Mười mấy phút sau, đoàn xe dừng ở trước phủ Nam tước, Tác Phỉ Á nhảy xuống xe ngựa kéo tay Địch Áo cùng nhau vào bên trong.
Một đường đi tới thỉnh thoảng có người mỉm cười chào hỏi Tác Phỉ Á, hoặc là một mực cung kính đứng đợi nàng đi qua. Từ đó có thể nhìn ra được, địa vị Tác Phỉ Á ở trong phủ Nam tước xem như không tệ.
Nhưng Tác Phỉ Á không có lòng dạ hàn huyên, chỉ khẽ chào lướt qua rồi tiếp tục sải bước đi thẳng về phía trước.
Địch Áo cẩn thận quan sát tình huống bên trong Nam tước phủ, Đặng Khẳng không có phủ đệ của riêng mình, cả tòa thành chính là nhà của hắn. Còn khung cảnh trước mắt, nếu như Đặng Khẳng có thể nhìn thấy chắc chắn là nghẹn chết ngay tại chỗ.
Chốc lát sau, đoàn người đi tới một tòa kiến trúc ba tầng, võ sĩ giữ cửa chủ động đưa tay thủ thế mời Tác Phỉ Á đi vào. Sau đó lại đi lên một dãy bậc thang quanh co, leo thẳng lên đến lầu ba, sau đó theo hành lang đi tới trước mới tới trước một cánh cửa to màu đỏ sẫm.
"Địch Áo, chàng ở đây chờ ta." Tác Phỉ Á ghé vào bên tai Địch Áo nhẹ giọng nói.
"Được." Địch Áo gật đầu.
Bốn võ sĩ canh cửa lui ra hai bên, chờ Tác Phỉ Á bước vào trong, tầm mắt bọn hắn liền tập trung lên trên người Địch Áo. Ở trong ấn tượng của bọn hắn, Tác Phỉ Á chưa bao giờ thân cận với bất kỳ nam tử trẻ tuổi nào, cho nên bọn hắn rất tò mò.
Địch Áo cũng nhận ra thái độ khác lạ của mấy gã võ sĩ, vừa quay đầu nhìn sang thì mấy gã võ sĩ kia lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt nhìn thẳng. Khi Địch Áo dời ánh mắt sang chỗ khác, bọn hắn lại tiếp tục len lén quan sát Địch Áo.
Đúng lúc này, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng rống giận dữ: "Cái gì? Tác Phỉ Á, vì sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế?"
Địch Áo sửng sốt, sắc mặt lập tức âm trầm lại.
"Tác Phỉ Á, đừng có nói với ta chuyện này không liên quan tới ngươi !" Thanh âm kia vẫn tiếp tục rống lên: "Ta biết ngươi từ trước đến nay luôn có mâu thuẫn hai ca ca, nhưng ngươi… dù sao bọn hắn vẫn là anh trai của ngươi mà?"
Phía sau cửa lâm vào yên tĩnh, tựa hồ Tác Phỉ Á không có lên tiếng biện hộ cho mình.
"Ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa." Thanh âm kia trở nên lạnh như băng: "Người đâu, nhốt nữ nhân ác độc này vào thủy lao. Tác Phỉ Á, ở trong đó an tĩnh suy nghĩ lỗi lầm của mình đi. Nếu như ngươi thủy chung không biết hối cải, vậy thì ngươi cứ ở trong đó chờ đợi thối rữa ra đi."
Địch Áo giận tím mặt, cơ hồ chuẩn bị không cần quan tâm lời dặn dò của Tác Phỉ Á. Bốn gã võ sĩ canh cửa cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng kỳ quái chính là bọn họ không hề nhúc nhích, chính vì nguyên nhân này Địch Áo mới có khả năng giữ vững khắc chế. Nếu như mấy gã võ sĩ này xông vào bắt người, nơi này đã sớm phát sinh một trận tanh máu rồi.
"Tốt lắm, tốt lắm." Một thanh âm hữu khí vô lực nói: "Ba Lý Khắc xưa nay không được tích sự gì, bây giờ Hoắc Hoa Đức lại chết. Ta chỉ có một nữ nhi này có thể giúp ta làm vài chuyện, ngươi muốn nhốt nàng vào thủy lao thì sự tình trong Nam tước lĩnh, ta đây phải làm gì bây giờ?"
"Đại ca, ngươi không thể bao che Tác Phỉ Á như vậy được?" Thanh âm lúc trước quát lên: "Bên trong thân thể Hoắc Hoa Đức cũng chảy xuôi dòng máu của ngươi mà."
"Làm sao gọi là bao che được?" Thanh âm kia nhạt giọng nói: "Ta tin tưởng Tác Phỉ Á sẽ không làm chuyện như vậy, Tác Phỉ Á, ngươi nói cho ta biết, có phải là ngươi giết Hoắc Hoa Đức không?"
"Không phải !" Thanh âm Tác Phỉ Á truyền ra.
Địch Áo ở ngoài cửa cảm thấy ngạc nhiên, cái loại chất vấn thế này đã là bao che lộ liễu rồi. Câu hỏi này giúp cho Tác Phỉ Á có quá nhiều dư âm đối đáp, dù có ngu tới mức nào cũng sẽ không thừa nhận là do mình làm.
"Nghe thấy chưa? Chuyện này không liên quan tới Tác Phỉ Á." Thanh âm hữu khí vô lực kia lại nói: "Chuyện chúng ta cần làm bây giờ là điều tra ra hung thủ thật sự, chứ không phải ngồi trong nhà tranh cãi với nhau."
"Đại ca... ngươi... ngươi thật là hồ đồ." Thanh âm kia kêu lên vô cùng đau đớn: "Hoắc Hoa Đức đến trang viên Tác Phỉ Á du ngoạn, sau đó trên đường rời khỏi trang viên trở về Nam tước lĩnh bị người ta giết hại, như thế mà còn phải điều tra tìm kiếm hung thủ? Nhất định là Hoắc Hoa Đức xảy ra xung đột với Tác Phỉ Á, sau đó nữ nhân tàn nhẫn này hạ độc thủ."
"Ngươi thấy tận mắt?" Thanh âm nhàn nhạt kia hỏi ngược lại.
"Ta... đại ca, ngươi biết ngươi đang làm gì không hả?" Thanh âm kia hét lên: "Bây giờ ngươi còn nhìn không ra Tác Phỉ Á là loại nữ nhân gì sao? Nàng hôm nay có thể giết Hoắc Hoa Đức, ngày mai cũng có thể giết ngươi.”
"Ta già rồi, lại có bệnh, sống thêm hay bớt một ngày đối với ta cũng không quan trọng." Thanh âm kia tiếp tục nói với chất giọng nhàn nhạt.
"Ngươi… ngươi..." Cái gã kêu gào nãy giờ đã không nói gì được nữa.
"Còn nữa, ngươi nói cho ta biết, không có Tác Phỉ Á thì ai giúp ta quản lý lãnh địa đây?" Thanh âm hữu khí vô lực hỏi ngược lại.
"Đại ca, chuyện này mà ngươi còn hỏi nữa sao?" Thanh âm kia nghi ngờ hỏi.
"Về phần ta thì không có gì trọng yếu cả, quan trọng là ngươi, đệ đệ tốt của ta, Âu Cách Đăng tước sĩ, ngươi nhất định sẽ giúp ta, đúng không ?"
"Dĩ nhiên !" Có thể là do cảm giác được trong lời nói của đối phương có mùi vị nguy hiểm, người được gọi là Âu Cách Đăng trả lời với giọng điệu trầm trọng.
"Dĩ nhiên? Ha hả, cần phải có dũng khí cỡ nào mới có thể nói ra mấy chữ này nhỉ? Âu Cách Đăng, ta càng ngày càng bội phục ngươi." Thanh âm kia chuyển sang cười lớn, hồi lâu sau mới nói: "Dựa theo lời ngươi, Hoắc Hoa Đức đã chết, Ba Lý Khắc lại không được tích sự gì. Bọn hắn căn bản không thể nào thừa kế tước vị của ta, Tác Phỉ Á lại ở trong thủy lao chờ đợi mốc meo. Vậy thì tương lai sau này ta đây có cần phải nói rõ ràng ra không?"
"Đại ca, ngươi có ý gì?" Âu Cách Đăng nổi giận đùng đùng quát: "Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta."
"Không phải ta đang hoài nghi ngươi." Thanh âm vô lực kia bỗng nhiên bộc phát: "Mỗi lần ta gặp lại ngươi liền cảm thấy ác tâm, lập tức cút ra ngoài cho ta!"
"Đại ca..."
"Cút ngay, nếu không ngươi có tin lão tử cho người làm thịt ngươi tại chỗ hay không?"
Phía sau cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng, sau đó là một người trung niên sắc mặt xanh mét từ bên trong đi ra. Hắn sải bước dọc theo hành lang tới chỗ cầu thang, có lẽ là do muốn phát tiết lửa giận, có lẽ là bởi vì Địch Áo ngăn cản con đường hắn đi. Cho nên hắn vươn tay ra đẩy Địch Áo, miệng còn mắng: "Khốn kiếp, cút ngay!"
Địch Áo bất yên không động, còn gã trung niên kia lại lui về phía sau hai bước. Đúng lúc này, Phí Đức Sĩ ở phía sau vươn một tay ra khoác lên vai Địch Áo, cuộc trao đổi ở bên trong hắn cũng nghe được, cho nên lo lắng Địch Áo nóng lòng lỡ tay xuất thủ thì không tốt.
Chẳng qua là Phí Đức Sĩ đánh giá Địch Áo quá thấp, lúc nãy hắn biểu lộ tức giận của mình, nhưng bây giờ đã khôi phục bình tĩnh. Hơn nữa tầm mắt hắn vẫn né tránh người trung niên kia, lộ vẻ đạm mạc không chấp nhặt.
"A, Phí Đức Sĩ tiên sinh." Gã trung niên kia nhìn thấy Phí Đức Sĩ vội vàng nặn ra nụ cười, lên tiếng chào hỏi.
Phí Đức Sĩ chẳng những không phản ứng với đối phương, ngược lại cố ý chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Gã trung niên kia mặt mày xám xịt đi xuống thang lầu.
Bởi vì không có ai đóng cửa, cho nên tình cảnh Địch Áo va chạm với gã trung niên kia đều bị người trong phòng nhìn thấy. Địch Áo cũng thấy Tác Phỉ Á, trước mặt Tác Phỉ Á là một nam nhân rất khó đoán tuổi, nói hắn rất già là vì hai bên tóc mai đã trắng toát, nói hắn rất trẻ là vì trên mặt không nhìn thấy bất kỳ nếp nhăn. Hơn nữa bộ dáng phi thường anh tuấn, còn có hai tròng mắt màu hoa đào giống Tác Phỉ Á như đúc. Loại ánh mắt này có ở trên người nữ nhân khẳng là vô cùng kiều mỵ, nhưng đổi thành nam nhân sẽ khiến cho người ta có cảm giác yêu dị.
Nam nhân kia đột nhiên chỉ tay về phía Địch Áo, thấp giọng hỏi Tác Phỉ Á câu gì đó. Tác Phỉ Á quay đầu lại nhìn Địch Áo nhỏ giọng nói mấy câu.
Sau một lát, Tác Phỉ Á xoay người đi tới chỗ Địch Áo, vẫy vẫy tay: "Địch Áo, đi vào, phụ thân muốn gặp chàng!"
Địch Áo sửng sốt, thần sắc bỗng dưng có vẻ mất tự nhiên, nhưng chuyện này hắn không có biện pháp từ chối, cuối cùng đành phải đi đến gần Tác Phỉ Á, dùng ánh mắt dò hỏi.
Sắc mặt Tác Phỉ Á hơi bất an, nàng cho rằng phụ thân nhất định sẽ giận tím mặt, nhưng không bao giờ nghĩ tới sau khi nghe được tin Hoắc Hoa Đức chết đi. Thần sắc cha nàng vẫn rất bình thản, cuối cùng không phải nổi giận với nàng mà là người khác, chuyện này quá khác thường, nàng nghĩ mãi vẫn không rõ huyền cơ trong đó.
Tiếp theo, Tác Phỉ Á kéo tay Địch Áo đi tới trước bàn, cả hai sóng vai ngồi xuống. Ánh mắt nam nhân kia luôn cắm trên người Địch Áo rất gắt gao, không nói một lời.
Không biết qua bao lâu, nam nhân kia chậm rãi nói: "Tự giới thiệu vậy, ta là Đường Ân Nam tước, phụ thân Tác Phỉ Á."
"Người khỏe!" Địch Áo đứng lên, khom người đáp lại: "Ta tên là Địch Áo."
"Tác Phỉ Á, hi vọng ánh mắt nhìn người của ngươi không thua kém mẫu thân." Đường Ân than nhẹ một tiếng, híp mắt lại quan sát kỹ càng hơn.
"Phụ thân, ta và Địch Áo cùng nhau lớn lên từ hồi nhỏ, chúng ta cùng nhau ăn, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau..." Tác Phỉ Á ngượng ngùng nói: "Nếu như ta không tin hắn, ở trên thế giới này ta tìm không ra một người nào đáng để tin tưởng nữa."