Thần Điển

Chương 434: Chương 434: Muốn nhận thua?






Mặc dù từ trên lý luận chỉ cần Ca Đốn phóng thích Hỏa Thịnh Yến ra hoàn toàn có thể ngăn cản đối phương tấn công. Nhưng chuyện này cần phải có thời gian, từ khi Lôi Mông lui về phía sau đến lúc Ca Đốn đi lên trước chỉ có vài giây ngắn ngủi. Nhưng nguy hiểm quá lớn, quá cấp bách, bởi vì Tuyết Ny và Tác Phỉ Á mới vừa buông thả Băng Tường, không có cách nào lập tức bảo vệ Ca Đốn.

Lôi Mông phải dùng tốc độ nhanh nhất lui xuống, để dành khoảng trống và thời gian cho Ca Đốn thả ra Hỏa Thịnh Yến.

Lôi Mông dùng sức đạp mạnh xuống đất thi triển Liệt Địa Kích, từng đạo kình khí lạnh thấu xương phá không lao ra, luồng hỏa diễm bay đầy trời bị cản trở trong phút chốc. Đồng thời Lôi Mông mượn lực phản chấn nhảy lên không trung lui về sau lưng Ca Đốn.

Tác Phỉ Á và Tuyết Ny vừa lui về sau vừa thả ra mấy luồng khí lạnh, cố gắng giảm bớt áp lực cho Ca Đốn. Không phải là các nàng không muốn sóng vai chiến đấu với Ca Đốn, mà là do uy lực Hỏa Thịnh Yến quá kinh khủng, loại công kích chẳng phân biệt được địch ta này không nên sử dụng trong trường hợp này, nhưng bọn họ đã không còn biện pháp nào khác.

Đám người Khố Ân Tư ở đối diện thấy Hỏa hệ võ sĩ của đối phương xông lên trước nhất, tất cả đều lộ vẻ vui mừng. Gã Địa hệ võ sĩ duy nhất là La Bá Tư lập tức tiến lên nghênh đón, mấy người khác cũng thúc dục Chân Hồng Chi Vũ đến cực hạn quyết tâm vây công đối phương.

Từ đầu đến giờ, đám người Khố Ân Tư chưa từng dừng lại công kích, Hỏa hệ võ sĩ có năng lực công kích kinh khủng nhất, ba gã võ sĩ dốc toàn lực buông thả Chân Hồng Chi Vũ, khí thế điên cuồng nhất thời làm cho những người ở bên ngoài cũng phải kinh hãi, ồn ào bàn luận. Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, đó là tìm mọi cách đánh bị thương đối phương, cho dù chỉ là một người cũng có lời rồi.

Giữa sân bị biển lửa cực nóng bao phủ, Ca Đốn thậm chí cảm giác mình hô hấp bắt đầu khó khăn, nhìn gã Địa hệ võ sĩ La Bá Tư phía đối diện nhanh chóng vọt tới chỗ mình. Ca Đốn lật bàn tay một cái lập tức có vài đốm Hỏa Tinh rơi xuống mặt đất.

Con ngươi La Bá Tư co rụt lại, mặc dù không biết Hoả Tinh trong tay Ca Đốn là thứ gì, nhưng đối phương đã dám không nhìn bản thân, trong đó nhất định có chỗ kỳ diệu.

La Bá Tư theo bản năng đạp chân xuống mặt đất, lúc này khoảng cách giữa hắn và Ca Đốn chỉ có hơn mười thước.

“Ầm” một tiếng, từng đạo kình khí phá vỡ không khí, phát ra tiếng rít chói tai lao thẳng về phía Ca Đốn. Vào lúc này, mấy đốm Hoả Tinh mới vừa hạ xuống vị trí bắp chân của Ca Đốn, mắt thấy là không kịp rồi.

Ca Đốn làm như không thấy, chỉ chuyên tâm khống chế nguyên lực, uy lực Hỏa Thịnh Yến vô cùng cường đại, cái giá phải trả cũng cao tương ứng. Thời gian buông thả quá chậm là vết thương trí mệnh, nhưng tình hình hiện tại, mấy người bọn họ chỉ có Ca Đốn còn khả năng xuất thủ, không có người nào ngăn cản được đối phương cường công, vì thế Ca Đốn không có sự lựa chọn nào khác.

Thời gian vào thời khắc này trôi qua cực kỳ chậm chạp, mắt thấy kình khí Liệt Địa Kích sắp đánh trúng Ca Đốn. Lôi Mông gấp đến độ cảm giác trong đầu muốn nổ tung, tinh thần lâm vào trống rỗng, cho dù hiện tại hắn xông tới cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy mọi việc phát sinh.

Sóng nhiệt cách đó không xa cũng làm cho Địch Áo chú ý, nhưng ngay khi Địch Áo dời ánh mắt sang chiến trường bên kia. Đồng thời La Bá Tư đã thả ra Liệt Địa Kích, đừng nói là Địch Áo, cho dù là Phong hệ đạo sư trên khán đài cũng không thể ở kịp thời chạy tới cứu viện Ca Đốn. Ánh mắt Địch Áo nhất thời biến thành lạnh lùng như đao, nếu như Ca Đốn xảy ra chuyện, tất cả các ngươi sẽ phải chôn cùng.

Rốt cuộc Ca Đốn khó khăn chống đỡ đến khi kình khí tiếp cận lồng ngực, vài điểm Hoả Tinh màu trắng nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, vô số ngọn lửa từ dưới đất tuôn trào lên bao phủ phương viên mười mấy thước, tất cả không gian trong đó lập tức biến thành một biển lửa nóng bỏng.

Từ trong biển lửa truyền ra thanh âm Ca Đốn kêu lên đau đớn, mặc dù trong nháy mắt cuối cùng đó hắn rốt cuộc thành công thả ra Hỏa Thịnh Yến, nhưng cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu kình khí Liệt Địa Kích, chung quy vẫn bị thương không nhẹ.

La Bá Tư bị hỏa diễm đột nhiên dâng lên dọa cho sợ hết hồn, may là thân hắn ở ngoài rìa biển lửa, trên người còn có màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ nên không bị thương tổn, vội vàng lui gấp về sau mấy bước, thoát ra khỏi phạm vi Liệt Diễm bao phủ.

Nhưng mà La Bá Tư mới vừa bước ra biển lửa, ngọn lửa phía trước bỗng nhiên nhanh chóng lan rộng ra, phạm vi bao phủ lớn gần gấp đôi, sóng nhiệt lập tức ập vào mặt hắn, thân ảnh La Bá Tư trong nháy mắt đó đã bị ngọn lửa nuốt vào.

Đám người Khố Ân Tư kinh hãi thất sắc, vô số đạo hỏa cầu do bọn hắn khống chế rơi xuống biển lửa như mưa, nhưng bọn hắn căn bản không tìm ra vị trí Ca Đốn.

Lôi Mông và Tác Phỉ Á, Tuyết Ny nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nếu Ca Đốn còn có dư lực phát động tiến công đã nói rằng hắn bây giờ vẫn còn sống êm đẹp.

Ở bên kia, cái tên thanh niên tàn nhang thấy Địch Áo dời lực chú ý qua chiến trường trung tâm, nghĩ đây là một cơ hội tuyệt hảo, lập tức buông thả Phong Ưu Nhã xông về phía Địch Áo. Đồng thời trong tay liên tục phát ra Phong Nhận đánh tới.

Trước khi Phong Nhận tới gần, không ai nhìn thấy Địch Áo làm ra động tác thế nào, thân thể nhẹ nhàng tránh ra ngoài, những đạo Phong Nhận kia nhất thời đánh vào khoảng không. Tên thanh niên mặt đầy tàn nhang phản ứng không chậm, thấy đánh lén không thể thành công, lập tức tiếp tục thả ra Tật Phong Tấn Ảnh, lấy tốc độ nhanh hơn lui về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Địch Áo.

Nếu như Ca Đốn không có gặp nạn, có lẽ Địch Áo không ngần ngại chơi với hắn thêm một hồi. Nhưng tình hình bây giờ đã khác hẳn, Địch Áo cần phải giải quyết tên Phong hệ võ sĩ này trong thời gian ngắn nhất, sau đó đi qua trợ giúp Ca Đốn ở bên kia.

Cho nên tên thanh niên tàn nhang hoảng sợ nhìn thấy thân hình Địch Áo lao đến chỗ mình nhanh như chớp, tựa hồ bị mấy đạo Phong Nhận lúc nãy chọc giận. Mặc kệ nhìn từ phương diện nào, Địch Áo cho ra cử động này đều có thể xem như là thật sự giận dữ rồi, từ ánh mắt của Địch Áo, trong lòng tên thanh niên tàn nhang kia bỗng nhiên có cảm giác hình như bản thân mình vừa làm sai.

Cho đến tận bây giờ, tên thanh niên tàn nhang kia vẫn không ngừng phóng thích Phong Nhận, trên thực tế hắn chưa từng ngừng lại động tác buông thả Phong Nhận, đồng đội an bài hắn đối phó Địch Áo chính là vì hắn có năng lực đặc thù này. Tên thanh niên tàn nhang có thể liên tục buông thả Phong Nhận cho đến khi hao hết nguyên lực. Đối với Địch Áo biết Diễn Sinh bí kỹ có lẽ là bình thường, nhưng chuyện này đối với Phong hệ võ sĩ bình thường lại mang ý nghĩa trọng đại, bởi vì bọn họ có thêm năng lực sát thương trong phạm vi lớn.

Đối mặt với cơn mưa Phong Nhận ập tới, Địch Áo không có né tránh như trước, thân hình hắn vẽ ra một dãy hư ảnh, chợt trái chợt phải, vô cùng mau lẹ lướt qua cơn mưa Phong Nhận.

Trên khán đài vang lên một trận kinh hô, chưa từng có ai nhìn thấy người nào có thể dùng phương thức này ngạnh kháng bí kỹ của đối phương. Mọi người dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, ngay cả đám đạo sư cũng phải mở to hai mắt tập trung vào trận đấu dưới sân. Tên thanh niên tàn nhang thả ra Phong Nhận chẳng những số lượng đông đảo, hơn nữa còn cực kỳ dày đặc. Chỉ sợ Địch Áo xuất hiện nửa điểm lầm lỗi, kết quả cũng không thể chịu nổi, có thể sẽ bị Phong Nhận xuyên thủng ngay lập tức.

Địch Áo tập trung tinh thần trước nay chưa từng có, hắn phải đoán được mỗi một đạo Phong Nhận rơi xuống chỗ nào, cùng với khoảng cách của những đạo Phong Nhận với nhau, như vậy mới có khả năng lợi dụng kẻ hở công kích của đối phương để tiến hành tránh né. Quan trọng nhất là giờ phút này Địch Áo vẫn tiếp tục lao tới, trong lúc vô tình hành động này đề cao tốc độ Phong Nhận lên rất nhiều, khó khăn lại càng gia tăng lớn hơn nữa.

Địch Áo có thể tiến thối tự nhiên ở trong công kích Chân Hồng Chi Vũ của Võ Tôn Ma Phi, đó là vì lúc ấy Địch Áo chỉ cần tránh né là được, mà tình hình hiện tại không giống, tránh né không phải là mục đích của Địch Áo, hắn đang muốn nhanh chóng đến gần đối phương.

Sắc mặt gã thanh niên kia vô cùng khó coi, bởi vì hắn đã cố gắng dùng tất cả khí lực vào việc buông thả Phong Nhận, cho nên không còn đủ lực ngăn cản Địch Áo.

Mắt thấy thân hình Địch Áo càng lúc càng gần, tên thanh niên tàn nhang kia rốt cuộc bỏ qua ý định tiếp tục công kích Địch Áo, sự thật đã chứng minh hết thảy cố gắng của hắn chỉ là vô ích. Tên thanh niên tàn nhang quay người bỏ chạy ra sau, nhưng vấn đề là không có Phong Nhận uy hiếp, lấy tốc độ của hắn làm sao có thể chạy nhanh hơn Địch Áo?

Gã thanh niên kia không thể chạy ra xa, nhận thấy sau ót có một cỗ kình phong ập tới liền kinh hãi, không dám quay đầu lại phất tay về phía sau phóng ra một đạo Phong Nhận, đồng thời liều mạng chạy thẳng tới trước.

Các học viên trên khán đài đã không thể ngồi yên được nữa, tên thanh niên tàn nhang kia không rõ ràng vị trí Địch Áo, những người khác lại nhìn thấy rõ ràng. Ngay khi tên thanh niên phóng đạo Phong Nhận ra phía sau, đồng thời thân hình Địch Áo đã nhảy lên không, bay đến trên đầu hắn, đồng dạng là Phong hệ võ sĩ tại sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Trên khán đài đã có đạo sư đứng lên, khẩn trương nhìn chăm chú vào sâu đấu vì lo lắng Địch Áo đột ngột ra đòn sát thủ. Chốc lát sau, Địch Áo vươn tay ra đánh xuống đỉnh đầu tên thanh niên tàn nhang. Vị đạo sư cả kinh, nhưng vì thấy trên tay Địch Áo không có dấu hiệu buông thả bí kỹ nên tâm thần nhất thời thả lỏng.

Nhưng ngay khi bàn tay Địch Áo sắp tiếp xúc đối phương, bỗng nhiên đổi chưởng thành quyền rồi hung hăng đánh xuống, đầu tên thanh niên tàn nhang đang chạy trốn bị chấn động mạnh, sau đó máu tươi từ mắt mũi miệng hắn phun ra tung toé, ở trên không trung hiện lên mấy tia máu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình.

Địch Áo đánh ra một quyền căn bản không cần nhìn kết quả như thế nào, mà lộn một vòng trên không trung nhanh chóng chạy qua chỗ Ca Đốn. Cho đến lúc này, tên thanh niên tàn nhang mới mềm nhũn ngã xuống đất.

Khố Ân Tư một mực chú ý đến động tĩnh bên phía Địch Áo, thấy tên thanh niên tàn nhang kia ngã nhào xuống đất, tâm hắn nhất thời chìm xuống đáy cốc. Thực lực Địch Áo mạnh hơn hắn dự tính quá nhiều. Huống chi La Bá Tư đã hãm thân trong biển lửa không còn thấy bóng dáng gì nữa, tranh tài tiến hành tới đây phe hắn đã không có phần thắng. Điều đáng vui mừng nhất là từ tình cảnh lúc ấy hẳn là La Bá Tư đã đánh trúng Hỏa hệ võ sĩ của đối phương.

Cho dù như thế nào, ít nhất một ngàn học phần tới tay. Khố Ân Tư dừng công kích lại, xoay người nhìn về phía Địch Áo nhanh chóng vọt tới, khẽ cười nói: "Chúng ta…"

Hai chữ nhận thua còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bởi vì đúng lúc này Địch Áo bỗng nhiên há miệng rống to một tiếng điếc tai nhức óc. Sau đó Khố Ân Tư thấy có ít nhất mười mấy đạo thanh mang nổ tung ở giữa không trung hóa thành thành một cơn mưa lưu quang ập xuống đầu hắn.

Vẻ mặt Khố Ân Tư dại ra, hắn từng thấy qua Diễn Sinh bí kỹ, nhưng chưa từng thấy người nào có thể đồng thời thả ra mười mấy đạo Diễn Sinh bí kỹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.