Lúc này Địch Áo và Lao Lạp đã xông vào quân trận bắt đầu đại khai sát giới, hầu như không có người nào đỡ nổi một đòn của bọn họ. Bởi vì trận hình võ sĩ quá dày đặc, Địch Áo thả một đạo quang cầu ra đánh bay một đống võ sĩ, về phần Lao Lạp thì mệt nhọc hơn chút ít, nhưng nàng lại làm đối phương rung động tinh thần vượt xa Địch Áo. Mỗi gã võ sĩ bị Lao Lạp đánh bay đều mất mạng trong nháy mắt, tử trạng cực kỳ thê thảm, nếu ngực không thủng một lỗ lớn thì thất khiếu cũng chảy máu đỏ tươi, từng cái xác luân phiên bay lên trời rồi đổ ập xuống đất, nằm im bất động.
Miêu Tử ở trong cuộc chiến quy mô lớn thế này y như cá gặp nước, các võ sĩ đều chú ý đến ba người Địch Áo căn bản không rảnh phân tâm vào một con yêu thú. Cho nên Miêu Tử đi theo phía sau Lao Lạp, mỗi một lần cái đuôi trùy đâm ra sẽ cướp đi một tính mạng. Địa hệ võ sĩ thi triển Bàn Thạch Thủ Hộ hoàn toàn không có tác dụng phòng ngự gì đối với nó.
Mặc dù Á Nhĩ Duy Tư đã bị sương mù dày đặc bao phủ vào trong, nhưng Xà Thương đã khóa chặt vị trí của gã Thủy hệ Thánh giả, cho dù đối phương tránh né thế nào cũng chạy không thoát hắn cảm ứng.
Á Nhĩ Duy Tư cẩn thận nắm bắt quỹ tích di động của đối phương, sau đó chợt quát một tiếng, Xà Thương trong tay đâm ra liên tục, quanh người hắn hiện lên một luồng gió lốc mãnh liệt xua tan sương mù trong nháy mắt. Nhưng phạm vi hoa tuyết bao phủ ở trung tâm lại không bị sức gió ảnh hưởng, chỉ khẽ rung động từng hồi rồi trở về yên lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đối phương có thể đột phá gió lốc cực mạnh đơn giản như thế, Á Nhĩ Duy Tư đã có thể xác định bên đó là không gian lực lượng lĩnh vực. Vì thế hắn đành phải thu hồi Xà Thương rồi tập trung lực lượng trong cơ thể lại, ngay sau đó Á Nhĩ Duy Tư chỉa thẳng mũi thương ra trước, hàng loạt thương ảnh trong phút chốc bay múa đầy trời, cũng không biết Á Nhĩ Duy Tư đến tột cùng đâm ra bao nhiêu thương. Khu vực hoa tuyết bao phủ dần dần tiêu tán ở trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Gã Thủy hệ Thánh giả sợ hãi tái mặt, không ngờ lực lượng lĩnh vực lại bị đối phương phá giải dễ dàng như thế, hiển nhiên cấp bậc đối phương cao hơn hắn một tầng. Chỉ có điều bây giờ hắn đã không còn đường lui nữa rồi, vốn hắn là sĩ quan cao cấp ở trong quân đoàn dĩ nhiên hiểu rõ tại sao cấp trên quyết định tử thủ ở chỗ này. Có thể nói bằng bất cứ giá nào toàn bộ quân đoàn Hải Khiếu không được phép lui về sau nửa bước, kể từ khi nhận được nhiệm vụ này, hắn đã có giác ngộ hy sinh tại nơi này rồi. Vì đã chắc chắn phải chết, nên bọn họ không thể để cho tính mạng của mình và đồng bạn trôi đi vô giá trị được.
Mắt thấy thân ảnh Á Nhĩ Duy Tư lao đến quá nhanh, gã Thủy hệ Thánh giả không lùi mà tiến tới, nhìn qua giống như là chủ động dùng thân thể của mình nghênh đón mũi thương nhọn hoắc của đối thủ. Hai tay hắn đẩy mạnh tới trước phóng ra vô số hoa tuyết bay lượn đầy trời, dĩ nhiên là hắn đã quyết định liều mạng rồi.
Nếu Á Nhĩ Duy Tư đâm một thương này xuống, cho dù có thể đánh chết đối phương sẽ bị trúng đòn thương tổn rất lớn, từ đó rất khó toàn thân trở lui từ giữa quân trận của đối phương. Ở trong tình huống cấp bách này, Á Nhĩ Duy Tư nhanh chóng cho ra lựa chọn, xoay ngược thân hình lui về phía sau, Xà Thương đâm ra liên tiếp hóa giải luồng khí lạnh mang theo hoa tuyết kia.
Thấy Á Nhĩ Duy Tư công kích không có đắc thủ, Địch Áo lập tức thả ra Phong Dực bay thẳng lên trời, sau đó lại bẻ ngoặt góc độ nhanh chóng hạ xuống lao về phía gã Thủy hệ Thánh giả. Nhất định phải giải quyết đối phương trong thời gian ngắn nhất, bằng không đợi đến lúc những cường giả khác của quân đoàn Hải Khiếu chạy tới sẽ khó lòng thoát thân.
Gã Thủy hệ Thánh giả làm như không thấy Địch Áo, vẫn thao túng hàng loạt hoa tuyết cố gắng bao phủ Á Nhĩ Duy Tư vào trong. Trong lúc nhất thời Á Nhĩ Duy Tư chỉ có thể vất vả chống đỡ, không rảnh tay để phản kích.
Lúc này Địch Áo còn chưa kịp chạy đến, từ trên cao thả ra một quả quang cầu đánh tới vị trí hậu tâm của gã Thủy hệ Thánh giả. Địch Áo không cầu đánh bị thương đối phương, chỉ muốn cắt ngang tiết tấu công kích là tốt rồi. Khi đó hắn và Á Nhĩ Duy Tư hợp lực chắc chắn sẽ đánh gục đối phương ngay tại chỗ.
Quả nhiên gã Thủy hệ Thánh giả đành phải xoay người thả ra Băng Trùy ngăn cản quang cầu, Á Nhĩ Duy Tư rốt cuộc có được cơ hội xuất thủ phản kích, dậm chân xuống đất lấy đà lao tới, đồng thời Xà Thương đâm ra nhanh như tia chớp.
Cùng lúc đó Địch Áo cũng tăng nhanh tốc độ, hai tay huy động chém ra hai đạo Phá Không Trảm, rồi nhanh chóng ngưng tụ một quả quang cầu nơi đầu ngón tay. Nhưng khi Địch Áo định thả quang cầu ra ngoài chợt thấy gã Thủy hệ Thánh giả vươn tay lên cao nhắm ngay bản thân mình.
“Không Gian Nhược Thủy?” Địch Áo hoàn toàn không nghĩ tới mục tiêu công kích của đối phương lại là mình. Bởi vì Á Nhĩ Duy Tư có tính uy hiếp cao hơn hắn, dù sao trong tay Á Nhĩ Duy Tư chính là một kiện thánh khí, bàn về lực sát thương hoàn toàn cao hơn hắn một mảng lớn.
Địch Áo lập tức thay đổi phương hướng, nhưng lúc này khoảng cách giữa hai người quá gần. Một màn hào quang trong suốt từ hư không xuất hiện bao phủ Địch Áo vào trong. Trong lúc gấp gáp Địch Áo bất đắc dĩ đành phải thả ra Chân Không kết giới giam cầm gã Thủy hệ Thánh giả ngược lại.
“Xẹt !”
Xà Thương đâm xuyên qua hậu tâm gã Thủy hệ Thánh giả, mũi thương từ sau lòi ra trước mặt. Á Nhĩ Duy Tư đánh một kích đắc thủ quá dễ dàng nên có vẻ ngạc nhiên. Xà Thương đúng là thánh khí nhưng đối phương là Thánh giả có lĩnh vực đặc thù, không có đạo lý gì lại công phá hàng phòng ngự dễ như thế?
Thế nhưng Á Nhĩ Duy Tư nhận ra vấn đề rất nhanh. Khi bị đầu thương đâm vào trong cơ thể, gã Thủy hệ Thánh giả điên cuồng gào thét, hai tay vung loạn phóng ra vô số đóa hoa tuyết hiện ra quanh người, sau đó chúng nó chậm rãi xoay tròn từ các phương hướng khác nhau lao về phía Địch Áo. Không ngờ hắn lại sử dụng lĩnh vực của mình biến thành lực lượng công kích.
Giờ phút này cho dù là Địch Áo dốc toàn lực công kích mạt sát gã Thủy hệ Thánh giả cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, bởi vì chính hắn đã lâm vào khốn cảnh không có cách nào thay đổi. Còn Á Nhĩ Duy Tư trong lúc bất ngờ không kịp hóa giải công kích cực mạnh kia cứu viện Địch Áo. Trong thời gian chớp mắt đó, Địch Áo thậm chí đã ngửi được mùi vị tử vong.
Lao Lạp ở cách đó không xa phát hiện một màn này lập tức hét lớn một tiếng, gia tăng tốc độ chạy vội tới. Dọc đường đi ủi bay tất cả võ sĩ quân đoàn Hải Khiếu dám cả gan cản trở, đám người đông nghịt lại bị Lao Lạp cứng rắn mở ra một lối đi rộng rãi, không biết thân thể Lao Lạp vốn nhỏ bé tại sao có thể bộc phát ra lực lượng khổng lồ thế kia?
Thủ đoạn công kích bình thường không thể nào phá giải nổi một chiêu tối hậu này, tránh né cũng không còn kịp nữa. Trừ phi Địch Áo lựa chọn tự bạo, nếu không, trong đoạn thời gian cực ngắn làm sao tránh thoát Không Gian Nhược Thủy trói buộc được.
Nguy cơ nhanh chóng tới gần, Địch Áo ngược lại càng thêm bình tĩnh, quanh thân phát tán lưu quang rực sáng như ánh nắng mặt trời, toàn thân Địch Áo biến thành vầng thái dương tỏa sáng chói mắt. Kể từ khi có được lĩnh vực, Địch Áo vẫn thường sử dụng như thủ đoạn tấn công, áp súc lực lượng có trong Đại Luân ngưng tụ ra quang cầu để công kích.
Nhưng bây giờ Địch Áo bị tình thế gấp gáp ép phải dùng để phòng ngự, ngay cả hắn cũng không dám xác định loại phòng ngự thế này có tác dụng hay không.
Sau một lát, luồng khí lạnh mang theo vô số đóa hoa tuyết xâm nhập vào trong vùng lưu quang bao phủ. Á Nhĩ Duy Tư chỉ kịp đâm ra mũi thương thứ hai xuyên thủng đầu gã Thủy hệ Thánh giả, đối phương nhất thời cứng ngắc đứng im tại chỗ, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên cười lạnh. Bởi vì hắn biết mình đã đánh ra một kích toàn lực, uy lực mạnh mẽ không cần phải bàn cãi. Nếu không có kỳ tích phát sinh, kết quả của Địch Áo chắc chắn không thể nào tốt hơn hắn.
Địch Áo không có yêu cầu xa vời nguyên lực chiến giáp có thể ngăn cản công kích trình độ này, chẳng qua là tập trung toàn lực vận chuyển lưu quang xoay quanh người lên tới cực hạn. Dòng chảy nguyên lực từ trong Đại Luân bị Địch Áo rút ra toàn bộ trong nháy mắt rót vào vòng sáng lưu quang trắng noãn kia. Địch Áo cũng không biết làm như vậy sẽ dẫn phát hậu quả gì, nhưng tình huống trước mắt cực kỳ nguy hiểm không thể cố kỵ gì nữa. Phải biết rằng bây giờ bọn họ đang ở trong quân trận của đối phương, trước sau trái phải đều là võ sĩ quân đoàn Hải Khiếu. Nếu không thể ngăn cản đối phương hình thành vòng vây thì ngày hôm nay bọn họ đừng mong sống sót đi ra ngoài.
Nguyên lực bị rút sạch quá nhanh, Đại Luân trong cơ thể Địch Áo chợt co rúc lại hình như không thích ứng với tình huống này. Sau đó mấy dòng chảy nguyên lực chung quanh Đại Luân bất chợt bừng sáng chói mắt, quầng sáng trắng noãn bao quanh trái tim theo đó đập mạnh từng đợt, mỗi một lần co thắt sẽ có một luồng nguyên lực bàng bạc tuôn trào ra rót vào trong Đại Luân.