Thần Điển

Chương 117: Chương 117: Một lần đánh cuộc






Thật ra Ca Đốn không thích nói chuyện, tính hắn khác hẳn với Lôi Mông. Mấy ngày này không rời khỏi Lôi Mông phần lớn là vì bị buộc bất đắc dĩ, không làm không được. Đôi khi hắn giành nói trước cũng là vì trả thù Lôi Mông. Còn Lôi Mông lớn lên ở trong vòng tay chiếu cố của mười mấy tỷ muội. Nếu như nói một nữ nhân tương đương năm trăm con vịt, như vậy quanh quẩn chung quanh Lôi Mông có ít nhất một vạn con vịt, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh cuộc sống của hắn đáng sợ đến cỡ nào. Nói là rèn luyện cũng được, nói là hành hạ cũng thế, dù sao ngày qua ngày, năm qua năm, Lôi Mông rốt cuộc luyện thành bản lãnh nói chuyện từ sáng sớm cho đến giữa đêm. Có lẽ không cần phải có đề tài yêu thích, mà đây là thói quen, hoặc có thể gọi là bản năng.

Nếu để cho hai người bọn họ cùng ở trong một xe, kết quả tất nhiên là Ca Đốn nhẫn nhục chịu đựng, rốt cuộc không nhịn nổi mới chạy sang chỗ Địch Áo. Lôi Mông dĩ nhiên không thể nào tự biên tự diễn được, khi đó hắn sẽ phát điên. Kết quả hai người chân trước chân sau cùng nhau tiến vào buồng xe Địch Áo, tiếp theo là bên phía Địch Áo bắt đầu náo nhiệt.

May mắn chính là trong vòng mười mấy năm tĩnh mịch trước đây, Địch Áo đã rèn luyện thành một loại bản lĩnh rất đặc biệt, hắn có thể tùy ý phong bế lục thức, cho dù Lôi Mông la to sát bên tai hắn cũng không có chút ảnh hưởng. Chỉ có Tác Phỉ Á mới lộ ra bản tính đáng quý nhất, bất kể Lôi Mông và Ca Đốn náo lợi hại đến mức nào, nàng cũng có thể bình thản chịu đựng gian khổ, phải biết rằng Tác Phỉ Á cũng không có bản lĩnh phong bế lục thức như Địch Áo, nàng hoàn toàn dựa vào à tâm tính nhẫn nhịn.

Thời gian trôi qua thật nhanh theo từng đợt cãi nhau, vừa vượt qua Hắc Hà, sau đó hướng bắc, lại đi hơn mười ngày, thảm thực vật dần dần thưa thớt nói cho bọn hắn biết đã đến gần sa mạc.

Tác Phỉ Á lựa chọn đi theo lộ tuyến biên giới sa mạc Hỏa Diễm, đây đã là con đường tối cận rồi. Nếu như lại đi sâu hơn chút nữa là tiến vào phạm vi sa mạc, bên trong sa mạc Hỏa Diễm khắp nơi đều là lưu sa (cát chảy, bẫy cát). Một khi không cẩn thận sẽ cuốn vào trong đó, dưới hấp lực khổng lồ của lưu sa, có rất ít người đủ khả năng tránh thoát ra ngoài. Ít nhất phần lớn người trong đội ngũ này làm không được.

Mặc dù chỉ đi dọc theo sa mạc nhưng lúc nào cũng có gió nóng thổi rát cả mặt, chịu đựng thời gian dài khiến cho da dẻ có cảm giác muốn nứt ra. Cũng may mặt đất không bị sa hóa nghiêm trọng, xe ngựa có thể miễn cưỡng chậm chạp tiến lên, hầu như không có một địa phương nào để tránh gió. Tác Phỉ Á quả thật là can đảm khi lựa chọn con đường này, dù sao thích đẹp là thiên tính của nữ tử, không có liên quan gì tới thực lực hay một vài nhân tố khác.

Ban đêm, đội ngũ đi tới gần một ngọn núi nhỏ, ở nơi hoang dã mênh mông vô bờ, tìm được một chỗ tránh gió thế này đúng là rất khó. Vì thế mọi người lập tức quyết định dừng lại chỗ này nghỉ ngơi.

Bọn họ bắt đầu dựng trại tạm thời, sau khi bận rộn một phen khói bếp lượn lờ bốc lên trong doanh trại.

"Sa mạc chết tiệt." Ca Đốn lẩm bẩm, hắn thấy môi mình đã khô nứt ra rồi, lè lưỡi liếm vài cái thậm chí có mùi vị huyết tinh, hiển nhiên là môi hắn đã chảy máu.

"Đúng vậy, đúng vậy !" Lôi Mông gật đầu nói: "Ta cảm thấy cái mặt đã không thuộc về mình nữa."

"Ngươi là Địa hệ võ sĩ còn sợ sa mạc?" Ca Đốn ném lại một câu, sau đó chầm chậm đi ra xa.

"Địa hệ võ sĩ thì sao?" Lôi Mông nhìn về phía bóng lưng Ca Đốn, la lớn.

"Ý hắn là ngươi có lực phòng ngự mạnh nhất." Địch Áo cũng ném cho Lôi Mông một câu.

"Phòng ngự mạnh nhất thì thế nào?" Lôi Mông cảm thấy không hiểu.

"Bọn họ đang nói da mặt của ngươi dày nhất." Tác Phỉ Á đi theo phía sau Địch Áo bước ngang qua Lôi Mông, nhân tiện ném ra một câu nữa.

"Mụ nội..." Lôi Mông nổi giận chửi ầm lên: "Tiểu tử kia, đứng lại cho ta, cái tên khốn kiếp đến từ Thiên Không Thành." Loại khiêu khích này hắn không thể nào nhẫn nhịn được, tự nhiên bỏ qua ý định đoàn kết với Ca Đốn.

Mấy người Ca Đốn ngồi ở trên tảng đá, ngắm nhìn về phía xa xa, mặc dù nơi này vẫn còn bên ngoài sa mạc Hỏa Diễm, nhưng đã lộ vẻ hoang vu vắng lặng. Chỉ cần giương mắt nhìn ra xa là có thấy hết tất cả mọi vật, ngoại trừ một ít dải đất nhấp nhô và đá tảng lởm chởm ra thì không còn gì nữa.

Lôi Mông đi lại gần, nói: "Thế nào, cảm thấy xương cốt đã cứng rắn rồi đúng không? Lại dám khiêu khích ta, ta biết ngươi đã là Quang Mang võ sĩ cấp tám, rất giỏi hả? Lại đây, chúng ta đánh một trận phân cao thấp, đừng giả bộ vô tội trước mặt ta, rốt cuộc ngươi có còn là nam nhân hay không? Đi ra ngoài nhanh lên!"

Địch Áo đột nhiên thấp giọng nói mấy câu vào tai Tác Phỉ Á, sau đó Tác Phỉ Á lắc đầu vươn ra một ngón tay, tiếp theo lại rỉ tai nói với Địch Áo mấy câu. Địch Áo xoay người tiến tới bên cạnh Ca Đốn nói mấy câu, Ca Đốn vươn ra hai ngón tay.

Sau đó ba người đồng thời móc ra mấy kim tệ từ trên người ném xuống đất, cùng lúc dời tầm mắt sang Lôi Mông.

"Đừng tưởng rằng chọc ta cho đã rồi xem như không có chuyện gì." Lôi Mông gầm thét: "Làm lão tử là bùn đất hả? Nhanh lên, nếu là võ sĩ chân chính thì đứng ra."

Ba người Địch Áo không hề nhúc nhích, cả đám đều nhìn chăm chú vào Lôi Mông.

Lôi Mông càng nói càng kích động, không biết qua bao lâu đột nhiên một trận cuồng phong từ trên gò núi cuốn qua, cát vàng bỏng rát đầy trời đập vào mặt. Lôi Mông vội vàng dùng hai cánh tay bảo vệ đầu, đợi bão cát đi qua hắn lại dốc toàn bộ sức mạnh vào mồm, đang định tiếp tục giáo huấn Ca Đốn. Vào lúc này, Địch Áo lấy ra một túi nước từ trên người, rút nắp đậy chậm rãi uống vài ngụm nước.

Lôi Mông vốn định tiếp tục giáo huấn đột nhiên ngừng lại, hắn cảm giác cổ họng của mình vừa đau vừa rát, hình như muốn bốc lửa vậy. Mụ nội nó, cái địa phương quỷ quái này, ngay cả nói cũng không thể nói lâu được.

Lôi Mông tiến tới một bước giật túi nước từ trong tay Địch Áo, làm một hơi hết sạch toàn bộ nước bên trong. Sau đó vứt túi nước cạn khô qua một bên, xoay người nhìn sang chỗ khác, lỡ bị ngắt quãng nửa chừng, theo tình hình này hắn không có hứng thú tiếp tục giáo huấn Ca Đốn.

"Ngươi lừa đảo …" Ca Đốn và Tác Phỉ Á đồng thời thở phì phò kêu lên.

"Không có !" Địch Áo giơ ra khuôn mặt vô tội, nói: "Ta chỉ là khát nước, rồi uống mấy ngụm, lúc trước không có ai ra quy định không cho uống nước mà?"

“Ý gì đây?” Lôi Mông xoay người lại, khó hiểu nhìn tới ba người Địch Áo.

"Ngươi chơi ăn gian !" Tác Phỉ Á kêu lên: "Nếu như ngươi không cố ý dụ dỗ Lôi Mông, hắn ít nhất có thể nói hơn một canh giờ.”

"Hai canh giờ !" Ca Đốn trịnh trọng cải chính.

“Ta … mẹ nó …!” Các ngươi có còn là người hay không? Lôi Mông như gặp phải lôi điện kích thích, ngây ngốc đứng ở tại chỗ, lúc nãy hắn trong lúc vô tình lại bị ba tên bất lương này đùa bỡn.

"Trước đó cũng không có quy định, cho nên ta thắng." Địch Áo cười ha hả, cúi người nhặt kim tệ ở dưới đất lên.

"Tác Phỉ Á, ngươi thấy chưa?" Ca Đốn đột nhiên dời mục tiêu: "Tên này một bụng quỷ, tâm tư gian tà, lựa chọn hắn làm hôn phu có thể là sai lầm trí mạng đó."

"Đúng vậy, trước kia hắn không phải như thế." Tác Phỉ Á làm ra vẻ đau thương.

"Đó là hắn cố ý giấu diếm người khác, bây giờ xem như lộ nguyên hình rồi." Ca Đốn nói: "Ngươi cần phải cẩn thận suy nghĩ, tên nam nhân này rốt cuộc có đáng giá tín nhiệm hay không?"

"Ca Đốn, có mấy lời không thể nói lung tung." Địch Áo vừa bỏ kim tệ vào trong túi áo vừa nói: "Có tin ta liều mạng với ngươi hay không?"

"Hà hà..." Ca Đốn lập tức cười ngu, vốn định nêu ra vấn đề nhân phẩm của Địch Áo, châm chọc hắn mấy câu. Nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng hắn đã ngơ ngác trước tiên. Địch Áo biểu hiện trong chiến đấu biết tròn biết méo, mau lẹ, sắc bén, hữu hiệu, nếu như hắn và Địch Áo đơn đả độc đấu, lâm vào hiểm cảnh nhất định là hắn.

Tác Phỉ Á cũng cười, mặc dù biết đây chỉ là đùa giỡn, nhưng nghe thấy Địch Áo sẽ vì nàng mà liều mạng với Ca Đốn. Điều này hiển nhiên là đặt nàng ở vị trí cực kỳ trọng yếu, Tác Phỉ Á xem như thỏa mãn.

Đổi thành lúc bình thường, Lôi Mông tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt này, đã sớm xông lên tìm cách náo loạn rồi, hoặc là mượn hơi Địch Áo thành lập một chiến tuyến, hoặc là liên hiệp hai người kia công kích Địch Áo, bỏ đá xuống giếng cũng tốt.

Nhưng hắn mới vừa bị trêu chọc một lần, trong ngực vẫn còn một cơn ác khí, hắn phải kiên trì thêm chút nữa.

“Lão tử không thèm xen vào!” Lôi Mông tàn bạo kêu thét ở trong lòng.

Đây chính là tâm tính hắn quá non nớt, mấy người Địch Áo không nói lời nào, cùng lắm là cảm thấy không thú vị, nhàm chán mà thôi, còn Lôi Mông không nói lời nào có khi sẽ bị nghẹn thành nội thương. Đám người Địch Áo khẳng định không chết được, nhưng chính hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Đợi đến khi sắp dùng bữa tối, Lôi Mông nhẫn nại cũng đến cực hạn, hai mắt vốn nhìn ra phương xa rốt cuộc chuyển lại gần, đột nhiên mở miệng nói: "Đó là con gì? Không phải là con chuột chứ?"

Mọi người quay đầu nhìn lại phát hiện một đám sinh vật khá giống chuột, nhưng chân trước nhỏ, chân sau cực to đang nhảy nhảy tới chỗ bọn họ.

"Đó là chuột nhảy." Phí Đức Sĩ cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.