Thần Điển

Chương 383: Chương 383: Nhiệm vụ cực hạn






Thật ra nếu không phải là nghe Phổ Lai Tư nói, có lẽ Địch Áo sẽ không quyết định như vậy. Sau khi tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện, bọn họ không chỉ làm bạn Lôi Mông đơn thuần, đồng thời cũng mượn cơ hội này đề cao thực lực của mình. Phổ Lai Tư đã nói rõ ràng, mùa này là lúc Hỏa Long Tích Dịch rất hung dữ, cho dù là sinh vật nào đang giao phối và đẻ trứng bị quấy rầy cũng sẽ nổi điên. Cho nên Địch Áo hoài nghi có phải là cái tên thanh niên gầy gò kia âm thầm động tay chân vào chuyện này hay không? Thậm chí là cố ý mua chuộc đạo sư để bố trí nhiệm vụ này cho bọn họ. Vì thế Địch Áo đi một mình có thể giảm bớt nguy hiểm xuống thấp nhất, khi cần chạy trốn cũng không cần phải băn khoăn gì. Nếu Địch Áo một lòng muốn chạy, chỉ cần không đụng tới cường giả Võ Tôn thì không có ai ngăn cản được hắn.

Phổ Lai Tư thấy Địch Áo kiên trì ý định đành phải nói phương vị cho Địch Áo biết, đây là vì Địch Áo thừa nhận mình là Phong hệ Cực Hạn võ sĩ. Nếu không, Phổ Lai Tư tuyệt đối không nói cho hắn biết.

"Đúng rồi, Phổ Lai Tư, tu luyện trong Tử Vong Chi Ca học viện cần nộp học phí không?" Tác Phỉ Á đột nhiên mở miệng hỏi.

"Dĩ nhiên không cần, nếu không...” Phổ Lai Tư cười cười tự giễu: "Hạng người như ta không thể nào xuất hiện ở nơi này."

"Vì thế ngươi rất ít khi dùng bữa ở phòng ăn của học viện?" Địch Áo nhớ tới ngày hôm qua Phổ Lai Tư mời bọn họ dùng bữa không phải tới phòng ăn, mà đi tới chỗ của hắn.

"Trên thực tế, rất nhiều người trong nhóm học viên sơ cấp đều làm như vậy, trừ phi thật sự quá mệt mỏi, không đủ sức tự động thủ. Nếu không rất ít người không biết xấu hổ gia tăng gánh nặng cho học viện."

Nhìn bố ý màu xám tro trên người Phổ Lai Tư, đám người Địch Áo có thể hiểu được cách làm của đối phương, đối với đệ tử bình dân, có thể tiến vào một học viện không thu học phí coi như là may mắn lắm rồi. Bọn họ không có nhiều nhu cầu, ngược lại sẽ cảm thấy bất an đối với hạnh phúc không làm mà hưởng, do đó tùy thời đều muốn làm gì đó báo đáp học viện.

Mấy người không hẹn mà cùng nhìn tới Lôi Mông, Phổ Lai Tư trả lời đã xác nhận Tác Phỉ Á suy đoán lúc trước, Tử Vong Chi Ca đúng là nơi chuyên đào tạo nguồn lực mới cho quân đội đế quốc.

Lôi Mông trầm mặc lại, hiện tại hắn không muốn thừa nhận cũng không được, chẳng qua là trong lòng vẫn có chút khó chịu. Vốn cho là Tử Vong Chi Ca học viện là một nơi thật lòng đào tạo, suy nghĩ cho giới bình dân, nhưng bây giờ nhìn lại ước nguyện ban đầu không phải đơn giản như vậy.

"Nghĩ gì thế?" Ca Đốn mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lôi Mông: "Cho dù nói thế nào đây vẫn là chuyện tốt, dù sao Tử Vong Chi Ca không có bắt buộc bất cứ người nào gia nhập học viện, cũng không có ai oán trách. Bởi vì nơi này chính là cơ hội hiếm có dành cho bọn họ.”

"Các ngươi đang nói gì vậy? Bắt buộc? Chớ có nói đùa, không biết bao nhiêu người đánh vỡ đầu cũng muốn chui vào đây tu luyện, nhưng do tư chất quá kém căn bản không thông qua nổi khảo hạch." Phổ Lai Tư lấy làm kỳ quái nói.

"Không có chuyện gì cả, đừng nghe bọn họ nói nhảm.” Địch Áo cười cười nói, rồi nhìn lại đám người Tác Phỉ Á: "Ta đi đây, mọi người ở lại chờ tin tốt của ta."

Sau khi Địch Áo đi không bao lâu, Phổ Lai Tư cũng định rời khỏi. Tiểu tổ bọn họ đã tu dưỡng hai ngày, hôm nay hẳn là nhận được một nhiệm vụ. Đúng lúc này cái tên Ước Sắt Phu đi tới, Phổ Lai Tư hơi do dự những vẫn bước lên nghênh đón: "Ước Sắt Phu niên trưởng.”

"Phổ Lai Tư?" Ước Sắt Phu ngạc nhiên, sau đó nhìn đám người Tác Phỉ Á đang ngồi tán gẫu gần đó, sắc mặt lập tức chìm xuống: "Vì sao các ngươi vẫn còn ở đây?"

"Hỏi ngươi đó? Vì sao ngươi còn ở lại chỗ này?" Lôi Mông đẩy Ca Đốn một cái, cười hì hì nói.

"Ta không ở đây thì ở đâu?” Ca Đốn lười biếng nói: "Nơi này không phải là nơi ở của chúng ta sao?”

"Đúng đúng, ngươi không nói ta cũng quên mất." Lôi Mông quay đầu nhìn về phía Ước Sắt Phu, nghiêm trang hỏi: "Còn có vấn đề gì nữa không?” Ước Sắt Phu hít sâu một hơi cố gắng để cho ngữ khí của mình nghe bình tĩnh hơn: "Học viện ban bố nhiệm vụ nhất định phải được hoàn thành, các ngươi không thể lựa chọn, từ trước đến giờ quy củ này chưa từng bị phá vỡ."

Lôi Mông cười mị mị nhìn sang Ước Sắt Phu: "Nếu như chúng ta không hoàn thành thì sao? Sẽ bị đuổi ra khỏi học viện đúng không?"

Ước Sắt Phu cười cười quỷ dị: "Trong số những người gia nhập Tử Vong Chi Ca, trước giờ không có một người nào bị đuổi ra. Về phần xử lý các ngươi như thế nào đó là chuyện của nhóm đạo sư, các ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng là được rồi."

"Thoạt nhìn rất là nghiêm trọng nhỉ?” Lôi Mông ra vẻ nhức đầu nói: "Đừng nói như thế chứ, ta đây hơi sợ rồi đó."

Mấy người Tác Phỉ Á nhịn không được bật cười ha hả, Y Toa Bối Nhĩ phối hợp nói chen vào: "Vậy thì hiện tại chúng ta nên chuẩn bị dọn đồ chạy trốn là vừa."

Cho dù Ước Sắt Phu có ngốc đến cỡ nào, lúc nào cũng có thể nhìn ra đám người Lôi Mông đang trêu hắn. Nhưng nhớ tới đạo sư từng dặn dò lúc trước, hắn vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, né cơn tức giận trong lồng ngực xuống, cười lạnh nói: "Để ta xem tới lúc gặp viện trưởng đại nhân, các ngươi còn cười được hay không."

Viện trưởng đại nhân? Lão già Tư Thản Sâm kia? Nếu như không phải nhìn thấy lão ta nghèo quá, Lôi Mông thật sự không đành lòng hạ thủ. Nếu không, lúc này hắn có thể thu thập vài thứ tốt trong học viện chạy luôn rồi. Tên Ước Sắt Phu này nói đáng sợ như vậy, hù dọa những người khác có lẽ còn có hiệu quả, nhưng đối với Lôi Mông chắc chắn không có nửa điểm ảnh hưởng.

Nói tới đây, nhìn vẻ mặt Lôi Mông bình chân như vại, Ước Sắt Phu rõ ràng nếu tiếp tục ở lại chỉ tự rước lấy nhục vào thân, đành phải vội vã xoay người rời đi. Nghe đạo sư nói nhóm võ sĩ hộ tống bọn họ tới đây rất có thể là người trong Vương cung, vậy thì thế nào? Viện trưởng đại nhân là chiến hữu từng kề vai chiến đấu với Sư Tâm Vương bệ hạ. Cho dù những người này là công chúa hay hoàng tử gì đó cũng không làm được chuyện gì.

Công khai không chấp hành nhiệm vụ do học viện ban bố, chuyện này tương đương với không thèm đặt Tử Vong Chi Ca vào trong mắt, Ước Sắt Phu đã nghĩ ra sau khi trở về nên hồi báo với đạo sư như thế nào rồi. Trên thực tế, nhiệm vụ lần này đúng là Ước Sắt Phu động tay động chân vào, hắn dĩ nhiên không thể thay thế đạo sư làm ra quyết định, nhưng hắn vẫn che giấu một tin tức trọng yếu, trong đàn Hỏa Long Tích Dịch đã sinh ra yêu thú cấp bậc thủ lĩnh.

Đây là tin tức Ước Sắt Phu nghe được từ miệng một học viên trọng thương sắp chết, Hỏa Long Tích Dịch cấp bậc thủ lĩnh chẳng những đại biểu cho lực lượng cường đại, còn có ý nghĩa rằng chúng nó không dễ dàng dính vào bẫy rập do nhân loại bố trí. Trước kia thu hoạch trứng Tích Dịch có thể coi là nhiệm vụ khó khăn, nhưng bây giờ Hỏa Long Tích Dịch cấp bậc thủ lĩnh xuất hiện đã gia tăng thành nhiệm vụ cực hạn.

Cho dù tất cả thành viên nhóm Địch Áo đều là Cực Hạn võ sĩ cũng có thể bị toàn diệt, Ước Sắt Phu tính toán không sai. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng chỉ ảnh hưởng đến các đạo sư, bởi vì nhiệm vụ này không phải là hắn ban bố, không có quan hệ gì tới hắn. Nhưng Ước Sắt Phu lại không ngờ được những người này lại dám không chấp hành nhiệm vụ do học viện ban bố. Nhưng như vậy cũng tốt, tính tình viện trưởng đại nhân nổi tiếng khó chịu, từ khi Tử Vong Chi Ca học viện thành lập tới giờ, nghe nói tất cả những người cố gắng khiêu chiến uy nghiêm của viện trưởng đều bị bốc hơi hết cả rồi. Về phần đám người mới này, tin tưởng không bao lâu nữa bọn họ sẽ chân chính biết được cái gì gọi là sợ hãi.

"Các ngươi … biết nhau?" Phổ Lai Tư lo lắng nhìn bóng lưng Ước Sắt Phu rời đi, đồng thời cũng thấy kỳ quái trong lòng. Nếu là bản thân hắn nói chuyện với Ước Sắt Phu như vậy, sợ rằng đối phương đã sớm giận tím mặt rồi. Trong học viện quả thật không cho phép tư đấu, nhưng nếu có một phương cố ý khiêu khích thì lại là chuyện khác, đến lúc đó đám đạo sư tự nhiên sẽ cho ra quyết định công bình.

Ở trong nhận định của Phổ Lai Tư, đám người Lôi Mông đang cố tình khiêu khích đối phương. Địch Áo rõ ràng đã lên đường nhưng bọn họ cố ý không nói cho Ước Sắt Phu biết, đây không phải là muốn tạo thành hiểu lầm sao?

"Cũng không tính là quen biết." Lôi Mông cười nói, vỗ vỗ vai Ca Đốn ngồi bên cạnh: "Huynh đệ của ta đánh nhau với hắn một trận, xem ra tên này tương đối thù dai."

Phổ Lai Tư cười khổ lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải, mới vừa nhập học đã đắc tội với Ước Sắt Phu đứng trong nhóm đầu học viên sơ cấp? Những người này đúng là to gan lớn mật, phải biết rằng Ước Sắt Phu quan hệ với nhóm đạo sư tương đối tốt, không biết chừng lúc nào cũng có thể gặp phiền toái. Địa phương có người sẽ tồn tại đủ loại liên lạc hình thành hệ thống mạng lưới quan hệ khác nhau, học viện này cũng không phải ngoại lệ. Cho dù tất cả mọi người đều là đệ tử bình dân nghèo rớt mồng tơi cũng phát sinh nhiều vấn đề trong quá trình sinh hoạt, ví như là nhìn đối phương thuận mắt hay không.

Qua chừng nửa ngày, Địch Áo đã tiếp cận hang ổ Hỏa Long Tích Dịch, dọc theo con đường này, Địch Áo không có ý định che dấu tung tích, thoải mái gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, thỉnh thoảng có vài học viên sơ cấp đang làm nhiệm vụ nhìn thấy thân ảnh Địch Áo chợt lóe trong rừng rồi biến mất, không khỏi hoài nghi hai mắt của mình có vấn đề hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.