuyện này, ít nhất cần phải tốn hơn mười năm Miêu Tử mới có thể tiến hóa tự nhiên.
Dĩ nhiên là vẫn phải có tổn thất, thân thể non nớt của Miêu Tử hấp thu không hết nguồn nguyên lực khổng lồ như thế, dẫn đến phần lớn nguyên lực bị lãng phí. Nhưng bất kể nói thế nào, Miêu Tử xem như được sống lại, đây mới là vấn đề trọng yếu.
Lao Lạp thấy thế vô cùng mừng rỡ ôm chặc Miêu Tử vào trong ngực, Miêu Tử hiển nhiên không hiểu được tại sao chủ nhân lại khóc, nó biết điều lè lưỡi liếm khuôn mặt Lao Lạp.
"Ca Đốn, ngươi nói không sai, đây nhất định không phải là mèo." Lôi Mông lẩm bẩm.
"Ngươi nhìn cái đuôi của nó kìa…" Ca Đốn mở to hai mắt nói: "Quả thực… quả thực giống y như bò cạp, ngươi nghe nói qua loại yêu thú biến dị như vậy chưa?"
"Chưa nghe nói qua." Tầm mắt Lôi Mông rơi vào trên người Tác Phỉ Á: "Tác Phỉ Á, ngươi biết không?"
"Ta cũng chưa từng nghe nói." Tác Phỉ Á nhìn tới Miêu Tử có vẻ uể oải tinh thần: "Cái đuôi đó có độc giống với bò cạp không?"
Lao Lạp bị Miêu Tử liếm nhột quá cười lên khanh khách, khóc mau, cười cũng quá nhanh, từ đó có thể nhìn ra được tâm của nàng đơn thuần tới cực điểm, không hiểu cách che dấu bản thân.
"Các ngươi đi ra ngoài." Tác Phỉ Á nói: "Ta sẽ xử lý vết thương của nàng, sau đó dụ dỗ nàng ngủ một lát."
Hai chữ ‘dụ dỗ’ khiến cho đám người Địch Áo cũng phải buồn cười, Địch Áo cúi người ghé vào bên tai Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Tính mạng yêu thú quả thật rất ương ngạnh, ban đầu Hỏa Hống Thú bị trọng thương không cần phải nói. Chỉ qua hai ngày, tiểu Miêu Tử đã trở lại bộ dạng vui vẻ hoạt bát như lúc bình thường, hơn nữa bởi vì thân thể nó lớn hơn rất nhiều, Lao Lạp không thể nào ôm vào trong ngực nữa. Trên thực tế Lao Lạp từng thử qua, kết quả lại khiến cho người người ghé mắt, dù sao nàng bây giờ vô cùng sạch sẽ, lại mặc y phục nữ tử, phần ngực bị Miêu Tử làm hở ra cơ hồ lộ hơn nửa bộ ngực, loại tràng diện đẹp mắt này tuyệt đối không dễ nhìn thấy vào lúc bình thường.
Tác Phỉ Á năm lần bảy lượt sửa thói xấu cho Lao Lạp, còn phải cầu mấy người Địch Áo lúc nào cũng trông coi, giằng co chừng mấy ngày cuối cùng Lao Lạp cũng bắt đầu nghe lời không ôm Miêu Tử nữa. Chỉ thả cho nó chạy trên đất theo sau nàng, cho dù ôm Miêu Tử cũng chỉ là vòng ngoài chứ không phải đặt ở trong ngực như trước.
Thế nhưng Miêu Tử được thả tự do lại triệt để thành tinh, nó vô cùng tràn đầy tinh lực, tràn ngập tò mò đối với hết thảy thứ ở chung quanh, vì thế trêu chọc không ít phiền toái.
Lao Lạp thường xuyên đi tới vừa quay đầu lại là Miêu Tử mất tích, ban đầu mọi người còn thất kinh tìm kiếm một trận, sau đó dần dần biến thành thói quen.
Mỗi một vật trong trang viên đều có thể khiến Miêu Tử hứng thú, một lát đuổi theo con bướm háo hứng vồ lấy, một lát leo lên trên cây săn bắt chim nhỏ, một lát dán mình xuống đất bò từ từ lên, đó là nó đang giám thị con kiến trên mặt đất, một lát lại đuổi theo con chuột già chạy quanh sân. Trong trang viên nuôi mấy con chó lớn thường xuyên bị Miêu Tử đe dọa quấy rầy, nó thậm chí dám đi khiêu khích Hỏa Hống Thú của Ca Đốn. Thế nhưng Hỏa Hống Thú mặc kệ không thèm quan tâm ‘đồ nhỏ nhặt’, vì thế hai chưa từng phát sinh xung đột lần nào.
Làm người ta không ngờ được chính là An Kỳ Nhi và Miêu Tử lại trở thành bạn tốt, mặc dù An Kỳ Nhi được mọi người sủng ái trải qua cuộc sống không buồn không lo ở chỗ này, nhưng trong trang viên đa số là người lớn nên không có ai chơi với nàng. Sau khi có Miêu Tử gia nhập ‘liên minh’ bổ khuyết nỗi niềm tiếc nuối của An Kỳ Nhi.
Trước một lát, An Kỳ Nhi vừa cười khanh khách vừa chạy trốn ra xa, Miêu Tử thì theo sát ở phía sau, không ngừng bổ nhào cắn váy An Kỳ Nhi, sau một chốc, Miêu Tử lại vội vàng hấp tấp trốn vào trong góc, An Kỳ Nhi giận đến nổ phổi vung cây chổi đuổi sát không tha, mọi người thấy một màn như vậy lần đầu cũng cực kỳ kinh ngạc, thì ra đó là trò chơi của An Kỳ Nhi và Miêu Tử.
Đám người Địch Áo rốt cuộc tạm thời được khôi phục cuộc sống an tĩnh, thế nhưng, an tĩnh và thanh nhàn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu không đề cập tới Chu Địch Ti tạo thành kích thích đối với bọn họ, chỉ riêng mấy người một mực minh tranh ám đấu đã làm cho Ca Đốn hạ quyết tâm phải trở thành Cực Hạn võ sĩ đầu tiên của tiểu đội, cơ hồ dùng toàn bộ thời gian trên việc tu luyện. Lôi Mông cũng không dám thư giãn, bởi vì Địch Áo đuổi quá nhanh, lúc mới quen Địch Áo, hắn là Quang Mang võ sĩ cấp bảy, còn Địch Áo chỉ là Thiên Phú võ sĩ. Dùng lời Lôi Mông từng nói, nếu như Địch Áo trở thành Cực Hạn võ sĩ sớm hơn hắn, vậy thì hắn thật sự không còn mặt mũi gặp người.
Trong khi đám người Địch Áo hưởng thụ cuộc sống an tĩnh ngắn ngủi, một chỗ khác vùng Phong Bạo Hải, Thủy Tinh thành vừa nghênh đón một đám khách không mời mà đến.
Bởi vì đám người Địch Áo huyên náo ở Thủy Tinh thành quá lớn, giờ phút này Thủy Tinh thành đề phòng phi thường nghiêm mật.
Tại một đồn biên phòng cách thành thị hơn mười dặm.
Cầm đầu đám người là một người trung niên năm nay chừng ba mươi tuổi, thân hình tương đối gầy gò, tướng mạo bình thường không có gì đặc sắc, không hấp dẫn nhưng cũng không khó nhìn, mặc một cái trường bào màu lam vô cùng sạch sẽ và cũ kỹ. Nếu nói sạch sẽ là chỉ trường bào không nhiễm một hạt bụi, nếu nói cũ kỹ là bởi vì trường bào đã bị tẩy giặt quá nhiều lần đến mức bạc màu, hơn nữa đôi giày dưới chân hắn lại có mấy chỗ vá rất dễ nhìn thấy.
Phía sau hắn là một người trung niên khác, nhìn thái độ cung kính của người này đối với hắn tựa hồ là nhân vật đại loại như vai trò quản gialại phía sau nữa là mấy gã võ sĩ cũng giống y như chủ nhân của bọn họ, toàn bộ đều cực kỳ bình thường, không có khí chất xuất chúng, không có tướng mạo xuất sắc, không có thân thể cường tráng, ánh mắt nhìn bốn phía cũng là có vẻ vô lực.
Người chịu trách nhiệm trinh sát quét mắt nhìn quanh đoàn người này một vòng, trọng điểm đương nhiên là người trung niên kia, vừa thấy đôi giày rách và bộ trường bào cũ nát, người lính gác không nhịn được lộ ra nụ cười châm chọc, sau đó lại nhìn thấy một quả huy chương người trung niên đeo trên ngực, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa cười váng lên: "Ha ha ha, thì ra ngài là một vị lão gia quý tộc."
Dĩ nhiên, nếu như đối mặt một vị quý tộc chân chính, hắn cũng không dám trêu chọc lung tung như thế, nhưng mà phượng hoàng nghèo túng không bằng con gà, nhìn trang phục đối phương nhất định là quý tộc đã bị lụi bại không có năng lực gì lớn. Vì thế hắn mới có thể phát tiết lòng ghen tỵ trước giờ của mình.
Người trung niên nhìn xuống theo tầm mắt lính gác, thấy huy chương trước ngực liền mỉm cười nhu hòa.
"Ý?" Người lính gác đột nhiên mở to hai mắt, hắn phát hiện đồ án điêu khắc trên huy chương có điểm kỳ quái, hình như là một con chó hoặc là một con sói đang ngửa mặt lên trời gào thết. Hắn chưa từng thấy qua loại huy chương này, vội vàng kêu đồng bạn lại: "Này này, các ngươi tới xem một chút, đây là chó hay là sói?" Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay của hắn đã điểm đến trước ngực người trung niên, chỉ kém hai phân là chạm vào cái huy chương.
"Ngươi ngu ngốc hả? Làm gì có ai lại dùng hình chó điêu khắc thành huy chương ?" Một gã lính gác chạy tới cười mắng: "Nhất định là sói."
"Không sai không sai." Mấy gã lính gác nữa cũng chạy tới.
"Không, đây là chó." Vậy người trung niên cười nói.
"Chó?" Mấy người lính gác hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhau cười ầm lên.
"Rất là buồn cười sao?" Người trung niên lộ vẻ không hiểu được nhìn mấy người lính gác.
Mấy người lính gác cơ hồ cười sắp chảy nước mắt rồi, thằng ngốc này lại dùng chó làm huy chương, rốt cuộc là vinh quang hay là nhục nhã đây? Ngay cả chuyện này cũng không hiểu?
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Các ngươi đi qua đi." Một người trong nhóm vừa cười vừa mở hàng rào chướng ngại trên đường, sau đó xoay người lại nói với đồng bạn của mình: "Bày đặt làm người không làm, đi làm một con chó.”
“Ha ha ha ~!"
Người trung niên vốn là đã đi tới rồi, nghe được câu này liền ngừng lại, xoay người chậm rãi nói: "Ngài không hiểu là trên thế giới này chó phân ra rất nhiều loại, có chó hoang trôi giạt khắp nơi chỉ xứng ăn thịt chuột rửa nát, có chó cảnh làm sủng vật nữ nhân, luôn luôn được chủ nhân sủng ái, có chó săn có thể trở thành chiến sĩ trung thành, khi nó gầm thét lên tất cả địch nhân sẽ phải lạnh run trước mặt nó."
"Ha ha, lão gia, vậy ngài thuộc về loại chó nào?" Một người lính gác cười khúc khích nói.
"Ta?" Người trung niên im lặng suy tư, tựa hồ hoàn toàn không hiểu được đối phương châm chọc, thật lâu sau hắn mới nhẹ giọng trả lời: "Ta coi như là loại sau, vĩnh viễn trung thành với chủ nhân của mình."
Mấy người lính gác cười đến mức ôm bụng ngã gục xuống đất, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng gặp qua tên nào ngu như vậy, quả là có ý tứ.
"Ừ..." Người trung niên đưa ngón trỏ lên môi, nói: "Các ngươi nghe..."
Mấy lính gác thấy người trung niên có hành vi lạ không khỏi tạm ngừng cười lóng tay lắng nghe, nhưng lại không nghe được gì hết, lúc này từ trong cổ họng người trung niên truyền ra từng đợt tiếng gầm gừ, tựa hồ một con chó gặp phải nguy hiểm, sau đó cố gắng gầm lên đe dọa địch nhân.
Mấy lính gác lúc này lập tức cười phun, một người trong đó còn vươn tay ra vỗ vỗ bả vai người trung niên: "Ha ha, lão già, ngài học quá giống.
"Các ngươi nghe được?" Người trung niên nhẹ giọng hỏi.
Mấy người lính gác vô lực gật đầu, tiếng cười càng thêm sảng khoái.
"Nhưng các ngươi không có hiểu, ta đang gầm thét nha!” Người trung niên cười nói.
Một gã võ sĩ đứng ở phía sau người trung niên vươn tay ra, động tác giống y như đuổi ruồi vậy, theo đó một đoàn hỏa diễm ầm ầm nở rộ, mấy người lính gác thậm chí bao gồm cả đồn biên phòng và mọi thứ ở chung quanh đều bị bao phủ ở bên trong luồng hỏa diễm, sau một tiếng nổ ầm ĩ, một làn sóng xung kích nóng rực lan tràn ra bốn phía.
Đợi đến khi khói bụi tan hết thì đồn biên phòng đã biến thành một mảnh phế tích, mấy cổ thi thể nám đen nằm ngổn ngang trên mặt đất, bọn họ đã không còn động đậy gì được nữa. Thế nhưng đoàn người này lúc nãy bị ngọn lửa bao phủ ở bên trong, lực sát thương của bí kỹ vốn không biết phân địch ta, không ngờ bọn họ đều bình yên vô sự chậm rãi đi ra ngoài, từ đó có thể đoán được năng lực của bọn họ, ngay cả người quản gia trung niên không. giống võ sĩ nhất cũng có lực lượng mạnh mẽ như thế.