"Ngươi nói là không thể sử dụng lĩnh vực khi nào?" Dĩ Tát lập tức chất vấn.
Địch Uy không nhịn được trợn mắt nhìn sang Dĩ Tát: "Ngươi nghĩ rằng ta cũng là phế vật như ngươi sao? Đối phó một Võ Tôn cần phải vận dụng lĩnh vực? Thua là thua, ta tự mình thừa nhận là được, ngươi ở đó ồn ào cái gì?"
Dĩ Tát giận dữ cả người phát run, gằn giọng nói: "Ngươi nói ai là phế vật?"
"Thế nào?" Địch Uy cười lạnh một tiếng: "Bằng không ngươi tới thử một chút? Không cần lĩnh vực ngạnh kháng tiểu tử này công kích, ngươi dám không?"
"Ta..." Mặc dù Dĩ Tát tức giận tới cực điểm nhưng lý trí vẫn còn đầy đủ. Ngay cả Địch Uy cũng không thể đỡ nổi, lấy thực lực của hắn lại càng không cần phải nói.
Thế cục biến chuyển quá đột ngột, cho nên đến bây giờ Mạc Lâm vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Địch Uy và Dĩ Tát là quan hệ đồng minh kia mà? Tại sao lại phát sinh mâu thuẫn như thế? Cho dù thằng ngốc cũng biết nếu hai người liên thủ là chắc chắn bắt được Địch Áo. Sau đó đào ra bí mật hai lần tiến hóa, hạng người cáo già như Địch Uy hay Dĩ Tát phải hiểu rõ đạo lý này chứ?
Mạc Lâm nhíu mày suy nghĩ một lát, thử hỏi dò một câu: "Là chúng ta thắng?"
"Đúng vậy." Địch Uy gật đầu xác nhận: "Yên tâm, danh dự con người ta luôn luôn tốt, đã nói là không bao giờ đổi ý."
Danh dự? Toàn thể những người ở chỗ này lập tức nhíu mày nhăn mặt, một tên ngay cả đạo sư của mình cũng có thể phản bội, một tên tự ví mình như chó để tùy ý làm xằng làm bậy còn có danh dự gì để nói? Thế nhưng với tình hình lúc này Mạc Lâm dĩ nhiên hi vọng Địch Uy có thể giữ lời hứa: "Như vậy bây giờ ngài..."
Mạc Lâm nói rất cẩn thận, chỉ sợ nói ra sẽ khiến đối phương chán ghét. Dù sao Địch Uy mang danh hiệu chó điên cũng có vài chục năm rồi, không thể nào lấy góc độ người bình thường để phỏng đoán hắn được.
Nhưng Mạc Lâm lo lắng dư thừa, Địch Uy khẽ cười nói: "Xem ra Mạc Lâm đại nhân không tin tưởng ta nha! Được rồi, vì chứng minh ta là một người có danh dự, ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này."
Địch Uy ở trước ánh mắt mọi người thật sự xoay người đi ngược vào trong rừng.
Dĩ Tát nhìn bóng lưng Địch Uy không biết nói gì nữa rồi.
"Ngươi... chúng ta đã bàn bạc kế hoạch cẩn thận rồi mà?"
Địch Uy xoay người lại, ra vẻ kinh ngạc nhìn Dĩ Tát: "Cái thứ đó mà ngươi cũng tin à? Ngươi ngu thật hay ngu giả đó?"
Dĩ Tát thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh, mở miệng chửi ầm lên: "Không phải ngươi mới vừa nói mình rất tôn trọng danh dự sao?"
Địch Uy thở dài một hơi, dùng ánh mắt thương hại nhìn tới Dĩ Tát: "Danh dự của ta chưa bao giờ lãng phí trên thân một người chết."
"Ngươi nói ai chết?" Dĩ Tát đã giận dữ đến mức gần như bệnh tâm thần rồi, hắn trợn hai mắt nổi đầy gân máu ngó chừng Địch Uy.
Địch Uy nhún vai bất cần, cũng không trả lời vấn đề Dĩ Tát vừa hỏi, bình thản nói với đám người Mạc Lâm: "Đây là việc nhà của các ngươi, ta đây không nhúng tay vào làm gì." Vừa nói xong, thân hình Địch Uy chợt lóe rồi biến mất ngay tại chỗ, chốc lát sau từ phương xa truyền đến thanh âm Địch Uy: "Tiểu tử, lần sau ngươi không có vận khí tốt như vậy nữa đâu.”
Cho đến lúc thân ảnh Địch Uy biến mất, đám người Địch Áo và Mạc Lâm vẫn không dám tin tưởng, Địch Uy cứ như vậy rời đi?
Lấy tình hình hiện tại để suy đoán thì Địch Uy hoàn toàn không cần thiết đánh cuộc làm gì, bây giờ ngay cả Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư cũng cảm thấy chuyện này quá mức quỷ dị.
Nhưng Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư không có thời gian tiếp tục suy tư vấn đề này, bọn họ đồng thời chuyển ánh mắt về phía Dĩ Tát. Nếu như ban đầu Dĩ Tát muốn giết chết Địch Áo là thuộc về nội bộ Thần Vực đấu tranh, vậy thì bây giờ hắn đã triệt để phản bội Thần Vực.
Người này nhất định phải chết.
Khuôn mặt Dĩ Tát méo mó đáng sợ, hắn không thể nào không nghĩ sự tình lại diễn biến đến tình trạng này, mắt thấy chuẩn bị giành được bí mật hai lần tiến hóa. Địch Uy ở ngay thời điểm mấu chốt nhất đột nhiên lựa chọn buông tha, cho dù là người đầu óc hơi bình thường sẽ không thể nào cho ra quyết định ngu ngốc như thế.
Vì nhận được bí mật hai lần tiến hóa, Dĩ Tát đã vận dụng tất cả lực lượng còn sót lại, nhưng Địch Uy rời đi cũng khiến cho hết thảy cố gắng của Dĩ Tát biến thành bọt nước, bỏ qua lần này Dĩ Tát không bao giờ tìm được một cơ hội tốt như lúc này.
Nhìn thấy ánh mắt Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư, Dĩ Tát hừ lạnh một tiếng, thân hình dần dần biến mất vào không khí, ở lại đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì.
Ngay khi Dĩ Tát làm ra động tác, đồng thời Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư cũng di động. Mạc Lâm không chế vô số Hoả Tinh bắn ra trong nháy mắt, từ bốn phương tám hướng bao phủ khu vực Dĩ Tát biến mất, Á Nhĩ Duy Tư xông tới nhanh như chớp.
Mạc Lâm công kích làm cho Dĩ Tát không thể tiếp tục ẩn núp nữa, thân hình hắn vừa hiện ra đã phóng ra hàng loạt Phong Nhận công phá Hoả Tinh đang bay đến. Chỉ dựa vào năng lực khống chế cường hãn này đã có thể chứng minh thực lực Dĩ Tát hơn xa Mạc Lâm.
Mặc dù Mạc Lâm công kích không thể xúc phạm tới Dĩ Tát, nhưng đã thành công kìm hãm tốc độ Dĩ Tát lui về phía sau. Đúng lúc này Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư ập đến, đầu thương phun ra nuốt vào thanh mang trực tiếp đâm tới cổ họng Dĩ Tát.
Dĩ Tát đánh ra một quyền nhất thời đánh cho thanh mang nát bấy, tiện đà hung hăng oanh kích lên trên đầu thương phát ra tiếng nổ chói tai. Dĩ Tát mượn lực phản chấn gia tốc trong nháy mắt, lập tức kéo giãn khoảng cách với Á Nhĩ Duy Tư, đồng thời một màn hào quang màu xanh thoáng hiện phía sau Dĩ Tát, thiếu chút xíu nữa đã có thể bao phủ Dĩ Tát vào trong. Dĩ Tát thành công tránh thoát Chân Không kết giới của Á Nhĩ Duy Tư, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm.
Mặc dù tình huống trước mắt bất lợi với Dĩ Tát, nhưng Dĩ Tát không cảm thấy mình bị nguy hiểm gì, chỉ có mỗi Á Nhĩ Duy Tư có tốc độ ngang với hắn mà thôi. Nếu Dĩ Tát một lòng muốn chạy tin tưởng rằng nơi này không có người nào ngăn cản nổi.
Nhưng mà Dĩ Tát bỏ qua Địch Áo và Lao Lạp tồn tại, có lẽ hắn căn bản không có đặt hai người kia vào trong mắt, về phần Miêu Tử lại càng kém cỏi.
Dĩ Tát lùi gấp về sau không thèm quay đầu lại. Mặc dù Á Nhĩ Duy Tư đã thúc dục tốc độ lên đến cực hạn nhưng vẫn không thể tiếp cận đối thủ, khi Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư nóng lòng như lửa đốt, một tiếng bước chân trầm trọng bỗng nhiên vang lên.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau Mạc Lâm, Mạc Lâm theo bản năng quay đầu lại chỉ thấy được một thân ảnh mơ hồ không rõ, chỉ có thể dựa vào tàn ảnh phán đoán đại khái chính là Lao Lạp. Hắn không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, Lao Lạp có tốc độ khủng khiếp như vậy từ lúc nào?
Cùng lúc đó Địch Áo xông về phía Dĩ Tát từ một góc khác. Dĩ Tát không cần xoay người lại vẫn có thể nhận ra hành động của Địch Áo và Lao Lạp, mặc dù tốc độ hai người này khiến cho hắn phải giật mình, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ tạo thành ảnh hưởng cho hắn. Ngay cả Á Nhĩ Duy Tư cũng không đuổi kịp huống chi là Địch Áo và Lao Lạp.
Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư vẫn duy trì cách nhìn như thế, tốc độ Địch Áo và Lao Lạp đúng là nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng so sánh với Dĩ Tát và Á Nhĩ Duy Tư vẫn có một chút chênh lệch. Một vị Phong hệ Thánh giả nếu như một lòng muốn chạy trốn có rất ít người ngăn cản được.
Mắt thấy Dĩ Tát đã đến gần rừng rậm, Lao Lạp bỗng nhiên huýt gió một tiếng. Sau đó là một thân ảnh mờ ảo từ trong rừng hiện ra, lao về phía Dĩ Tát nhanh như tia chớp.
Dĩ Tát lập tức nhận ra đây là con yêu thú đi theo bên cạnh Lao Lạp, hắn có cảm giác vừa sợ vừa giận. Nếu như là lúc bình thường, Dĩ Tát căn bản không thèm ngó cái loại yêu thú này vào trong mắt. Nhưng bây giờ Dĩ Tát buộc phải lựa chọn rất khó khăn, vượt qua Miêu Tử sẽ có khả năng bị Á Nhĩ Duy Tư bám theo quấy rầy, nếu không Dĩ Tát nhất định phải đánh gục Miêu Tử trước tiên. Cho dù trì hoãn vài giây vẫn bị đám người phía sau đuổi theo.
Cho dù là lựa chọn nào đi nữa cũng không thể nào nắm chắc kết quả, trong mắt Dĩ Tát hiện lên sát khí nồng đậm, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà. Một con yêu thú cũng dám càn rỡ như thế, Dĩ Tát giận dữ nên cho ra lựa chọn rất nhanh, đẩy nhanh tốc độ tiến lên nghênh đón Miêu Tử, hung hăng tung một quyền tới trước.
Nhưng mà sau một cái chớp mắt, Dĩ Tát kinh ngạc nhìn thấy trên người Miêu Tử bỗng nhiên lóe lên một màn hào quang vàng kim, yêu thú cũng có thể buông thả bí kỹ? Dĩ Tát không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng sự tình tới đây vẫn chưa có kết thúc, Miêu Tử cấp cho Dĩ Tát một “sự vui mừng” lớn hơn nữa.
Khi Dĩ Tát quả đấm sắp chạm vào màn hào quang, Miêu Tử mở cái miệng lớn đỏ lòm ra, theo đó là một luồng ánh sáng nhu hòa bao phủ Dĩ Tát vào trong. Dĩ Tát còn không kịp phản ứng đến tột cùng xảy ra chuyện gì liền cảm thấy thân hình của mình bỗng nhiên bị lực lượng gì đó mạnh mẽ ngừng lại, quả đấm không có cách nào tiến thêm nửa phân. Chỉ có điều Dĩ Tát vẫn thành công thả ra lực lượng của mình, “ầm” một tiếng, màn hào quang trên người Miêu Tử lập tức hỏng mất, lực lượng chấn động hất văng nó ra ngoài xa.