A Mạn bên cạnh Ma Phi Nam tước giơ tay lên đóng băng mấy đạo Phong Nhận do Địch Áo bắn ra, nhưng hắn không kịp mỉm cười chế nhạo, khối băng giữa không trung đột nhiên mạnh mẽ nổ tung, mười mấy đạo thanh mang bắn ra tán loạn. Năm sáu tên võ sĩ ở trước lập tức bị bao phủ vào trong, những người này không thể nào ngờ được chuyện này, tất cả đều bị đánh không kịp trở tay.
Có hai tên phản ứng quá chậm bị thanh mang xuyên qua cơ thể, có võ sĩ kịp thời né tránh nhưng chiến mã phía dưới lại trúng đòn ngã xuống trong vũng máu. Sắc mặt Ma Phi nhất thời xanh mét, không phải hắn đau lòng hai tên vừa chết, mà là thủ hạ bị giết ở trước mặt mình khó tránh khỏi mất thể diện. Để cho hắn tức giận nhất là một kích kia không có đánh trúng đối phương.
Lúc này Địch Áo đã ra khỏi lùm cây, cấp tốc chạy về phương xa. Bởi vì Địch Áo không sử dụng Phong Ưu Nhã nên tốc độ cũng không nhanh.
Ma Phi nhe răng cười nhạo, hắn tự cho là đã hiểu được ý định của Địch Áo, hẳn là cố ý dẫn dụ mình đi xa mà thôi. Mục đích là sáng tạo cơ hội cho những người khác chạy trốn, loại kỹ xảo non nớt này hoàn toàn không có tác dụng trước mặt hắn.
"A Mạn, những người khác giao cho ngươi, nhớ kỹ, một tên cũng không để lại." Ma Phi lớn tiếng quát, từ trên lưng ngựa bay thẳng lên trời đuổi theo Địch Áo. Hắn đã nhìn ra đối phương chỉ là một gã Cực Hạn võ sĩ, nếu như không tính hai loại bí kỹ Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh, so sánh tốc độ chạy đơn thuần thì Cực Hạn võ sĩ vốn không phải là đối thủ của hắn, cho dù là Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cũng vậy.
"Biết rồi." Giờ phút này A Mạn Nam tước cũng rất tức giận, mặc dù Ma Phi và các võ sĩ thủ hạ không có chỉ trích hắn điều gì nhưng hắn vẫn cảm thấy mặt mũi nóng rát. Hai tên võ sĩ bị chết là do thấy Phong Nhận bị hắn đông cứng rồi mới mất cảnh giác, có thể nói là chết quá oan uổng.
Nếu A Mạn Nam tước đợi sau khi Phong Nhận bạo liệt mới xuất thủ sẽ không có kết quả như thế này. Nhiều lắm là tổn thất mấy con chiến mã mà thôi, nhưng A Mạn làm sao nghĩ đến đối phương lại sử dụng Diễn Sinh bí kỹ, quá hèn hạ đi?
"Đuổi theo cho ta!" A Mạn Nam tước tàn bạo hô lớn, trong lòng đã quyết định chú ý, sau khi bắt được đối phương nhất định phải khiến cho bọn hắn sống không bằng chết.
Nhóm A Mạn Nam tước đuổi theo hướng nam, Địch Áo lại chạy hướng tây nam. Ma Phi theo sát không nghỉ, Địch Áo nắm giữ thời cơ rất chính xác, mỗi khi tiến vào phạm vi Ma Phi công kích, hắn sẽ thả ra Phong Ưu Nhã kéo giãn khoảng cách song phương.
Thế nhưng Ma Phi cũng không vội, Phong hệ Cực Hạn võ sĩ không thể nào buông thả Phong Ưu Nhã không hạn chế. Nếu không toàn đại lục đã sớm biến thành thiên hạ của Phong hệ võ sĩ rồi. Ma Phi âm thầm kế tính toán thời gian, ước chừng cách năm phút Địch Áo sẽ phải buông thả Phong Ưu Nhã một lần. Hơn nữa trước đó Địch Áo còn phóng ra Diễn Sinh bí kỹ một lần, chiêu này tiêu hao rất nhiều nguyên lực. Cứ tính toán như vậy, nhiều lắm là một canh giờ Địch Áo nhất định cạn kiệt nguyên lực.
Trùng hợp chính là Địch Áo đang chạy ở trước cũng tính toán y như Ma Phi, hắn phải nghĩ lúc nào mình nên lộ vẻ ‘mỏi mệt’ cho thích hợp. Làm vậy Ma Phi mới giảm tâm phòng bị, phương thức Ma Phi công kích làm cho Địch Áo cảnh giác rất nhiều. Trước đây hắn chưa từng thấy qua người nào có thể thả ra Viêm Bạo trong nháy mắt, xem ra mỗi một cường giả Võ Tôn đều có chỗ độc đáo riêng. Lúc trước Địch Áo suy nghĩ hơi đơn giản, nghĩ rằng nếu đánh không lại đối phương cũng có thể né tránh đối phương công kích, bây giờ nhìn lại chưa chắc làm được như thế.
Hai người một đuổi một chạy, sắc trời từ từ tối đen, Địch Áo vốn chạy nhanh tới trước bỗng nhiên lộn một vòng bay ngang qua, đồng thời thả ra một đạo Phong Nhận.
"Chạy hết nổi rồi?" Ma Phi cười ha hả, vung tay bắn ra vô số hỏa diễm nghênh đón Phong Nhận. Đúng như hắn đoán, lần này Địch Áo vẫn buông thả Diễn Sinh bí kỹ, Phong Nhận nổ tung ở giữa không trung nhưng Ma Phi đã sớm chuẩn bị, hỏa diễm bay đầy trời dễ dàng ngăn chặn hết mười mấy đạo thanh mang. Dĩ nhiên Ma Phi có thể không nhìn Địch Áo công kích, chỉ cần thả ra nguyên lực chiến giáp là được rồi, nhưng nếu quả thật Ma Phi làm như vậy thì chính hắn cũng phải xem thường bản thân, bởi vì Võ Tôn mà bị một gã Cực Hạn võ sĩ đánh trúng quả thực là vô cùng sỉ nhục.
"Ngươi nên giữ lại chút ít khí lực chạy giữ mạng, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao chết sớm hay chết muộn cũng không khác nhau nhiều lắm." Ma Phi nhe răng cười lao về phía Địch Áo, ngọn lửa huy vũ trên không trung hợp thành một tấm lưới lớn gió thổi không lọt nhắm đầu Địch Áo ập xuống.
Địch Áo bay ngược ra sau, nhưng dưới tình huống không buông thả Phong Ưu Nhã, tốc độ hắn chậm hơn Ma Phi một chút, trong nháy mắt những ngọn lửa kia đã nhào tới trước mặt Địch Áo. Hắn thậm chí có thể cảm giác được y phục trên người bắt đầu tản ra mùi cháy khét.
"Ngươi tiếp tục trốn đi?" Ma Phi cất tiếng cười to, thân hình chợt nhanh hơn vài phần, hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa phảng phất như có tính mạng, toàn bộ nhào tới quấn lấy Địch Áo.
Ma Phi cảm thấy ngoài ý muốn chính là Địch Áo lại có thể thả ra Phong Ưu Nhã lần nữa, thân hình cong lại theo một tư thế cổ quái né vào chỗ sơ hở của tấm lưới lửa chạy ra ngoài. Đồng thời hai tay Địch Áo liên tục huy động phóng ra Phong Nhận đánh tới Ma Phi, sau đó từng đạo lần lượt phát nổ trên không trung, trong lúc nhất thời thanh mang bay tán loạn đầy trời, thoạt nhìn thanh thế còn lấn át cả Chân Hồng Chi Vũ của Ma Phi.
Thằng nhỏ liều mạng rồi? Đây là ý nghĩ bản năng trong lòng Ma Phi, hai người một công một lui với tốc độ quá nhanh. Ma Phi không còn kịp suy nghĩ quá nhiều, bản năng chiến đấu giúp hắn khống chế Chân Hồng Chi Vũ thành công ngăn chặn Diễn Sinh bí kỹ của Địch Áo. Giờ phút này ý nghĩ trong lòng Ma Phi vẫn còn đơn giản như lúc trước, đó là không thể để cho Địch Áo đánh trúng, nếu sơ sẩy thì mặt mũi hắn ném vào đâu chứ?
Thừa dịp tầm mắt Ma Phi bị thanh mang đầy trời cách trở, đầu ngón tay Địch Áo chợt lóe lên một tia sáng xanh ngọc, trong đó còn có thể nhìn thấy mấy tia điện quang. Đây là sát chiêu chân chính của Địch Áo, dùng lực lượng dòng xoáy nguyên lực trong cơ thể thả ra Phong Nhận, mặc dù chỉ có thể thả ra một lần nhưng Địch Áo tin tưởng đạo Phong Nhận này nhất định sẽ cấp cho Ma Phi vui mừng rất lớn.
Tốc độ Phong Nhận kỳ lạ này nhanh còn hơn tưởng tượng, ra sau mà tới trước, lặng yên xuyên qua luồng thanh mang lọt vào phạm vi Chân Hồng Chi Vũ.
Ma Phi là cường giả từ trong núi thây biển máu giết ra, từng đảm nhiệm chức vụ quan chỉ huy cao cấp trong quân đội Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước. Mặc dù đã đi vào thời kỳ suy thoái nhưng trực giác rèn luyện từ những lần sinh tử khảo nghiệm không có biến mất, cơ hồ lập tức nhận ra đạo Phong Nhận kia có điểm dị thường. Hắn vội vã huy động hai tay bắn ra hai đạo Liệt Diễm Trảm nghênh đón Phong Nhận, đồng thời thả ra nguyên lực chiến giáp.
“Ầm !”
Đạo Phong Nhận kia xuyên qua quang mang Liệt Diễm Trảm không có một chút tổn hại, tiếp tục lao tới ngực Ma Phi.
Ma Phi phản ứng rất nhanh nhưng tốc độ Phong Nhận vẫn cao hơn một chút, trước khi Ma Phi kịp phản ứng lần nữa thì lồng ngực hắn đã nhói đau.
Tia sáng trắng bạc bỗng nhiên nở rộ, thân hình Ma Phi như bị sét đánh lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ngọn lửa phiêu động chung quanh thân thể hắn cũng ảm đạm xuống.
Thân hình Địch Áo bỗng lao thẳng tới trước, hít sâu một hơi giơ tay thả ra một đạo Phong Nhận đồng dạng. Đạo Phong Nhận mang theo điện quang bắn tới không một tiếng động.
Nguyên lực chiến giáp trước ngực Ma Phi xuất hiện một lỗ thủng to bằng đồng xu, từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt nám đen ăn sâu vào trong. Hắn trợn mắt thật lớn, chân mày cau lại thành một đường, khuôn mặt giật giật liên hồi. Hiển nhiên là Địch Áo công kích khiến cho hắn cảm nhận được thống khổ kịch liệt.
Sau chốc lát, Ma Phi rống lên giận dữ, đẩy mạnh cánh tay về phía đạo Phong Nhận thứ hai do Địch Áo bắn ra.
Một điểm hồng quang lóe sáng ngay vị trí chính diện Phong Nhận, sau đó hóa thành luồng sáng đỏ rực nhanh chóng mở rộng. Địch Áo đang bám sát phía sau Phong Nhận, thấy phía trước đột nhiên hiện ra luồng hỏa diễm bay tán loạn lập tức lướt sang một bên. Nhưng động tác của hắn vẫn quá chậm, luồng hỏa diễm đã chạm vào trường bào trên người hắn rồi bắt đầu bốc cháy hừng hực.
Từng đốm tinh hỏa không ngừng lóe sáng xung quanh Phong Nhận, không trung truyền đến tiếng rít chói tai, lúc Phong Nhận còn cách Ma Phi bảy, tám thước rốt cuộc không chịu nổi lực xung kích liên tục lặng lẽ diệt vong. Quang mang bàng bạc bám vào Phong Nhận cũng lặng lẽ biến mất.
Địch Áo lăn vài vòng ngay tại chỗ, phất tay dập tắt hoả diễm bám vào người, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ma Phi than nhẹ một tiếng: "Đúng là Võ Tôn mà."
Ma Phi không có lập tức phản công Địch Áo, hắn cũng nhìn Địch Áo, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc kèm theo một tia do dự.
Lúc nãy hắn buông thả chính là Hỏa Diễm Chấn Động, lúc bình thường thì Hỏa Diễm Chấn Động sẽ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bao phủ phạm vi rất lớn, uy lực tương đối mạnh mẽ. Thế mà lần này Ma Phi buông thả Hỏa Diễm Chấn Động chỉ ngưng tụ tại trong phạm vi nhỏ hẹp, lực công kích được đề thăng mấy chục lần.