Địch Áo cười nói: "Ngài quá khách khí rồi, ngài là quân đoàn trưởng, nhiệm vụ của ta chính là thi hành mệnh lệnh của ngài. Huống chi ta cảm thấy cái thứ đại loại như ‘hứng thú’ vẫn có thể từ từ bồi dưỡng."
Thi Lạc Tư rất hài lòng đối với thái độ của Địch Áo, hắn đã mơ hồ đoán được thân phận Địch Áo không đơn giản. Đoạn thời gian gần đây người trẻ tuổi vừa lập công lớn, lúc nói chuyện kiêu ngạo tự mãn là rất bình thường. Nhưng Địch Áo không hề lên mặt chút nào, điều này cho thấy đầu óc Địch Áo rất tỉnh táo, không vì một chút thành công mà đắc ý vênh váo coi trời bằng vung.
"Là như thế này, thật ra dù ta cho ngươi trở lại tiểu đội 16, ngươi sẽ đối mặt nguy hiểm rất lớn. Địch Áo, ngươi rất xuất sắc, sự thật đã chứng minh điểm này. Nhưng ta nghĩ mấy cái tên bên kia cũng chú ý tới ngươi, cho nên ta cảm thấy để cho ngươi làm lực lượng cơ động xuất hiện ở trên chiến trường sẽ có hiệu quả tốt hơn một chút."
"Cụ thể cần ta làm gì?" Địch Áo từng suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng không thể bởi vì nguyên nhân này mà không còn trực tiếp tham dự chiến đấu như trước. Đây không phải là kết quả Địch Áo muốn, nếu Thi Lạc Tư cũng nghĩ đến điểm này, vậy thì hẳn là có phương pháp xử lí tốt.
"Đơn giản, ngươi không có vị trí cố định gì hết, toàn bộ chiến tuyến đều là của ngươi. Ngươi chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là đánh lén cường giả Võ Tôn của đối phương." Thi Lạc Tư nói tới đây thì dừng lại một lát, rồi nhìn sang Lao Lạp chần chờ nói: "Tiểu nha đầu này vẫn theo chân ngươi?"
Địch Áo gật đầu, phong cách chiến đấu của Lao Lạp vô cùng mãnh liệt. Mặc dù rất dễ dàng tạo thành trí mạng thương tổn cho địch nhân, nhưng cũng sẽ trở thành đối tượng bị ưu tiên vây giết. Tốc độ Lao Lạp mau hơn nữa cũng không so được với Phong hệ Võ Tôn, hai người bọn họ ở cạnh nhau còn có thể chiếu cố lẫn nhau, giống như chiến đấu lần trước vậy, nếu đổi thành bất kỳ tổ hợp hai gã Võ Tôn nào khác cũng không thể nào toàn thân trở lui.
"Như vậy cũng tốt, nói thật, ta đây cũng nhìn không thấu tiểu nha đầu này, có nàng ở bên cạnh ngươi thì ta yên tâm hơn." Thi Lạc Tư cười nói: "Đối phó võ sĩ bình thường không cần các ngươi xuất thủ, ngươi chỉ cần tìm cơ hội đánh lén Võ Tôn đối phương là được. Sau khi thành công đánh chết đối phương nhất định phải lập tức rút lui."
"Còn nữa, nếu không có nắm chắc thì không được tùy tiện xuất thủ. Cho dù ngươi cả ngày không giết được một người, ta cũng không trách ngươi, hiểu ý của ta không?"
Địch Áo nghĩ thầm, đây không phải là thích khách hay sao? Nói ra đúng là duyên phận, lão sư của mình Ngõa Tây Lý chính là thích khách cấp tông sư nổi tiếng khắp đại lục. Rồi đệ tử của hắn trong lúc vô tình cứ từ từ áp sát theo nghề nghiệp này.
Chỉ có Phong hệ cường giả mới có khả năng gánh vác trách nhiệm ám sát ở trên chiến trường, nhưng không phải Phong hệ võ sĩ nào cũng có thể làm một thích khách ưu tú. Thi Lạc Tư là Thánh giả, ánh mắt tự nhiên có chỗ đặc sắc, hắn đã thấy được rất nhiều thứ từ cuộc chiến đấu nửa tháng trước.
Đầu tiên là thực lực Địch Áo đã không còn phải nghi ngờ nữa rồi, nhưng muốn toàn thân trở lui ở trong tình huống nguy cấp như thế, chỉ có thực lực vẫn không đủ. Trong đó thì ánh mắt, quyết tâm, gan lớn …v…v thiếu một thứ cũng không được. Hơn nữa Địch Áo đủ ngoan độc, chẳng những dứt khoát đối với địch nhân, mà còn có thể hạ thủ đối với chính mình. Vết thương sau lưng Địch Áo chính là chứng minh có lực nhất.
Nguyên nhân Thi Lạc Tư chọn trúng Địch Áo dĩ nhiên còn có một vài nhân tố khác, một trong số đó là sau lưng cái tên thích khách này lúc nào cũng có vài vị Thánh giả tùy thời ra tay cứu viện. Thi Lạc Tư không rõ thân phận chân thật của Địch Áo, hắn chỉ biết là Địch Áo đi làm việc này sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn những Phong hệ Võ Tôn khác nhiều lắm, tỷ lệ sống sót cũng y như thế.
"Chịu trách nhiệm làm công việc này không chỉ là một mình ta chứ?" Địch Áo hỏi.
"Đó là tự nhiên." Thi Lạc Tư cười cười: "Nhưng nhân số cũng không nhiều, ngươi nên biết số lượng Phong hệ Võ Tôn ở trong quân đoàn vốn không nhiều, có thể trở thành một kẻ ám sát hợp cách lại càng ít ỏi."
Địch Áo cười: "Xem ra ngài kỳ vọng đối với ta rất cao."
"Ta chỉ đề ra yêu cầu hợp lý mà thôi, dĩ nhiên chuyện này sẽ có thể làm cho ngươi lâm vào tình cảnh rất nguy hiểm. Vì thế ta không ép buộc ngươi lựa chọn, ngươi có thể xem nó như là một lời đề nghị."
"Ta tiếp nhận ngài đề nghị." Địch Áo khẽ cười nói.
Rời khỏi lều của Thi Lạc Tư, Địch Áo không có trì hoãn chút nào, dẫn Lao Lạp và Miêu Tử đi thẳng tới một gò núi ở gần tiền tuyến. Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy phần lớn chiến trường vào trong tầm mắt.
Địch Áo tìm ra vị trí Tác Phỉ Á rất nhanh, nếu hành động của mình là hoàn toàn tự do, dĩ nhiên trước tiên phải chiếu cố những người thân cận nhất rồi. Địch Áo nghĩ rằng hành vi này không có gì là không đúng.
Tiểu đoàn Tác Phỉ Á đang chiến đấu giáp lá cà với đối phương. Địch Áo quan sát một hồi phát hiện bên phía Tác Phỉ Á đang rơi vào thế hạ phong, số lượng cường giả Võ Tôn hai bên giống nhau, nhưng cấp bậc bên kia cao hơn hai người Tác Phỉ Á. Hơn nữa đối phương là hai gã Hỏa hệ Võ Tôn, bàn về lực sát thương hiển nhiên mạnh hơn Thủy hệ Võ Tôn vài phần.
Đồng dạng cũng vì Tác Phỉ Á là Thủy hệ Võ Tôn nên đối phương muốn hoàn toàn đánh tan tiểu đoàn Tác Phỉ Á cũng rất khó khăn. Trên thực tế, trong tình huống hai tiểu đoàn chiến đấu với nhau rất khó xuất hiện cục diện nghiêng về một bên. Bởi vì ở trước đó song phương đã nghiên cứu thực lực địch nhân thật kỹ rồi mới cho ra quyết định. Dưới tình huống nhân thủ đầy đủ sẽ bố trí cụ thể, nếu hai bên đồng thời thay đổi bố cục rất có thể sẽ biến thành tình huống khó lường.
Địch Áo mang theo Lao Lạp lặng yên không một tiếng động tiếp cận chiến trường, bốn đánh hai, bên phía Địch Áo chắc chắn ổn thắng. Thế nhưng làm cách nào đột tiến vào trong quân trận của đối phương còn là một vấn đề. Hai gã Hỏa hệ Võ Tôn rất cẩn thận, chỉ đứng xa khống chế ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ công kích. Mặc dù Chân Hồng Chi Vũ là bí kỹ Cực Hạn võ sĩ có thể buông thả, nhưng Võ Tôn sử dụng vẫn cực kỳ tốt, lực sát thương lớn, khoảng cách xa, mấu chốt chính là nguyên lực hao phí không nhiều.
Dưới tình huống này, Địch Áo muốn nhanh chóng đến gần đối thủ căn bản là không thể, hắn suy nghĩ một lát rồi dời ánh mắt vào người Lao Lạp, thấp giọng nói cái gì đó. Sau khi xác định Lao Lạp nghe hiểu mới lặng lẽ di động về phía trước. Còn Lao Lạp bò lên trên lưng Miêu Tử, trực tiếp bay lên bầu trời, bay sang một hướng khác trên chiến trường.
Hai gã Hỏa hệ Võ Tôn giao chiến với Tác Phỉ Á hết sức tập trung, vừa đánh vừa chạy lòng vòng qua những võ sĩ khác công kích Tác Phỉ Á, bọn họ không có chú ý thân ảnh trên bầu trời. Cho dù có nhìn thấy thì bọn họ chưa chắc sẽ để ý, bởi vì thân ảnh kia không có bay về phía bọn họ.
Tác Phỉ Á phất tay thả ra một bức tường băng, vài luồng hỏa diễm lao tới đánh lên trên đó, bức tường băng lập tức xuất hiện vài vết rạn nứt. Nhưng Tác Phỉ Á lại thở phào nhẹ nhõm, cũng may là nàng kịp thời xuất thủ, nếu không ít nhất phải có bốn gã võ sĩ bị Chân Hồng Chi Vũ đốt chết rồi. Nói cho nghiêm khắc thì hai gã đối thủ kia sử dụng phương pháp chiến đấu hơi vô sỉ, nhưng cũng rất hữu hiệu. Bọn họ nhận thức đúng hai người Tác Phỉ Á có lực sát thương không bằng phe mình, dứt khoát né tránh giao chiến chính diện với đối phương, mà lần lượt thay đổi vị trí buông thả công kích tàn sát võ sĩ cấp thấp. Dù sao hai người Tác Phỉ Á cũng không dám vọt vào trong quân trận truy kích bọn họ.
Trong một đại doanh của Nguyệt Ảnh đế quốc ở nơi xa, một vị lão giả mặt mày quắc thước, đứng ở trên tháp cao, lưng eo thẳng tắp, hai mắt có thần đang lẳng lặng quan sát tình hình trên chiến trường. Sau một lát, ánh mắt lão giả bỗng nhiên bị một thân ảnh trên không trung hấp dẫn, nhìn chăm chú một lúc sau lão giả vẫy vẫy tay, một võ sĩ ở phía sau lão nhân tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Đại nhân..."
"Bên kia chính là yêu thú mà các ngươi nói?" Lão giả chỉ chỉ bầu trời ở phương xa, lúc này Lao Lạp và Miêu Tử đã sắp bay đến vùng trời trên đầu hai gã Hỏa hệ Võ Tôn.
Võ sĩ trung niên nheo mắt quan sát một lát liền gật đầu xác nhận: "Không sai, đại nhân, có cần ta…"
"Ngươi muốn làm gì?" Lão giả nhíu mày nói: "Thánh giả của Nguyệt Ảnh đế quốc chúng ta cứ không đáng tiền như vậy?"
"Nhưng mà..." Võ sĩ trung niên do dự muốn giải thích, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu thật sự làm thế tương đương với thừa nhận Võ Tôn bên mình không bằng đối phương, những lời thế này bất luận thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng. Nhất là nửa tháng trước bên mình đã thua thiệt một vố lớn, lần đó chính là vì nữ tử trên lưng con yêu thú kia tạo ra tình huống đột ngột phát sinh. Gã võ sĩ trung niên rất sáng suốt ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.
Lão nhân không nói gì nữa, tập trung nhìn Lao Lạp và Miêu Tử đang bay lượn giữa không trung, hình như là đang chờ xem Lao Lạp sẽ làm gì.
Lúc này Địch Áo di chuyển cách Tác Phỉ Á càng lúc càng gần, vì không muốn làm cho đối phương cảnh giác, Địch Áo không sử dụng Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh. Chỉ dựa vào tốc độ của mình từ từ tiến về phía trước, cho dù không sử dụng bất kỳ bí kỹ nào, tốc độ của Địch Áo cũng không hề chậm. Sau khi tấn thăng lên Võ Tôn, không chỉ nguyên lực tăng trưởng, ngay cả tố chất thân thể cũng được cải thiện hơn rất nhiều.