Thần Điển

Chương 276: Chương 276: ột chiêu chấn quần hùng






Địch Áo nhạy cảm phát hiện An Đông Ny có chỗ khác thường, giọng nói khi nhắc tới Đặng Khẳng phi thường đạm mạc, giống như chỉ là một người xa lạ. Nhưng đối phương đã không muốn tiếp tục đề tài này, thì hắn không cần phải nói thêm làm gì. Địch Áo khẽ gật đầu một cái rồi giới thiệu An Đông Ny cho đám người Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt.

Mọi người rất khách khí đối với An Đông Ny, cái đó không có quan hệ gì tới Địch Áo, cũng không phải là vì An Đông Ny có thân phận Võ Tôn, mà là do An Đông Ny đáng để bọn họ tôn kính. Nếu đổi thành bất cứ người nào trong bọn họ bị mất đi hai chân cũng rất khó lòng đạt tới thành tựu như ngày hôm nay.

Có An Đông Ny gia nhập liên minh, đám người Tái Nhân Hầu tước lại gia tăng lòng tin thêm mấy phần, bây giờ chỉ nhìn Ngõa Tây Lý có thể đối phó được thống soái đối phương hay không thôi. Chỉ cần Ngõa Tây Lý chiến thắng, phe bọn họ tất nhiên tinh thần tăng cao, những kia đám kỵ sĩ hắc giáp kia hung mãnh cỡ nào cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Giờ phút này, đám kỵ sĩ hắc giáp Hắc Sơn công quốc từ từ kìm hãm thế công, nhóm bại binh Đại công lĩnh đã ý thức được tình cảnh của mình, lúc trước đã bị Ngõa Tây Lý đánh ra một kích kinh thiên động địa hù cho bể mật mới liều mạng chạy trốn. Nhưng khi bọn hắn phát hiện chạy trốn cũng không tránh được vận mệnh tử vong, ngược lại bị kích phát hung tính, trước sau đều phải chết còn không bằng cố tìm vài tên đi chung cho vui. Bởi vì phần lớn người ôm tâm lý này trong lòng, liên quân Đại công lĩnh đột ngột bộc phát ra lực chiến đấu không tưởng tượng nổi, hoàn toàn là một đường liều mạng chém giết, căn bản không cần để ý bí kỹ địch nhân có công kích vào người.

Những người bị một kích mất mạng thì không cần phải nói, những người trọng thương vừa ngã xuống đất cũng nổ lực chống đỡ thân thể nhảy lên, dùng một tia khí lực cuối cùng phóng thích bí kỹ, nếu không đánh chết ngươi, lão tử có thể đánh chết ngựa của ngươi, bí kỹ cấp thấp không thương tổn được võ sĩ hắc giáp? Không sao, vậy thì lấy mạng điền vào, một người không được thì hai người, hai không được liền bốn, từng đám võ sĩ liều mạng nhảy tới ôm cẳng ngựa hoặc chân người lôi kéo xuống đất, cứng rắn đập vào mặt đối phương.

Kỵ sĩ đoàn đúng là võ sĩ tinh nhuệ tạo thành, nhưng đó là chỉ năng lực khi lên chiến trường, không liên quan nhiều tới cấp bậc của bọn họ. Phần lớn kỵ sĩ hắc giáp của Hắc Sơn công quốc là do Quang Mang võ sĩ và Cực Hạn võ sĩ hợp lại, không có khải giáp phòng hộ đám bại binh sử dụng nắm đấm trực tiếp cũng có thể tạo thành thương tổn, huống chi tất cả mọi người đều có thể buông thả bí kỹ. Cho dù là Bàn Thạch Thủ Hộ cũng không thể đỡ nỏi nhiều người như thế cùng lúc công kích, trong vòng vài phút đã có vài chục gã kỵ sĩ bị lôi xuống ngựa, lột mất mũ giáp rồi bị đánh máu thịt tan tành, mắt thấy là không sống nổi rồi.

Dĩ nhiên đây không phải là nguyên nhân chủ yếu đám kỵ sĩ hắc giáp ngừng tiến công, thân là quân đội tinh nhuệ của Hắc Sơn công quốc, bọn họ đã gặp qua không ít cảnh tượng tanh máu, chỉ bị tổn thất vài đồng bạn vẫn không đủ để dao động ý chí chiến đấu của bọn họ. Mấu chốt chính là nếu như lại tiến về phía trước sẽ phải đối mặt với quân đội Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước. Bọn họ còn không có tự đại đến mức cho rằng dựa vòa khải giáp đặc thù là có thể đối phó cường giả Võ Tôn.

Tái Nhân Hầu tước ở bên này cũng không có vội vã tiến lên, ra lệnh cho quân đội di chuyển tới vị trí cách liên quân Đại công lĩnh chừng năm trăm thước là ngừng lại. Tình huống bây giờ cực kỳ gay cấn, chỉ cần một phe nào chủ động công kích sẽ phải xuyên qua liên quân Đại công lĩnh, ai nấy đều hiểu đạo lý chó cùng rứt dậu. Mặc dù bây giờ liên quân Đại công lĩnh đã tổn thất ba bốn ngàn người, nhưng Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cũng không thể không nhìn cỗ chiến lực còn sót lại kia.

Chiến cuộc nhất thời lâm vào cục diện giằng co, không ai chịu động thủ trước, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước có được thời gian thở dốc quý báu lập tức ý thức được cơ hội ẩn trong đó. Nếu bây giờ hắn rút lui có rất có thể không bị ai truy kích. Dĩ nhiên còn có một khả năng là hai phe đạt thành ăn ý, trước tiên giết chết bọn họ rồi mới giải quyết những vấn đề khác. Ở đây có tới hơn một nửa quý tộc Đại công lĩnh, còn có Tát Mỗ Nhĩ, Sơn Đế Hầu tước, chỉ cần giết chết toàn bộ bọn họ, Phỉ Tể Đại công vốn bị bệnh liệt giường căn bản không thể khống chế cục diện, phe nào thắng lợi cuối cùng chắc chắn sẽ ngồi lên cái ghế Đại công.

Không phải là Tát Mỗ Nhĩ không nghĩ tới đầu hàng, nhưng đó là trước khi quân đội Hắc Sơn công quốc xuất hiện, hiện tại Hắc Sơn Đại công cũng xuất hiện ở trên chiến trường, bên phía Tái Nhân Hầu tước cũng có một vị cường giả Thánh cấp, hai phương có thể nói là thế lực ngang nhau. Dưới tình huống này không có người nào tin tưởng bọn họ, hoặc có thể nói là không ai dám tin tưởng, bởi vì một khi hỗn chiến phát sinh, liên quân Đại công lĩnh đâm sau lưng một kích sẽ tạo thành kết quả mang tính chất huỷ diệt.

Chuyện này đúng là một cực kỳ buồn cười, các vị quý tộc tràn đầy lòng tin vượt đường xa chạy tới tấn công Tái Nhân Hầu tước lĩnh, thậm chí đã phân phối xong phương án chia chiến quả. Nhưng kết quả là bọn họ biến thành một đám sơn dương đợi làm thịt, có thể còn sống sót hay không sẽ phải nhìn tâm tình hai phe kia mới được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước quyết định đánh cuộc một lần, ở lại chỉ có thể chờ chết, cho dù là phe nào phát động công kích, kết quả của bọn hắn cũng rất thê thảm. Ngay khi Tát Mỗ Nhĩ dự định thương lượng với những người khác thì thấy Ngõa Tây Lý một thân một mình từ từ đi tới chỗ hắn.

Tát Mỗ Nhĩ đã lĩnh giáo uy lực Bạo Phong Sát Trận rồi, đó là lực lượng hắn hoàn toàn không thể chống cự. Một vị cường giả như vậy nếu xem hắn làm mục tiêu, Tát Mỗ Nhĩ tin tưởng bản thân mình không có cơ hội phản kháng.

Vì thế Tát Mỗ Nhĩ không dám làm gì cả, chỉ trơ mắt nhìn Ngõa Tây Lý bước từng bước đến gần, hắn sợ làm ra động tác sai lầm khiến cho đối phương đặt lực chú ý lên trên người mình.

Đám người Tái Nhân Hầu tước trợn mắt nhìn tới bóng lưng Ngõa Tây Lý, Ngõa Tây Lý tiên sinh muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn dự định một người đối mặt cả quân đoàn? Phải biết rằng đối diện cũng có một vị Thánh giả, mặc dù bọn họ rất rõ ràng Ngõa Tây Lý cường đại, nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao Ngõa Tây Lý lại quyết định như vậy.

Ngõa Tây Lý chậm rãi tiến về phía trước, chung quanh thân thể hắn tồn tại một vùng lực trường vô hình bao phủ phạm vi hơn ba mươi thước, chỉ cần có tính mạng tiếp cận, mặc kệ là người hay là chiến mã cũng sẽ bị chấn văng ra ngoài.

Ngõa Tây Lý đi tới đâu là lực trường vô hình cứng rắn mở ra một con đường tới đó, chỉ vài phút sau hắn đã xuyên qua đám loạn quân Đại công lĩnh, tiếp tục tiến về phía quân đội Hắc Sơn công quốc.

Trước khi chiến đấu bộc phát, Hắc Sơn Đại công đã hạ mệnh lệnh ưu tiên tiêu diệt quân đội Phỉ Tể Đại công, sau đó mới công kích liên quân Tái Nhân Hầu tước và Thánh Đế Tư thành, chân chính tiêu diệt triệt để, một tên cũng không lưu lại.

Bởi vì hắn rất muốn chiếm lĩnh khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, đám người Tái Nhân Hầu tước và Thánh Đế Tư thành sớm muộn gì cũng sẽ trở thành địch nhân của hắn

Mặc dù phương thức Ngõa Tây Lý đi tới rất là đặc biệt, nhưng các chiến sĩ Hắc Sơn Đại công hoàn toàn không sợ hãi. Nhờ có Ngõa Tây Lý tồn tại, các cường giả như Tái Nhân Hầu tước, Nhã Duy Đạt viện trưởng và quân đội bọn họ sẽ tràn đầy ý chí chiến đấu, đồng thời bên phía các chiến sĩ Hắc Sơn Đại công cũng như vậy.

Một loạt Liệt Diễm Trảm lao tới, còn có một gã Hỏa hệ Võ Tôn nhảy lên không trung buông thả Chân Hồng Chi Vũ, hai tay nhanh chóng huy động vô số hỏa diễm tấn công Ngõa Tây Lý.

“Rầm rầm rầm ~!”

Không có bất kỳ một đạo công kích nào có thể đến gần Ngõa Tây Lý, toàn bộ đều bị vùng lực trường chặn lại, cước bộ Ngõa Tây Lý vẫn không hề trì trệ, bình thản tiếp tục tiến về phía trước.

Gã Hỏa hệ Võ Tôn ở đối diện ngẩn người ra, sau đó vội vàng giơ tay, không gian nổ ầm một tiếng, vùng lực trường quanh người Ngõa Tây Lý đột nhiên hiện hình. Đó là một màn sáng màu đen hình lưỡi đao bao phủ nửa người Ngõa Tây Lý, rồi tiến tới theo tường bước của hắn. Thế nhưng hiện tượng này chỉ duy trì vài giây, lưỡi đao màu đen kia nhanh chóng biến mất, vùng lực trường của Ngõa Tây Lý lại biến thành vô hình.

Lúc nãy là do gã Hỏa hệ Võ Tôn buông thả Ám Diễm, hắn nghĩ chơi ám chiêu với Ngõa Tây Lý một lần, nhưng Ám Diễm căn bản không có cách nào đột phá Phong nguyên lực thuần túy ngưng tụ thành lực trường.

"Lĩnh vực? Thánh Vũ Sĩ?" Gã Hỏa hệ Võ Tôn cực kỳ sợ hãi.

Đúng lúc này, từ trong quân dội Hắc Sơn Đại công truyền đến tiếng kèn lệnh, các võ sĩ ngăn cản trước mặt Ngõa Tây Lý lập tách ra hai bên mở một con đường tương đối rộng rãi.

Ngõa Tây Lý không nhanh không chậm tiến vào trong đại quân. Dĩ nhiên, nếu muốn trực tiếp tìm tới cường giả trong đám địch nhân đông đúc, bản thân hắn có vô số biện pháp thần không biết quỷ không hay tiếp cận đối thủ, nhưng hắn không muốn làm như vậy. Một là vì Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng không thể chịu nổi lực xung kích của quân đội chính quy này, hai là Hắc Sơn Đại công không xứng

Ngõa Tây Lý nhận thức cách làm của mình rất bình thường, hắn không biết ở nơi xa đang có một cường giả cùng phẩm phải dậm chân thở dài tiếc hận dùm cho hắn.

Các cường giả dưới trướng Hắc Sơn Đại công từ bốn phía dần dần hội tụ lại, bọn họ không dám đi đến quá gần Ngõa Tây Lý, chỉ đứng xa xa hợp thành một cái lưới lớn, hình là phòng ngừa Ngõa Tây Lý bỏ chạy.

Rốt cuộc Ngõa Tây Lý cũng bước vào đám mây đen mù mịt kia, hai cỗ lực lượng bài xích lẫn nhau, lát sau màn sương mù bị đẩy dạt ra một mảng. Rồi một cái kiệu lớn do mười mấy võ sĩ cường tráng khiêng hiện ra, một người trung niên đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, từ trên cao nhìn xuống Ngõa Tây Lý.

"Ngươi quá già rồi." Hắc Sơn Đại công nhẹ thở ra một hơi, bộ dạng bình thản tựa lưng vào ghế, cười ha hả nói: "Nơi này không thích hợp với ngươi."

Lúc trước Ngõa Tây Lý buông thả Bạo Phong Sát Trận, đối với đám người Tát Mỗ Nhĩ chính là uy năng không thể chống cự, nhưng đối với Hắc Sơn Đại công vẫn còn chưa đủ.

"Chung quy sẽ có một ngày ngươi cũng trở nên già yếu." Ngõa Tây Lý thản nhiên nói, nhẹ nhàng dừng bước, phong cách hắn nói chuyện tuyệt đối không thể chỉ nhìn ngoài mặt để suy đoán. Trên thực tế Ngõa Tây Lý có ý tứ là nhà ngươi vĩnh viễn không có biện pháp trở thành Thần Vũ Giả.

"Ha hả." Hắc Sơn Đại công cười lên thật lớn, dõi mắt nhìn từ trên xuống, nói với Ngõa Tây Lý: "Ngươi đã đến giai đoạn này thì nên ở nhà dưỡng lão, hoặc là dốc lòng tài bồi đời sau của mình. Nói chung thì cũng phải lưu lại cho cuộc đời của mình chút gì đó, đúng không?"

"Ta đang làm." Ngõa Tây Lý mỉm cười nói.

"Quy thuận ta đi." Hắc Sơn Đại công dùng sức vỗ vỗ tay vịn trên ghế: "Đối địch với ta hoàn toàn không có hi vọng, đi theo ta, ta sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi. Đúng rồi, còn có những người kia nữa, chỉ cần bọn họ nguyện ý đầu hàng, ta sẽ bỏ qua hết thảy chuyện cũ."

"Quy thuận ngươi?" Mặc dù Ngõa Tây Lý trải qua vô số sóng to gió lớn, giờ phút này cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn vô cùng xa lạ với hai từ ‘quy thuận’, đừng nói một gã Đại công nho nhỏ. Ngay cả Quân Đồ Minh đại đế lúc bắt đầu tiếp xúc với hắn cũng chỉ nói rằng: “hi vọng ngươi tới giúp ta. Hiện tại tình cảnh Nguyệt Ảnh đế quốc rất khó khăn, ta cần một đám chiến hữu cùng chung chí hướng.”

"Ngươi không nghĩ rằng đây là lựa chọn hay sao?" Hắc Sơn Đại công chậm rãi nói: "Nhìn ngươi xem, nhìn mấy tên phía sau ngươi, ngươi có thể đi tới ngày hôm nay, chứng minh ngươi là người thông minh. Phải biết rằng sự lựa chọn của ngươi sẽ quyết định sinh tử của vô số người."

Ngõa Tây Lý quay đầu lại, thì ra đường lui của hắn đã bị hai mươi mấy tên võ sĩ chặt đứt, mỗi gã võ sĩ đều thả ra nguyên lực chiến giáp. Thoạt nhìn tỷ lệ cường giả trong quân đội Hắc Sơn Đại công vượt xa suy đoán của hắn. Nếu hắn không ra tay, hai mươi mấy tên Võ Tôn này tạo thành chiến lực cũng đủ triệt để hủy diệt quân đội Tái Nhân Hầu tước và Thánh Đế Tư thành rồi.

Thế nhưng lực lượng nồng cốt của Hắc Sơn Đại công đều tập trung ở nơi này, nhóm võ sĩ phía trước hiển nhiên phải lưu lại canh chừng loạn quân Phỉ Tể Đại công lĩnh. Đám người Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nhìn thấy hi vọng ở trong tuyệt cảnh lập vội vã chạy vòng qua hai bên thoát khỏi chiến trường, sau đó cả đám liều mạng hướng bỏ chạy về phương xa, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại một lần nào.

Còn Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt đang cố gắng chỉnh đốn hàng phòng tuyến của mình, ở giữa chiến trường được ngăn cách bởi một giải đất rộng chừng năm trăm thước.

"Bọn họ có thể làm gì?" Ngõa Tây Lý cười hỏi.

"Trong bọn họ có ít nhất một nửa là Võ Tôn cao cấp, tạm đủ rồi." Sắc mặt Hắc Sơn Đại công đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo: “Nếu như ngươi tiếp tục cố ý bỏ qua thành ý của ta, đó sẽ là sai lầm trí mạng trong cuộc đời ngươi phạm phải, cũng là sai lầm cuối cùng."

Ngõa Tây Lý liền dùng hành động đáp trả đối phương, hắn vẫy nhẹ cánh tay phải, một đạo thanh mang chói mắt đột nhiên nở rộ trong thiên địa, bởi vì tốc độ quá nhanh nên những nơi thanh mang quét qua chỉ lưu lại một mảnh lưu quang bóng loáng như gương.

“Phong Ngân”

Phong Ngân là bí kỹ Ngõa Tây Lý lĩnh ngộ ra, nhờ có chiêu này nên mặc dù hắn chỉ là một vị Thánh Vũ Sĩ nhưng lại được đánh giá cực cao. Đừng bảo là công kích Võ Tôn, coi như là Thần Vũ Giả nghênh đón cũng không dám nói mình nhất định có thể toàn thân trở ra, chống đỡ Phong Ngân của Ngõa Tây Lý là hành động cực kỳ nguy hiểm.

Huyết quang đồng thời bắn ra, trong phạm vi năm mươi thước bên phía tay phải Ngõa Tây Lý, đạo Phong Ngân công kích tổng cộng bốn vị Võ Tôn, ba người trước căn bản không kịp nữa cho ra bất kỳ phản ứng nào, thân thể đã bị cắt thành hai khúc, nửa đoạn thân thể dưới mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng nửa khúc trên lại bay lên thẳng tắp, còn Võ Tôn thứ tư là vì khoảng cách khá xa nên kịp thời thả ra Địa Long Thủ Hộ. Trong nháy mắt Địa Long Thủ Hộ thành hình, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể của hắn từ từ cong lại, tựa hồ hắn đang định xem xét góc độ Phong Ngân công kích.

Nhưng sau một cái chớp mắt, luồng ánh sáng xanh ngọc từ Phong Ngân xuyên qua đạo quang mang thủ hộ, nhưng không có chém trúng phần hông gã Võ Tôn, mà hơi chếch lên chém vào cổ hắn, trong khi vòi máu phun ra thì một cái đầu lâu cũng văng lên cao.

"Tản ra." Hắc Sơn Đại công bỗng nhiên đứng lên, gấp giọng quát, hai mắt của hắn trợn trừng kinh dị: "Đây... ngươi là…?"

Những gã Võ Tôn may mắn sống sót lập tức kinh hãi tái mặt tái mày, vội vàng bỏ chạy ra sau. Mặc dù Hắc Sơn Đại công trị quân cực nghiêm nhưng một màn này thật sự quá kinh khủng, các võ sĩ cấp thấp kìm lòng không đậu lên tiếng kêu gào, trận thế cũng bắt đầu xôn xao.

Người chết đều là Võ Tôn, cho dù ở trong Hắc Sơn Đại công lĩnh hay là Phỉ Tể Đại công lĩnh, hoặc là Khắc Lý Tư bình nguyên. Cường giả Võ Tôn thuộc về đại nhân vật có khả năng quét ngang một phương, thế mà người ta chỉ vung tay lên, bên này đã chết bốn vị Võ Tôn. Hơn nữa, còn chết một cách đáng thương và đáng buồn, tiếc hận. Bởi vì bọn họ không có dư âm tránh né giãy dụa, cũng không có chiến đấu đối kháng, mà bị bóp chết y như một con kiến, quả thực là không thể tin nổi.

"Ngươi là Phong Ngân?" Hắc Sơn Đại công hô lên lần nữa, trong giọng nói của hắn đột nhiên toát ra vài phần thê lương.

“Ồ !”

“Hả?”

Đám binh sĩ Hắc Sơn Đại công lại bắt đầu xôn xao hơn nữa, sắc mặt những tên Võ Tôn đang chạy trốn cũng cực kỳ khó coi. Khắc Lý Tư bình nguyên thuộc về vùng đất hoang, nhưng lãnh địa Hắc Sơn Đại công lại tương đối gần trung tâm đại lục, bọn họ đã nghe về quá khứ Phong Ngân không biết bao nhiêu lần.

Phía nam Hắc Sơn Đại công lĩnh là Cường Nạp Sinh Đại công lĩnh, Hắc Sơn Đại công và Cường Nạp Sinh Đại công có quan hệ rất tốt, xưa nay hô ứng lẫn nhau, bù đắp cho nhau, cùng nhau mưu cầu cơ hội sinh tồn và phát triển trên đại lục. Sau đó Cường Nạp Sinh đắc tội một vị cường giả Thiên Không Thành đành phải từ bỏ Công quốccủa mình, mang theo tộc nhân lặn lội đường xa đến Nguyệt Ảnh đế quốc nương tựa Quân Đồ Minh đại đế. Mặc dù nghe nói Cường Nạp Sinh lăn lộn sinh sống ở Nguyệt Ảnh đế quốc không tệ, hình như đã trở thành Thân vương rồi, nhưng không thể bỏ qua nguyên nhân Cường Nạp Sinh xa xứ. Hắc Sơn Đại công từ đầu tới đuôi không dám trợ giúp Cường Nạp Sinh, ngay cả viện binh cũng không dám đưa tới. Dĩ nhiên là Cường Nạp Sinh cũng không có hy vọng xa vời được hắn giúp đỡ.

Một vị cường giả đi ra từ Thiên Không Thành là có thể bức bách Cường Nạp Sinh đến tình cảnh như thế, còn Phong Ngân làm cho toàn bộ Thiên Không Thành lắc đầu bất lực thì phải đánh giá sao đây?

Giờ phút này, Hắc Sơn Đại công thậm chí có vọng động muốn quay lưng bỏ chạy, may là hắn từng trải qua rất nhiều tình cảnh sinh tử, tâm chí đủ bền bỉ, rồi lại chú ý tới dung mạo Ngõa Tây Lý già yếu, vì thế mới từ từ ổn định kinh hãi trong lòng.

Hắc Sơn Đại công đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người Ngõa Tây Lý, còn Ngõa Tây Lý lại nhíu mày nhìn về phương xa, một bóng người đỏ rực đang bay về phía hắn.

Phỉ Tể Đại công rốt cuộc xuất thủ, mặc dù hắn không tín nhiệm Ngõa Tây Lý, nhưng cũng không thể phủ nhận Ngõa Tây Lý chính là chiến hữu duy nhất mà hắn có thể tìm được. Nếu như Ngõa Tây Lý chiến bại, một mình hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Hắc Sơn Đại công.

Cho nên ngày hôm nay hắn phải tử chiến đến cùng.

Hai luồng hỏa diễm xuất hiện trong tay Phỉ Tể Đại công, sau đó nhanh chóng bành trướng, chỉ trong chớp mắt thân ảnh Phỉ Tể Đại công đã bị luồng lửa đỏ bao phủ.

Nhìn từ xa tới thì thấy hắn giống như một quả cầu lửa to lớn từ một góc bình nguyên bắn tới kèm theo một tràng thanh âm nổ mạnh như sấm sét, sau đó quả cầu lửa đó xâm nhập vào trong quân đội Hắc Sơn Đại công.

Đám người Tái Nhân Hầu tước thấy vậy kinh ngạc điếng người, ngay cả đám binh sĩ của Hắc Sơn Đại công cũng ngu rớt luôn rồi. Hiện tại quả hỏa cầu này đã bành trướng rộng hơn mười thước, cho dù là nổ tung hay là lăn qua trên người bọn hắn, hậu quả nào cũng không thể chịu nổi

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.