"Tên gọi là gì nhỉ?" Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Ba Nhĩ Đa Quân Kỳ? Là cái tên này đúng không? Rất khó nhọc mới tới Sư Tâm đế quốc một lần, thậm chí ngay cả Ba Nhĩ Đa Quân Kỳ cũng không được uống, đúng là tiếc nuối mà."
Đám kỵ sĩ nghe thế liền tái mặt, tên này điên rồi sao? Ba Nhĩ Đa Quân Kỳ là rượu dùng cây nho đặc biệt tên là Tử Đằng Bồ Đào tạo ra, một năm chỉ là sản xuất được mười mấy bình mà thôi. Ngay cả Sư Tâm Vương cũng không được thưởng thức rượu ngon này nhiều lắm, tên này muốn nếm thử? Hắn có tư cách gì?
"Tốt." Lôi Mông cắn răng quay đầu nhìn về phía Vũ Tư Đốn: "Thập Thất tỷ phu, ta đã hy sinh lớn như vậy rồi, cầm hai chai rượu cũng không tính là quá đáng chứ?” Vũ Tư Đốn ngửa đầu nhìn trời, làm như không nghe được gì hết, ý tứ đã quá rõ ràng rồi. Có cầm hay không là chuyện của ngươi, dù sao ta không thấy là được. Nếu như là lúc bình thường Vũ Tư Đốn tuyệt đối không dám để cho Lôi Mông lộn xộn. Nhưng dù sao bên kia chính là Tử Vong Chi Ca, học viện có tỷ lệ sống sót thấp nhất trên toàn đại lục. Dưới tình huống này, cho dù Lôi Mông lấy đi tất cả Ba Nhĩ Đa Quân Kỳ, đoán chừng Sư Tâm Vương bệ hạ cũng không so đo với Lôi Mông.
Đoàn xe đã không có biện pháp tiếp tục đi về phía trước, mọi người tạm thời tìm một lữ điếm gần đó dừng chân nghỉ ngơi, tranh luận nảy lửa vài lần cuối cùng An Đức Liệt Á không thể không cúi đầu, đồng ý để cho Lôi Mông đi tới Tử Vong Chi Ca học viện.
Bọn họ không cần An Đức Liệt Á đưa đi, lúc này nàng cũng không có tâm tình làm việc này, thay vì phụng bồi Lôi Mông đi đến học viện còn không bằng sớm trở lại đế đô, có lẽ vẫn còn cơ hội vãn hồi.
Sáng sớm ngày thứ hai đoàn xe chia ra làm hai đường, Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á tiếp tục trở về đế đô, còn đám người Địch Áo thì đi vòng sang hướng tây. Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn phái đám kỵ sĩ luôn đi ở phía sau, có trời mới biết bọn họ là vì giám sát hay là để bảo vệ Lôi Mông.
"Bằng không, các ngươi đi về trước đi?" Lôi Mông ấp a ấp úng nói, lúc mới nghe được tin tức kia, hắn rất hi vọng đám người Địch Áo cũng phụng bồi hắn tiến vào học viện. Nhưng thời gian dài, nghĩ cũng nhiều hơn, hắn sinh ra tâm thái lo được lo mất. Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ chỉ là Quang Mang võ sĩ, lấy thực lực như vậy đi vào Tử Vong Chi Ca học viện chắc chắn là nguy cơ trùng trùng, lỡ may xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn hắn sẽ tự trách mình cả đời.
"Có ý gì? Không muốn cho chúng ta đi nữa?" Ca Đốn nói. Vũ Tư Đốn lưu lại xe ngựa cho bọn họ rất lớn, mấy người ngồi vào vẫn còn rất rộng.
"Không phải là không muốn cho các ngươi đi." Lôi Mông cười khổ nói: "Các ngươi căn bản không biết nhiều về Tử Vong Chi Ca học viện, nơi đó quá nguy hiểm."
"Vậy còn ngươi?" Ca Đốn hỏi ngược lại.
"Ta không có việc gì." Lôi Mông nói: "Ta cũng không tin bọn họ dám để ta chết ở trong đó."
"Địch Áo, ngươi nghĩ thế nào?" Ca Đốn nhìn về phía Địch Áo.
"Trước hết cứ nghe ý kiến mọi người đã." Địch Áo thản nhiên nói, hắn có hứng thú đối với Tử Vong Chi Ca học viện, tự nhủ ở trong lòng chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, hơn nữa còn nhân cơ hội rèn luyện cũng tốt. Thế nhưng, chỉ sợ đám người Y Toa Bối Nhĩ không ứng phó nổi tình huống ở trong đó.
"Lúc còn rất nhỏ, ta đã muốn đến Tử Vong Chi Ca học viện học tập." Tuyết Ny nhẹ giọng nói, nàng rất ít khi tranh giành nói trước, bây giờ đột nhiên xen vào đủ để chứng minh ý nguyện của nàng.
"Tại sao lại không đi?" Y Toa Bối Nhĩ nói: "Lôi Mông, vì sao ngươi càng ngày càng dài dòng vậy, không phải ngày hôm qua đã nói xong rồi sao?"
Lôi Mông nhún vai không nói gì, dù có nói cũng vô dụng, còn khiến cho người khác công kích mình, không bằng giữ vững trầm mặc cho đời nó lành.
"Tác Phỉ Á, còn ngươi?" Ca Đốn nói.
"Địch Áo, chàng có muốn ta đi không?" Tác Phỉ Á lại nhìn về phía Địch Áo, hiển nhiên trong nội tâm của nàng có chút ít băn khoăn.
"Tất cả mọi người đều đi, vậy thì cùng nhau đi là tốt rồi." Địch Áo cười nói: "Giáo quan ở Tử Vong Chi Ca học viện dù sao cũng không phải là địch nhân, hiển nhiên dễ tiếp xúc hơn các võ sĩ Hắc Sơn công quốc. Chúng ta ở trong rừng rậm còn không sợ, một học viện thì có gì phải sợ ?"
"Đó là ngươi không sợ." Lôi Mông nói: "Nếu để cho bọn họ đuổi theo kịp, Ca Đốn có thể không có chuyện gì, ta lấy ra huy chương gia tộc của ta cũng không có việc, nhưng các ngươi chắc chắn là xong đời."
Đúng lúc này ở ngoài thùng xe đột nhiên truyền đến tiếng quát của nhóm kỵ sĩ: "Đứng lại, đây là đoàn xe tư nhân, khốn kiếp, nói ngươi đó."
Y Toa Bối Nhĩ ngồi cạnh cửa sổ nhấc màn xe lên, tiếp theo liền thấy mấy bóng đen bay vụt qua, sau đó vang lên tiếng va chạm trầm muộn.
"Dùng động tác thô bạo như vậy đối đãi một người già cả, các ngươi bị trừng phạt là phải rồi." Một thanh âm quen thuộc vang lên.
"Xưng tên mau!"
“Ngươi là ai?"
"Ta đến tìm thiếu gia nhà ta."
Mạc Lâm? Địch Áo sửng sốt, lập tức nhảy ra khỏi buồng xe.
Đám người Lôi Mông không có nhiều ấn tượng đối với Mạc Lâm, ít nhất bọn họ không thể nhận ra thanh âm Mạc Lâm. Nhưng thấy Địch Áo có động tác vội vã như vậy, cả đám đều nhảy ra ngoài bám theo sau.
Những gã kỵ sĩ kia đã xếp thành chiến trận, khẩn trương giằng co với một lão nhân, bộ dạng gã kỵ sĩ cầm đầu rất chật vật. Mặc dù trên người không có bị thương, nhưng mặt xám mày tàn dáng vẻ liêu xiêu loạng choạng. Hiển nhiên là lúc nãy hắn muốn ngăn cản lão nhân tiếp cận, nhưng không biết bị thủ đoạn gì tự nhiên bay thẳng ra ngoài. Đường đường là Võ Tôn thậm chí không kịp phóng thích bí kỹ đã bị đối phương đánh văng, có thể nghĩ nếu như đối phương mang ác ý thì hắn đã sớm chết từ lâu rồi.
"Mạc Lâm." Địch Áo mỉm cười thật tươi: "Ngươi rốt cuộc đã tới."
"Thiếu gia." Mạc Lâm lại cười khổ nói: "Ta tìm ngài rất khổ nha!"
Những gã đám kỵ sĩ không khỏi trợn mắt há mồm kinh hãi. Nói thật ra bọn họ vốn không coi đám người Địch Áo vào đâu. Chỉ cho là một đám thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi, sau lại biết được Lôi Mông không thể trở thành đội trưởng, bọn họ càng thêm chán ghét đám người Địch Áo. Bây giờ nhìn thấy một vị cường giả thực lực sâu không lường được bảo là người hầu trong nhà người ta. Bọn họ cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.
"Bây giờ đã an toàn rồi, ngươi chạy tới đây làm gì." Lôi Mông thấp giọng nói thầm.
Mạc Lâm không có để ý tới Lôi Mông, nếu như Địch Áo nói vậy hắn nhất định sẽ cảm thấy rất oan uổng, sẽ nói ra những chuyện đã làm. Ít nhất không thể để cho Địch Áo hiểu lầm hắn.
"Thiếu gia, có thời gian rảnh không?" Mạc Lâm nhẹ giọng nói: "Chúng ta sang bên cạnh một chút, có một ít chuyện đại nhân muốn nói với ngài."
"Được rồi." Địch Áo gật đầu, sau đó đi tới rừng cây ven đường, Mạc Lâm cất bước đi theo sau hắn.
"Này, Mạc Lâm, có ý gì đó? Không muốn chúng ta nghe hả?" Lôi Mông kêu lên.
Mạc Lâm vẫn không để ý tới Lôi Mông, giống y như những gã kỵ sĩ kia không hề băn khoăn Địch Áo cảm thụ như thế nào, hắn cũng lười giải thích với Lôi Mông.
"Đại nhân đã đến đế đô Sư Tâm đế quốc.”
Mạc Lâm mở miệng nói: "Hơn nữa, đại nhân sẽ lưu lại đó một đoạn thời gian dài."
"Chẳng lẽ để cho Lôi Mông đi Tử Vong Chi Ca học viện đào tạo, chính là ý của Lan Bác Tư Bản đại nhân?" Địch Áo đột nhiên tỉnh ngộ.
"Không sai !" Mạc Lâm mỉm cười, hắn rất hài lòng đối với trí tuệ của Địch Áo.
"Tại sao?"
"Nếu Phong Ngân tiên sinh nghe được chuyện này, hắn cũng không phản đối." Mạc Lâm chậm rãi nói: "Tử Vong Chi Ca học viện vô cùng có lợi đối với tương lai của ngươi."
"Nơi đó rốt cuộc có cái gì?" Địch Áo hỏi.
"Ngươi đi thì biết." Mạc Lâm hơi do dự một lát, rồi nói: "Còn nữa, đại nhân có mấy nhiệm vụ giao cho ngươi." Nói xong, Mạc Lâm cẩn thận quan sát thần sắc Địch Áo, bởi vì Lan Bác Tư Bản từng dặn dò Địch Áo có tâm tình mâu thuẫn với Thần Vực. Vì thế nếu Địch Áo không nguyện ý, ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng.
Thấy Địch Áo trầm ngâm không nói, Mạc Lâm lại nói: "Đại nhân đang suy nghĩ vì ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ trở lại Thần Vực. Hẳn là phải làm vài chuyện thần kỳ để dương danh Thần Vực, không chỉ có lợi đối với một mình ngươi, tiếng nói của đại nhân cũng có trọng lượng hơn."
"Ta có thể hiểu được." Địch Áo gật đầu: "Để cho ta làm chuyện gì?"
Mạc Lâm mừng rỡ, vội vàng nói hết lời Lan Bác Tư Bản cần nhắn nhủ. Địch Áo thỉnh thoảng chau mày, thỉnh thoảng lộ vẻ kinh ngạc, sau cùng sắc mặt của hắn khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.